Nhiều người mới vui. . . . . .
Chân Diệu lặng lẽ nhếch miệng.
Trên mặt nàng có viết chữ ngốc hay sao mà đi tin Công chúa Phương Nhu biết mẹ ruột của mình bị giáng từ Quý Phi xuống làm Chiêu Nghi lại có tâm tư cùng đi chèo chuyền du ngoạn với mình chứ?
“Không dám quấy rầy nhã hứng của Công chúa. Dân nữ ra ngoài cũng đã được một lúc, cần phải trở về rồi.”
Khuôn mặt Công chúa Phương Nhu lập tức lạnh xuống: “Sao? Chân Tứ, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn ốm à?”
“Nhờ Thiên gia*(ý nói là Hoàng thượng) ưu ái nên bệnh của dân nữ đã khỏi rồi.”
Công chúa Phương Nhu tiến lên một bước: “Nếu ngươi không ốm, vậy sao Bản Công chúa muốn mời ngươi cùng du hồ mà ngươi vẫn không đồng ý? Chẳng lẽ —— ngươi xem thường Bản Công chúa?”
“Dân nữ không dám!” Chân Diệu mím mím môi.
“Như vậy thì là Chân Tứ cô nương quá phách lối, Bản Công chúa mời không nổi ngươi?” Nàng thỏa mãn nhìn sắc mặt khó xử của Chân Diệu, nhìn về phía Thái Tử Phi, “Hoàng tẩu, lần này tẩu cũng ở đây, muội không có bắt nạt nàng ta nha. Nếu đến lúc đó lại bắt đầu ầm ĩ thì tẩu phải làm chứng cho muội đấy. Còn cả Sơ Hà tỷ nữa, tỷ cũng thế.”
Quận chúa Sơ Hà từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng bỗng nhíu mày: “Thêm hai người nữa lên thuyền nhỏ này cũng hơi chật rồi. Theo ta thấy, hai người chúng ta cộng thêm Hoàng tẩu là vừa đủ.”
Nàng không quá gần gũi vị đường muội Công chúa này, nhưng hết lần này tới lần khác mẫu thân lại nói cái gì mà hiện tại mẹ con Tưởng Quý Phi sống không như ý, dệt hoa trên gấm thì dễ, mà đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Lúc này đến bày tỏ tấm lòng với họ, thì chắc chắn các nàng sẽ ghi nhớ phần nhân tình này trong lòng.
Kết quả, Công chúa Phương Nhu lại mượn cớ đến thăm nàng để ra ngoài du hồ.
Chẳng biết rốt cuộc chuyến du hồ này là có lòng hay vô ý đây?
“Sao thế được, con thuyền này cũng không nhỏ đâu. Hơn nữa chúng ta chèo thuyền cũng sẽ mệt, đúng lúc có Hoàng tẩu và Chân Tứ. Nếu chỉ có mình Hoàng tẩu chèo khiến Hoàng tẩu kiệt sức, đến lúc đó Thái Tử ca ca sẽ tìm chúng ta tính sổ mất. Hoàng tẩu, tẩu nói xem đúng không?”
Thái Tử Phi cười cười với Công chúa Phương Nhu, nhìn lướt qua Chân Diệu một cái, dùng giọng nói nhỏ gần như không nghe thấy hỏi: “Về lời vừa rồi…. Chân Tứ cô nương có nhớ đến thứ gì không?”
Mắt Chân Diệu cũng trợn tròn lên.
Đây quả thực là uy hiếp trắng trợn!
Nàng nhìn về phía Thái Tử Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Thái Tử Phi cười: “Hoàng muội nói rất đúng, bốn người vừa tốt, Chân Tứ cô nương cảm thấy thế nào?”
Chân Diệu không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
Lần trước khiến Tưởng Quý Phi thảm như vậy, nhưng khi đó Bá phủ chiếm đủ tình đủ lý. Còn nếu bây giờ nàng vẫn cự tuyệt Thái Tử Phi và Công chúa thì cũng là không biết đối nhân xử thế.
Đến lúc đó Công chúa Phương Nhu nói muốn tháo gỡ hiềm khích trước đây mới mời mình đi du hồ, lại có Thái Tử Phi phụ họa, kia vậy mình cũng không có chỗ nào để nói lý rồi.
Có câu giúp lý không giúp thân, nhưng có mấy người thực sự làm được? Huống chi Hoàng Đế vốn đã nắm giữ quyền lực vô thượng.
Lên thuyền nhỏ, Chân Diệu cố ý ra phía đuôi thuyền, đứng cùng Quận chúa Sơ Hà.
Thái Tử Phi ngồi ở mũi thuyền, hai người một trước một sau chèo thuyền.
Loại thuyền nhỏ này rất nhẹ, cũng dễ chèo. Tất cả các loại hội hè tụ tập mà ngày thường nữ nhi huân quý quan lại tham gia, thì cùng nhau chèo thuyền du ngoạn cũng là một việc phong nhã, nên khá nhiều người biết chèo thuyền.
Chân Diệu trước kia ganh đua khắp nơi, đương nhiên cũng biết chèo.
Không ngờ Thái Tử Phi lại hơi luống tay chân.
“Hoàng tẩu, sai rồi, sai rồi, phải thế này này.” Công chúa Phương Nhu ở bên cạnh vội vàng theo.
“Lâu rồi tẩu không đụng vào nên có hơi không quen.” Vẻ mặt Thái Tử Phi lộ sự áy náy.
“Không sao, không sao, muội chỉ tẩu.” Công chúa Phương Nhu dùng một bộ dáng ngây thơ không ngừng chỉ điểm Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi lại dường như không nắm được vấn đề, khiến con thuyền nhỏ xoay lung tung.
“Ôi, muội không biết đâu. Sơ Hà tỷ, tỷ đến chỉ cho Hoàng tẩu biết đi.”
Ban đầu Quận chúa Sơ Hà hơi hoài nghi Công chúa Phương Nhu có mưu đồ, nhưng giờ phút này thấy dáng vẻ nàng như thế, đã quên mất chút hoài nghi kia, đứng dậy đi tới mũi thuyền.
Công chúa Phương Nhu tránh chỗ, hiển nhiên lại đi tới đuôi thuyền.
Chân Diệu lập tức nổi lên cảnh giác.
Tâm tư nàng không nhiều lắm, nhìn không thấy quá nhiều chuyện ngoằn ngoèo, nhưng cũng hiểu Công chúa Phương Nhu kéo mình lên thuyền, nhất định vì nhằm vào mình.
Nếu muốn tính kế nàng, nhất định nàng ta phải tiếp cận nàng, vì ngoại trừ việc đó ra thì tất cả các hành động lời nói đều là thuật che mắt!
Đôi khi người ta không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần hiểu cái gì mấu chốt nhất là được.
Chân Diệu chính là như thế.
Cho nên từ lúc Công chúa Phương Nhu bắt đầu lên thuyền rồi nói này nói kia, rơi vào mắt Chân Diệu thì chả khác gì con khỉ đang nhảy nhót.
Nàng căn bản không có ý định nghe những gì nàng ta nói, để tránh bị phân tán lực chú ý.
Chỉ cần Công chúa Phương Nhu đến gần nàng, thế thì trận chiến ác liệt này đã bắt đầu rồi.
Trong lòng Chân Diệu đã sớm nghĩ kỹ những hành động Công chúa Phương Nhu có thể làm.
Một loại là đẩy mình xuống nước.
Nàng vốn có chứng hàn, vẫn chưa khỏe hẳn, nếu thời điểm này lại rơi xuống nước, sợ rằng cũng mất hết nửa cái mạng.
Còn có một loại là Công chúa Phương Nhu rơi xuống nước, sau đó vu khống nàng đẩy xuống. Nếu không thể chứng minh trong sạch của mình, sợ rằng sẽ phải giao nộp cái mạng này.
Mà loại chuyện này vốn không thể nói rõ được.
Công chúa Phương Nhu là ái nữ của Chiêu Phong Đế, nàng ta rơi xuống nước, trong lòng Chiêu Phong Đế không thể nào không giận, cho dù thật sự phát hiện nàng ta cố ý gây ra, thì sợ rằng bản thân mình cũng không khỏi bị phạt.
Rất nhanh Chân Diệu đã nghĩ được cách ứng đối.
Rất đơn giản, bất luận là nàng hay là Công chúa Phương Nhu đều không được phép rơi xuống nước. Như vậy thì dù Công chúa Phương Nhu có khua môi múa mép như gà, có thể đổi trắng thay đen cũng không làm gì được nàng.
Công chúa Phương Nhu đi tới, nhìn về phía Chân Diệu cười quỷ dị một tiếng, sau đó mượn thân thể che chắn, đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, sau đó lại buông ra, còn bản thân nàng ta thì thẳng tắp ngửa mặt lên trời rồi ngã về phía sau.
Mặc dù đã mưu tính trăm ngàn lần trong lòng, nhưng lúc này, Công chúa Phương Nhu vẫn hét ầm lên theo bản năng.
Quận chúa Sơ Hà vừa mới đi tới đầu thuyền đã vô thức chạy tới.
Bên này, Chân Diệu có chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng dời chân đứng thành hình chữ bát vững vàng, một tay dễ dàng nắm lấy cánh tay Công chúa Phương Nhu, tay kia duỗi ra sau lưng, ôm vững nàng ta.
Mà Quận chúa Sơ Hà vừa chạy như thế, đuôi thuyền bên này mất thăng bằng không ngừng lắc lư tròng trành, một tiếng bõm thật lớn vang lên, bọt nước văng khắp nơi.
Chân Diệu giữ vững Công chúa Phương Nhu, nghe được tiếng vang đó thì không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng ở trên thuyền, Công chúa Phương Nhu cũng ở trên thuyền, vậy cái gì rơi xuống nước thế?
“Sơ Hà ——” Tiếng kêu sợ hãi của Thái Tử Phi truyền đến.
Chân Diệu lại mờ mịt lần nữa.
Cái này… cái này không có trong kế hoạch nha.
Ai có thể nói cho nàng biết, đang yên đang lành, sao Quận chúa Sơ Hà lại ngã xuống nước được không?
“Sơ Hà tỷ không biết bơi!” Công chúa Phương Nhu đột nhiên kịp phản ứng, đẩy Chân Diệu một cái, “Ngươi nhanh xuống cứu tỷ ấy đi!”
Sắc mặt Chân Diệu trắng bệch, lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Thật ra kiếp trước nàng biết bơi, chỉ là không được giỏi. Mà kể từ khi cái hôm xuyên qua suýt nữa bị bóp chết dưới nước, nàng lại nảy sinh sự sợ hãi rất lớn với nước.
Nhìn Quận chúa Sơ Hà giãy dụa dưới nước, Chân Diệu vội tháo đai lưng ném về phía nàng để nàng bắt lấy.
Nhưng dù sao đai lưng quá mềm, dưới tình thế cấp bách đâu thể ném xa được. Công chúa Phương Nhu lại bất chấp mọi chuyện, la lên: “Cứu mạng đi, Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước rồi!”
Một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện sau đám sen ở phía xa, hai cung nhân nhanh chóng chèo đến.
Mà ở một bên khác lại truyền đến tiếng lội nước.
Chân Diệu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam từ áo đen đang dang hai tay để giữ thăng bằng, sau đó chân như đạp lên mặt nước chạy tới cực nhanh.
Lúc đến gần mới nhìn rõ gương mặt của nam tử, vậy mà lại là Lục Hoàng tử!
Lục Hoàng tử không nói lời nào, ngụp xuống nước bắt lấy Quận chúa Sơ Hà, sau đó ngoi lên rồi chạy nhanh đến chiếc thuyền lá nhỏ kia.
Quận chúa Sơ Hà đã hôn mê bất tỉnh.
Lục Hoàng tử lật người nàng lại, vỗ sau lưng nàng để nàng phun ra mấy ngụm nước. Sau đó nhìn về phía thuyền đối diện.
Thái Tử Phi lúng túng, Công chúa Phương Nhu kinh ngạc, cuối cùng nhìn về phía Chân Diệu, ánh mắt lơ đãng quét qua đai lưng trong tay nàng, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên. Lúc này mới lên tiếng nói: “Lên bờ nhanh!”
Chân Diệu cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.
Lục Hoàng tử hắn… hắn lại biết Lăng Ba Vi Bộ!
Động tĩnh bên này đã sớm kinh động đến không ít phi tử tản bộ ở ngự hoa viên, các nàng đang đứng lại quan sát.
Vừa lên bờ, đã nghe một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Thế này là sao!”
Mọi người vội vàng tản ra, quỳ lạy nói: “Thái Hậu thiên tuế!”
Thái Hậu mặc cung bào gấm màu xanh thẫm thêu chỉ vàng phấp phới, nhìn rất tinh thần, lộ ra vẻ uy nghiêm càng to lớn, bà không để ý đến mọi người mà đi tới.
Ánh mắt Công chúa Phương Nhu sáng lên, đột nhiên bổ nhào về phía trước rồi quỳ xuống: “Hoàng tổ mẫu. Ngài về rồi!”
Thật ra thì kể từ khi La Thiên Trình mời Trương viện phán từ núi Ngũ Đức về, Thái Hậu cũng đã lên đường, chỉ là phượng giá của Thái Hậu đi chậm nên hôm qua mới đến.
Thái Hậu lại mệt, bèn miễn mọi người thỉnh an hai ngày.
Công chúa Phương Nhu trông thấy Thái Hậu, trong mắt lập tức hiện lên sự vui vẻ ngoài ý muốn.
“Sơ Hà thế nào rồi?” Thái Hậu kéo Công chúa Phương Nhu lên. Nhìn về phía cung nhân đang đỡ Quận chúa Sơ Hà: “Ngẩn người ở đó làm gì, còn không an trí tốt cho Quận chúa Sơ Hà rồi truyền thái y!”
Lại liếc mắt nhìn Lục Hoàng tử toàn thân ướt đẫm, quần áo màu đen dán chặt trên người làm lộ rõ dáng người cao ngất, khẽ nhíu mày: “Lục lang nhanh đi thay quần áo đi.”
Lục Hoàng tử tự tiếu phi tiếu, ánh mắt nhanh như gió đảo qua đám cung nữ đang đỏ mặt xấu hổ, sau đó hành lễ với Thái Hậu: “Vậy chờ cháu thu dọn thỏa đáng lại đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Chờ sau khi Lục Hoàng tử cũng rời đi, lúc này Thái Hậu mới nhìn về phía Thái Tử Phi: “Thư Nhã, cháu nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Cháu dâu ——” Thái Tử Phi há miệng, có chút khó xử.
Công chúa Phương Nhu trách móc nói: “Hoàng tổ mẫu, chúng cháu thấy thời tiết tốt nên cùng nhau du hồ, kết quả cháu gái không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống nước. Sơ Hà tỷ chạy tới đỡ cháu, Chân Tứ cô nương cũng đưa tay ra đỡ cháu, đại khái là hai người quá bối rối, Chân Tứ cô nương không cẩn thận đã đẩy Sơ Hà tỷ xuống!”
Trông thấy ánh mắt Thái Hậu nhanh chóng lạnh xuống, Công chúa Phương Nhu cười lạnh trong lòng.
Mặc dù chuyện không diễn biến như kế hoạch nguyên bản của nàng, nhưng mặc kệ là Chân Tứ cố ý cũng được, mà vô ý cũng được, chỉ cần Thái Hậu tin sự thật là nàng ta đẩy Quận chúa Sơ Hà xuống, nàng ta cũng đừng nghĩ được yên thân!
Lúc ấy hỗn loạn như vậy, kể cả Quận chúa Sơ Hà sợ rằng cũng không rõ bản thân mình vì sao lại ngã nha?
Cho dù nàng có lòng nghi ngờ, nhưng chẳng lẽ lại không đứng về phía đường muội này mà đứng về phía người ngoài sao?
Trong lòng Công chúa Phương Nhu chắc chắc mình sẽ không bị vạch trần, vẻ mặt lại càng bi thương: “Hoàng tổ mẫu, do cháu không tốt làm hại Sơ Hà tỷ rơi xuống nước, ngài phạt cháu đi.”
Nhìn Công chúa Phương Nhu vô cùng tự nhiên nói ra lời này, trong lòng Chân Diệu phát lạnh.
Đây là một tiểu cô nương chỉ mới mười tuổi sao!
Nghĩ tới Quận chúa Sơ Hà rơi xuống nước, Chân Diệu quỷ dị nghĩ đến một lời kịch kinh điển.
“Ta đoán đúng mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục này. . . . . .”
Cho nên nàng bị gài rồi a!