Trời Sinh Một Đôi

Chương 455: Chương 455: Ban Cho Cái Chết




Thần Khánh Đế quan sát kỹ Chân Diệu.

Nàng mới vừa rút cây trâm ra, quá mức vội vàng, tóc đen đều xõa xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, môi lại giống như cánh hoa đào kiều diễm, ửng hồng trơn bóng.

Mắt của nàng rất giống Thái phi, đều là mắt hạnh rất to, nhưng lại khác với mắt hạnh bình thường, ở chỗ đuôi mắt là một đường cong duyên dáng khiến cho đôi mắt trở nên hẹp hơn, khẽ nhướng lên, ngoài sự thanh lệ, hiện ra sự quyến rũ khác kiểu.

Thần Khánh Đế lại ngẩn người.

Sau một hồi trầm mặc cực kỳ khó chịu, Chân Diệu mím môi, mở miệng trước: “Hoàng thượng muốn như thế nào?”

Tiếng của nàng trong veo sáng sủa, một đôi mắt mặc dù kiều mỵ vô song nhưng con ngươi đen thuần, có sự hồn nhiên của thiếu nữ.

Thần Khánh Đế nghĩ, đây là Giai Minh mà, đương nhiên không giống Thái phi.

Cõi đời này dù có ngàn vạn dung nhan tương tự, nhưng Thái phi vĩnh viễn chỉ có một thôi.

Nhưng là, có một người giống với Thái phi như vậy, để cho hắn thường xuyên nhìn thấy, thì có cái gì không tốt đây?

“Giai Minh, ngươi đã biết, có phải không?” Cuối cùng Thần Khánh Đế đã mở miệng.

Chân Diệu nhìn vào mắt Thần Khánh Đế.

Đều nói mắt là không lừa được người, nhưng đáy mắt hắn thâm thúy, nhìn không ra bất kỳ đầu mối gì.

Có lẽ, cũng là bởi vì giỏi về che dấu, mới cười đến cuối cùng nhỉ?

Chân Diệu nghĩ, Lục hoàng tử cởi mở ranh mãnh kia, đi đâu rồi chứ?

“Thần phụ không hiểu ý Hoàng thượng ——”

Thần Khánh Đế chỉ cảm thấy gương mặt tương tự Thái phi kia vô cùng chướng mắt, trong lòng tức giận dâng trào, cười lạnh nói: “Giai Minh, Thái phi hôm qua còn gặp ngươi, giai đoạn cuối cùng của bà, là muốn ngươi cùng vượt qua, nhưng ngươi ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có sao? Ngươi và người khác thì có cái gì khác nhau, chỉ bằng gương mặt này. Là được Thái phi yêu thích?”

Hắn duỗi tay, không chút khách khí nắm lấy cằm Chân Diệu.

Chân Diệu giận đến phát run.

Người này còn nói đạo lý hay không, còn ghen tuông với nàng!

Đúng rồi, người có thể thích thứ tổ mẫu của mình, chẳng lẽ còn trông cậy vào hắn có tiết tháo gì hay sao?

Có điều chính là. . . . . . ông trời không mở mắt, để cho tên biến thái này làm Hoàng thượng!

“Nói chuyện với ngươi đấy, có phải sợ mất cuộc sống an ổn phú quý hiện tại hay không. Cho nên chỉ sợ biết Thái phi bị chết oan uổng. Cũng thờ ơ lạnh nhạt, không nói được lời nào?” Thần Khánh Đế cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chỉ không muốn thả người trước mắt rời đi.

Tục ngữ có câu Thỏ nóng nảy còn cắn người đấy, Chân Diệu vốn không phải là kiểu dịu ngoan đó, có điều là ngại người đang nổi điên trước mắt là ngôi cửu ngũ, mình cũng phải lo cho sinh tử vinh nhục của cả đại gia đình phủ Quốc Công. Nhất là hai đứa con trai, lúc này mới từng bước lui về phía sau.

Bây giờ không nhịn được nữa, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Hoàng thượng muốn thần phụ làm thế nào, báo thù cho cô tổ mẫu sao? Lại nói, một đại nam nhân như ngài cần gì ghen tỵ với gương mặt này của thần phụ đây?”

“Ai ghen tỵ với mặt của ngươi!” Thần Khánh Đế giận đến cắn răng, “Câm miệng cho trẫm, ai cho phép ngươi mở miệng một tiếng ‘thần phụ’. Nhớ rõ thân phận của mình!”

Chân Diệu cười lên: “Thì ra Hoàng thượng cũng cho là nhớ thân phận của mình rất quan trọng, thần phụ còn tưởng rằng ngài cũng chẳng để ý cái gì cơ đấy.”

Lời này giống như một mũi tên nhọn, đâm thẳng vào ngực Thần Khánh Đế , lại rút ra không chút lưu tình, mang theo máu thịt đau thấu xương, chỉ để lại vết thương thật sâu.

Vẻ mặt hắn giống như là đang cười, lại như là đang khóc, lẩm bẩm nói: “Phải, về mặt thân phận, ta và Thái phi là không thể nào, thậm chí có ý nghĩ này đều đáng chết, nhưng là, thân phận như vậy, ta có sự lựa chọn sao, ngươi nói rõ ràng cho ta, ta có sự lựa chọn sao?”

Đáy lòng Chân Diệu lạnh như băng, không lên nổi mảy may đồng tình, cười lạnh nói: “Ngài có thể lựa chọn theo đuổi trái tim của mình, nhưng ít ra phải học được tôn trọng tâm tình người khác. Phàm là ngài cố kỵ một chút, Thái phi cũng sẽ không tự sát!”

Cô tổ mẫu là nữ nhân thông tuệ xinh đẹp, tinh tế như vậy, chỉ sợ sớm đã đoán được tâm tư của Thần Khánh Đế, nếu như hắn không chọc thủng, làm cho cô tổ mẫu không còn đường lui, con kiến hôi còn tiếc mệnh, ai lại thật muốn chết đây?

“Huống chi, nếu ngài không phải sinh ra ở Hoàng gia, không có thân phận như vậy, Thái phi biết ngài là vị nào?”

Nàng phiền nhất chính là những kẻ bình thường sống an nhàn sung sướng kia, một khi không như ý, lại luôn mồm chê thân phận đã hại mình, có một số người, chưa bao giờ nhớ được sự tiện lợi thân phận mang cho mình, chỉ nhớ kỹ những phiền não ấy.

Nhưng người sống trên đời, người nào lại không có phiền não cơ chứ, những người ăn không đủ no, ăn bữa hôm lo bữa mai kia không có sao?

“Câm mồm!”

Mới vừa muốn người mở miệng, hiện tại lại bảo người câm mồm, tùy hứng như vậy, không hổ là Hoàng thượng mà!

Chân Diệu giễu cợt cười một tiếng.

Nhưng nàng đã quên, người đắm chìm ở trong bi thống khổng lồ, thần trí đã có chút thất thường, là không chịu được khiêu khích như vậy.

Hai người vốn cách gần, Thần Khánh Đế dưới cơn tức giận và oán hận đan xen, chỉ muốn để cho người có chín phần tương tự với Thái phi trước mắt đừng nói ra lời tổn thương người như vậy nữa, lộ ra nụ cười châm chọc như thế nữa. Hai tay hắn vươn ra bóp chặt bả vai của nàng, chặn luôn lên đôi môi tươi đẹp kia.

Mắt Chân Diệu bỗng dưng trợn to, sau giây lát thất thần liều mạng giằng co.

Nàng có chút công phu quyền cước, nhưng thật chống lại loại nam tử trưởng thành tập võ từ nhỏ như Thần Khánh Đế, còn nằm trong trạng thái nổi điên, đâu thể tránh thoát được, cú giãy giụa này, ngược lại khơi dậy thú tính trong lòng nam nhân.

Thần Khánh Đế siết chặt lấy thân thể của nàng ấn lên vách tường, đã không phân rõ trước mắt là người nào, chỉ muốn nuốt cả người nàng vào, không bao giờ buông tay nữa!

Cảm giác được sự biến hóa của thân thể đối phương, Chân Diệu càng thêm hoảng sợ, ngoài miệng ra sức cắn một cái, lợi dụng thời gian Thần Khánh Đế bị đau, chật vật chui từ dưới nách hắn ra ngoài.

Ánh mắt Thần Khánh Đế khôi phục sự tỉnh táo, giơ tay lên lau khóe miệng một cái, thấy vết máu bên trên, cười như không cười nói: “Giai Minh, lá gan ngươi không nhỏ!”

Chân Diệu thở hồng hộc, có loại cảm giác thoát lực tìm được đường sống trong chỗ chết, mặc cho nước mắt giàn giụa, cắn răn hỏi: “Hoàng thượng, ngài bức tử Thái phi, cũng muốn bức tử ta, có phải không?”

Thần Khánh Đế nhắm hai mắt lại, rồi mở ra, mặt không thay đổi nói: “Giai Minh, ngươi quá ngây thơ. Ngươi đã biết chân tướng, chẳng lẽ cho là, trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Chân Diệu ước gì có thể chửi ầm lên.

Ai muốn biết chân tướng kinh khủng này chứ, không phải là ngươi gọi người tới, sau đó đầu óc mơ màng tiết lộ đấy sao!

Cái chết này không khỏi quá oan rồi!

Nhưng nàng nhìn bộ dáng Thần Khánh Đế không giống nói đùa, lòng lạnh dần.

“Giai Minh chọn lụa trắng, hay là rượu cưu(*) đây? Huynh muội một hồi, Hoàng huynh để cho ngươi chọn.”

(*)Rượu cưu: cưu là một loại chim giống như chim ưng, trên lông có kịch độc; lông chim ngâm trong rượu thành rượu độc không có thuốc giải.

Ta thật cám ơn nhiều!

Chân Diệu cắn răng, nặn ra hai chữ: “Rượu cưu.”

Nàng không bao giờ muốn cảm thụ cảm giác hít thở không thông nữa.

Thần Khánh Đế đẩy cửa đi ra ngoài, gọi Dương công công phân phó mấy câu.

Dương công công che lại ánh mắt kinh ngạc, vội vã rời đi.

Không lâu lắm, một chén rượu đặt tới trước mặt Chân Diệu.

“Giai Minh còn có cái gì muốn nói sao?”

Chân Diệu nhìn chằm chằm chén rượu trước mắt, chất rượu đen như mực, cũng như tâm tình của nàng giờ phút này.

Nàng không muốn chết, hai đứa con của nàng còn đang tuổi nhỏ, nam nhân của nàng ở biên quan xa xôi, nàng cho rằng nàng có rất nhiều thời gian bên hắn.

Có thể có đường sống, ai muốn chết đây?

Ps: chỉ muốn nói một câu, hai chữ “Chân ái” này, thật không phải tấm màn che có thể làm vì sở dục, dù là hiện đại cũng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.