Tên Chương: Bất ngờ gặp nhau
Đây là hỏi xong rồi sao?
Không, đây gần như là không có hỏi!
Ma ma kia không thể tin nhìn Chân Diệu một cái.
Huyện Chủ Giai Minh làm không khác gì Tam hoàng tử phi lúc phân phó lộn xộn người đến chơi, lẽ nào nàng không biết các nàng không phải là hạ nhân tầm thường, mà là từ phủ Tam hoàng tử đi ra sao?
Thật ra thì tuy thái độ của Chân Diệu không thể nói là nhiệt tình, nhưng cũng không hề thất lễ. Nhưng “trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm*”(quen thói luôn ở trước mặt quý nhân tưởng mình là người cao quý), ma ma này bị người bên ngoài nịnh nọt quen rồi, nhất thời liền có chút không thích ứng được sự chênh lệch này.
(*宰相门前七品官-“ Trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm” : ý là nói người gác cổng ở trước cửa nhà Tể Tướng thì địa vị tương đương với quan thất phẩm trong triều, nếu muốn gặp mặt Tể Tướng, nhất định phải thông qua người gác cổng, nên mới nói quyền lợi của họ là không nhỏ. )
“Đúng rồi, không biết ma ma xưng hô như thế nào?” Ma ma kia âm thầm cắn răng, nhịn một hơi đi theo Tử Tô đang xoay người muốn đi, chợt nghe sau lưng Chân Diệu lại mở miệng.
Cơ hồ là trong nháy mắt, chân mày ma ma kia liền giật giật, cái loại quen được đắc ý liền hiển hiện ra.
Rốt cuộc ngồi không yên, ah ah, nàng còn tưởng rằng vị Huyện Chủ này chỗ dựa thật lớn đến ngay cả người của phủ Tam hoàng tử cũng không coi đâu vào đâu, phải biết nàng như vậy đi ra, nhưng là đại biểu mặt mũi Tam hoàng tử.
” Phu gia lão nô họ Ngưu, Huyện Chủ kêu lão nô Ngưu ma ma là được.” Ngưu ma ma xoay người nói.
” Ngưu ma ma ——” Chân Diệu gật đầu một cái, “Được rồi, Tử Tô, mang Ngưu ma ma đi xuống đi.”
Ngưu ma ma thân người lắc lư hơi hoảng, không nhịn được dùng phương thức quen thuộc len lén quan sát chủ tử, liền thật nhanh liếc Chân Diệu một cái, lại thấy nàng đã bưng chén sứ trắng độc nhất uống một hớp trà, ngón tay nhỏ nhắn thon dài giống như là một nhánh cây xanh tươi, móng tay tuy không có sơn màu đỏ, nhưng hiện lên màu hồng khỏe mạnh, như là gẩy lên dây cung trong lòng người.
Ngưu ma ma yên lặng nuốt xuống một búng máu, hướng những người khác nháy mắt, đi theo Tử Tô.
Tử Tô tuổi dần lớn, đợi thêm hai ba tháng nữa thì phải theo mai mốt đi ra ngoài, lớn lên càng đoan trang, nàng đi ở phía trước, toàn thân y phục mùa đông được may vừa sát người. Bước chân vững vàng, thần thái ung dung, hình trạng ưu mỹ còn vượt trội hơn mấy đóa hoa mai tươi tắn khác, màu sắc tươi đẹp, tùy theo bước chân đi mà nhẹ nhàng lay động. Tựa như hoa nở trên đầu cành vậy. Đem sự xinh đẹp đoan trang thận trọng của nha hoàn này lại tăng thêm mấy phần linh động.
Đi theo Ngưu ma ma sau lưng là bốn tên nha hoàn hai mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều kinh hãi, nha hoàn thiếp thân bên người Huyện Chủ Giai Minh không hề kém nha hoàn phủ Hoàng Tử.
Bốn tên nha hoàn cũng không tự chủ sống lưng thẳng tắp. E sợ bị nha hoàn bên ngoài so sánh liền mất hết mặt mũi, phải biết các nàng đều là ở phủ nội vụ được huấn luyện nghiêm khắc.
Tử Tô dẫn đám người Ngưu ma ma tới Noãn Các nơi Cảnh ca nhi nghỉ ngơi, vừa vào cửa, vừa vặn Cảnh ca nhi mới vừa tỉnh lại, mắt lim dim buồn ngủ còn có chút mơ mơ màng màng, mặc cho A Loan dùng khăn ngâm qua nước nóng vắt khô rồi mềm mai lau mặt cho bé.
“Ai Ya, tiểu hoàng tôn tỉnh lại, đầu tiên phải rửa mặt, phải dùng sữa bò mới vắt.” Đi theo Ngưu ma ma sau lưng một tên nha hoàn áo xanh lục chạy nhanh đi tới, đẩy A Loan ra.
Nàng hành động này, ngược lại là đem Cảnh ca nhi nửa ngủ nửa tỉnh làm cho hoàn toàn đánh thức, Cảnh ca nhi con ngươi vòng vo chuyển. Không thấy Chân Diệu, lập tức đẩy nha hoàn áo xanh lục ra, trên chân chỉ có một chiếc vớ, liền nhảy lò cò chạy ra ngoài tìm người.
Chân Diệu buổi trưa ăn nhiều thịt bò, phân phó Thanh Cáp lấy hộp gấm bát bảo tới. Rút ra miếng thanh mai (trái mơ) tiêu thực (giúp tiêu hóa) mà tự mình ngâm muối, đang ăn liền nghe được một tiếng khẩn thiết gọi mẫu phi, ngay sau đó một đứa bé như gió lốc chạy vọt vào trong ngực.
Miếng thanh mai đang ăn kia chỉ còn lại hột, vốn là đang muốn nhổ ra, cứ như vậy đột nhiên liền nuốt xuống, tắc nghẽn ngay cổ họng Chân Diệu, làm nàng kịch liệt ho khan.
Một đợt ho khan như vậy, hạt thanh mai trợt đến cổ họng lại bị phun ra ngoài, hai đầu hạt kia hơi nhọn, Chân Diệu đáng thương cổ họng bị rạch một cái như vậy, liền vạch rách một cái, trong nước miếng phun ra liền mang theo tia máu.
Cảnh ca nhi thấy tia máu kia, nhất thời cứng cả người, ánh mắt dần dần đờ đẫn, bỗng nhiên kêu lớn một tiếng “Mẫu phi, ngươi đừng chết ——” liền thẳng tắp té ngã xuống (hôn mê bất tỉnh).
Sát theo Cảnh ca nhi chạy tới Ngưu ma ma đám người nhất thời kinh hô thành tiếng, ba chân bốn cẳng đi đỡ Cảnh ca nhi, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Thanh Đại đi đến đứng che phía trước Chân Diệu, rất sợ những người đó trong hỗn loạn đụng Chân Diệu.
Thanh Cáp thì sợ ngây người, thấy Tử tô tới, lắp bắp nói: “Tử Tô tỷ tỷ, Đại, Đại nãi nãi hộc máu... Hộc máu đây!”
Tử Tô bước gấp đi tới bên người Chân Diệu, quét mắt nhìn một cái thấy trên đất một hạt thanh mai được nhỏ ra, động tác trầm ổn bưng một ly nước nóng đưa cho Chân Diệu: “Đại nãi nãi, uống miếng nước làm trơn cổ họng, ngài có phải hay không bị rách cổ họng rồi?”
Chân Diệu gật đầu liên tục, uống liền một hớp nước lớn, cảm thấy cổ họng hơi đau, bất đắc dĩ nhấp mím môi, đứng lên đi về phía Cảnh ca nhi.
“Các người chớ náo loạn nữa, tiểu Hoàng tôn đột nhiên bị kinh hãi hôn mê, Thanh Đại, ngươi đi nhìn tiểu Hoàng tôn một chút, Bách Linh, ngươi đi mời đại phu tới.”
Thanh Đại công phu không tệ, đối với tình trạng thân thể đột phát cũng có kinh nghiệm xử lý, đây là La Thiên Trình nói cho Chân Diệu.
Thật ra thì ở Chân Diệu xem ra, giống như tiểu Hoàng tử loại chuyện này, dùng phương pháp ban đầu của nàng đè huyệt nhân trung của Điền thị, ấn lên một chút, nhất định sẽ tỉnh lại, chẳng qua là cân nhắc đến đứa trẻ tuổi còn nhỏ, thân phận lại không bình thường, nếu bấm rách da cũng không được tốt lắm, vì vậy mà có lần an bài (sắp xếp) này.
Chân Diệu khổ nỗi không thể thi triển thân thủ, chỉ có thể chỉ huy một chút: “Ngưu ma ma, các ngươi trước tản ra, cứ vây quanh tiểu Hoàng tôn, khí tức không được lưu thông, đối với hắn không tốt.”
Không nghĩ tới Ngưu ma ma ôm Cảnh ca nhi lên giao cho bà vú Dung nương tử, không để cho Thanh Đại đến gần: “Huyện chủ, xin thứ cho lão nô thất lễ, ngài xử trí như vậy vạn vạn không ổn.”
Chân Diệu ngắt mi nhìn Ngưu ma ma.
Ngưu ma ma trong lòng đã sớm nhịn một cổ khí, thừa dịp có cơ hội này một cổ bức xúc phát tác đi ra: ” Tiểu Hoàng tôn chúng ta muốn thỉnh người xem mạch bình an, xưa nay đều là mời Hình ngự y, ngài để cho một đứa nha hoàn đến xem, vạn nhất có gì sơ xuất, ai có thể gánh vác nổi chứ?”
Lời này không mềm không cứng rắn đâm Chân Diệu một câu, người ở chỗ này cũng đã hiểu.
Thanh Cáp là người đầu tiên không chịu được, lời nói cũng không lắp bắp: “Ngươi ma ma này thật là không có đạo lý, chúng ta Đại nãi nãi cổ họng bị thương, còn không có chú ý tự mình đâu, liền lo lắng cho tiểu Hoàng tôn rồi. Các ngươi không cảm ơn Đại nãi nãi nhà ta lo lắng chuyện không cần thiết thì không nói, còn uy hiếp Đại nãi nãi nhà ta, thật là ….thật là không có lễ phép!”
Lời này vừa ra, Ngưu ma ma mặt đều tối.
Nàng nói lời nói kia, cũng là đoán chừng chân hay không tiện phản bác, đừng nói cổ họng nàng bị thương, chính là thật sự bị hộc máu, vậy mà nàng cũng phải trước lo lắng cho tiểu hoàng tôn, nhưng vạn vạn lại không nghĩ tới còn gặp phải một cái thứ không có đầu óc* như vậy!
(*愣头青Lăng đầu Thanh : là chỉ người không có đầu óc, không sử dụng đầu óc mà làm việc, một người nhắm mắt mà làm việc)
Gặp phải một Lăng Đầu Thanh luôn bới lông tìm vết **(bới móc sai sót) như vậy, nàng chỉ có thể nhìn hướng Chân Diệu kêu: “Huyện Chủ —— ”
(**挑刺 Khiêu thích : cố ý tìm ra sai sót)
Chân Diệu hướng Ngưu ma ma cười cười, quay đầu mắng Thanh Cáp: “Nào có đạo lý ở ngay trước mặt chủ tử mà gây gổ, còn không mau đi ra ngoài!”
Thanh Cáp trừng Ngưu ma ma một cái, quay người đi ra ngoài.
Ngưu ma ma che ngực, hung hăng hít một hơi mới không có thất thố.
Cái gì gọi là không thể ở ngay trước mặt chủ tử mà gây gổ? Nếu nói như vậy, ở sau lưng mà gây gổ là được rồi?
Bởi vì đang là tháng giêng, linh cửu Tam hoàng tử phi phải đợi bốn mươi chín ngày sau mới quàn linh cửu (đem chôn), Tam hoàng tử phân phó qua, chờ đến hôm trước ngày quàn linh cữu mới đem tiểu Hoàng tôn trở về.
Ngưu ma ma chỉ cần nghĩ đến phải ở tại phủ Quốc Công này hơn một tháng, làm một chủ tử đối với tiểu Hoàng tôn không chú tâm (quan tâm tinh tế) như vậy, để một hạ nhân chạy chân cố ý cùng bà gây gổ, cảm thấy không ổn, thầm hạ quyết tâm quay về liền đi tìm Tam hoàng tử nói một chút.
Những thứ này nói rất dài dòng, thật ra thì chỉ qua một lúc lâu công phu.
Cảnh ca nhi đã tỉnh, thấy là ở trong ngực Dung nương tử, liền bắt đầu đá đạp lung tung: “Mẫu phi, ta muốn mẫu phi ôm —— ”
Ngay trước mặt hạ nhân của phủ Tam hoàng tử, Chân Diệu vạn vạn lần không dám ứng đáp(trả lời) tiếng gọi “Mẫu phi”này , đáy lòng tuy đồng tình với Cảnh ca nhi, nhưng vẫn là quyết tâm không để ý.
“Mẫu phi, mẫu phi, ôm ——” Cảnh ca nhi liều mạng tránh thoát Dung nương tử, chạy nhanh tới trước mặt Chân Diệu, níu vạt áo nàng giương mắt nhìn.
Dung nương tử trong mắt lóe lên ảo não.
Tam hoàng tử phi sợ tiểu Hoàng tôn đối với nhũ mẫu quá thân thiết mà quên mất mẹ ruột, liền dùng hết mấy nhũ mẫu thay phiên nhau cho tiểu Hoàng tôn bú sữa, chờ sau khi tiểu Hoàng tôn dứt sữa quả nhiên đối với các nàng cũng hời hợt.
Lần này nàng bộc lộ tài năng được Tam hoàng tử chọn tới phục vụ tiểu Hoàng tôn một tháng, còn muốn thừa dịp cơ hội Tam hoàng tử phi mất đi mà vững vàng nắm lấy lòng (tâm tư) của tiểu Hoàng tôn, tương lai vượt hẳn mọi người, không nghĩ tới tiểu Hoàng tôn lại coi Huyện Chủ Giai Minh thành Tam hoàng tử phi, đây thật là nửa đường chọc ra một cái Trình Giảo Kim (Kẻ ngáng đường)!
Không được , phải nghĩ cách để cho tiểu Hoàng tôn cách xa Huyện Chủ Giai Minh!
“Cảnh ca nhi, nếu cháu kêu ta một tiếng cô cô, ta sẽ ôm cháu.” Chân Diệu ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng buốt đau.
Cảnh ca nhi trợn to hai mắt: “Nhưng là, ngài là mẫu phi, tại sao phải kêu ngài cô cô?”
Chân Diệu nghiêm mặt, không có mềm lòng: “Kêu cô cô.”
Cảnh ca nhi mặt nhíu thành bánh bao, thầm nghĩ mẫu phi thật kỳ quái, hắn cùng các đường huynh muội chơi trò chơi, Nhụy tỷ tỷ các nàng cũng tranh nhau phải làm mẫu phi đâu, mẫu phi thì lại muốn làm cô cô.
Thôi, ai bảo hắn là nam tử chứ, liền y theo lời nàng đi.
“Cô cô.” Cảnh ca nhi bất đắc dĩ kêu một tiếng.
Chân Diệu lúc này mới thấy an lòng, ôm Cảnh ca nhi một cái.
Qua ngày thứ hai đều đã thu thập thỏa đáng, La Thiên Trình mới vội vả chạy tới.
Chân Diệu thấy hắn liền cau mày: “Làm sao trong mắt đều là tia máu?”
“Hôm qua ngủ trễ chút.” La Thiên Trình lơ đễnh cười cười.
Trên thực tế vì rút ra thời gian hôm nay đi phủ Kiến An bá, hắn một đêm không chợp mắt, chịu đựng đến buổi sáng vội vả sau khi tắm xong liền trở về, dĩ nhiên lời này cũng không tính nói với Chân Diệu, ngược lại hỏi: “Cổ họng nàng thế nào rồi?”
“A, không làm sao nha.” Chân Diệu bưng ly sữa bò đưa cho La Thiên Trình, “Uống chút sữa bò sẽ thoải mái hơn chút.”
La Thiên Trình nhận lấy ly sữa bò uống một hơi cạn sạch, nghi ngờ nói: “Không đúng, giọng này của nàng, ngược lại giống như cổ họng bị thương vậy.”
Chân Diệu không nghĩ tới hắn nhạy bén như vậy, chỉ đành phải nói: “Hôm qua ăn thanh mai, vô tình đem hạt thanh mai nuốt xuống, làm bị thương cổ họng.”
La Thiên Trình nghe, lại đau lòng vừa buồn cười, thấy bốn phía có không ít nha hoàn, nhẫn nhịn xung động muốn xoa nắn khuôn mặt của nàng, nghiêm mặt nói: “Nàng là người lớn rồi, sau này phải cẩn thận một chút.”
“Đã biết.” Chân hay đẩy hắn một cái, “Chúng ta đi nhanh đi, sớm một chút trở lại chàng còn có thể ngủ bủ một giấc.”
Còn có một lời Chân Diệu chưa nói, chờ Cảnh ca nhi tỉnh lại, e rằng lại phải quấn lấy đòi đi cùng , đến lúc đó càng nhức đầu.
Lo lắng để Cảnh ca nhi một người lưu lại xảy ra chuyện gì, Chân Diệu cố ý để Tử Tô, Bạch Thược hai đại nha hoàn chững chạc cùng với Thanh Đại thân thủ tốt, suy nghĩ một chút, lại để lại A Loan chiếu cố qua Cảnh ca nhi, chỉ mang theo Bách Linh, Thanh Cáp ra cửa.
Phủ Kiến An bá bên kia, sớm có gã sai vặt đứng ở trước cửa chờ, xe ngựa phủ Quốc Công vừa đến liền nghênh đón đi vào.
Năm mới này, bởi vì hoàng cung xảy ra chuyện hành thích, vô luận là Hoàng thân dòng dõi quý tộc, hay là văn võ bá quan, đều quá mức yên tĩnh, rất lo sợ lần náo nhiệt vui mừng này đâm vào lòng người bên trên mà chọc phải tai họa, phủ Kiến An bá cũng không ngoại lệ.
Chân Diệu cũng không kỳ quái Bá phủ phần yên lặng này, nhưng điều làm nàng kỳ quái, lại là ở trong phủ lại thấy một người không nghĩ đến —— Chân Tịnh.