Edit: Gà
“Nói như vậy, ngươi muốn tỷ thí với Nhị tỷ của ta sao?” Chân Diệu nhìn Triệu Phi Thúy.
Vẻ mặt vênh vang đắc ý của Triệu Phi Thúy lập tức cứng đờ.
Ai cũng có thể thấy được, trong hội thi làm xảo quả hoa qua, tài nghệ của Chân Nghiên không phải tầm thường, thật sự muốn tỷ thí với nàng, khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Chân Diệu tỏ vẻ không đồng ý, cất tiếng nói: “Triệu Thất cô nương lạ thật đấy, luôn miệng nói Nhị tỷ ta gian lận, nhưng bảo ngươi tỷ thí với tỷ ấy, ngươi lại chần chờ không nhận lời, đây là cái đạo lý gì vậy?”
Chân Diệu nói một câu này, âm lượng không hề nhỏ, ngay cả Chân Hoán cùng mấy tiểu lang đứng ở cách bờ sông rất xa cũng nghe thấy được.
Sắc mặt Chân Hoán đã hơi biến thành màu đen, thầm nghĩ chắc là Tứ muội lại đi gây chuyện rồi.
Vừa nghĩ như thế, chân không tự chủ bước đi về phía bờ sông.
Ở một bên, vẻ mặt Công chúa Phương Nhu hưng phấn lôi kéo chéo áo La Thiên Trình: “Thiên Trình biểu ca, có phải bên kia có đánh nhau hay không, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, muội muốn đi xem.”
La Thiên Trình đã sớm nhận ra giọng nói của Chân Diệu, để mặc cho Công chúa Phương Nhu kéo hắn qua đó.
Triệu Phi Thúy rõ ràng cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đã bắt đầu thay đổi, thậm chí còn nghe được tiếng cười khẽ của nam tử, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Ngươi đừng có mà nói bậy!”
“Ta có nói gì đâu, chỉ hỏi ngươi có dám tỷ thí với Nhị tỷ của ta hay không thôi mà.” Chân Diệu chớp chớp mắt.
Ý là, cô nương này rõ ràng là đang cố tình gây sự.
Bị Chân Diệu nhìn bằng ánh mắt “Ngươi rất không hiểu chuyện, ngươi đang cố tình gây sự”, Triệu Phi Thúy tức đến phát điên, trong giọng nói tràn đầy căm ghét: “Ngươi làm vậy là có ý gì, có bản lĩnh thì đấu với ta đi, kéo Nhị tỷ của ngươi ra làm cái gì!”
Nàng nhớ rất rõ, trong dịp thất tịch năm ngoái, Chân Diệu có tham gia mấy cuộc thi, duy chỉ không tham gia hội thi làm xảo quả hoa qua.
Lại không nghĩ rằng, Chân Diệu khẽ mỉm cười, nói: “Được.”
Chân Diệu nhận lời nhanh như vậy, ngược lại khiến Triệu Phi Thúy ngẩn người.
Chân Tĩnh đứng ở trong đám người, vò vò chéo áo.
Vị Tứ muội này, rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch đây.
Có lẽ bởi vì trong lòng có chứa oán với Chân Diệu, Chân Tĩnh trái lại có thể cảm nhận được sự thay đổi trong mấy ngày qua của Chân Diệu.
Nàng luôn cho rằng, nếu Chân Diệu chủ động đưa ra yêu cầu tỷ thí, bất kể lát nữa dùng biện pháp gì, muội ta cũng sẽ thắng.
Nếu như thế, nhận lời nhanh như vậy làm gì, ngược lại khiến cho đối phương cảm thấy kiêng dè.
Nếu là nàng, nhất định sẽ biểu hiện như mình đang ở thế yếu, để cho đối phương càng thêm đắc ý, khinh thường.
Như vậy, đến khi chiến thắng, sẽ là một cái tát thật mạnh, thật vang dội với đối phương.
Chân Tĩnh đang suy nghĩ miên man, còn Chân Nghiên lại thật sự lo lắng cho Chân Diệu.
“Tứ muội, để ta đi.” Chân Nghiên vỗ vỗ tay Chân Diệu.
Nàng hiểu Chân Diệu, mặc dù mọi thứ có thể nói là dẫn đầu, tài nấu nướng cũng không tệ, nhưng lại không có thời gian rèn luyện tu dưỡng tâm tính, mà làm xảo quả hoa qua, thiếu phần trầm ổn này, tâm tư có khéo léo đến mấy cũng không được.
Thấy Chân Nghiên ngăn cản Chân Diệu, chút lo lắng của Triệu Phi Thúy lập tức tan thành mây khói, mạnh tay kéo Chân Diệu: “Đã như vậy, chúng ta mau lên đài thi đấu thôi.”
Chân Diệu không nhanh không chậm vỗ vỗ tay Triệu Phi Thúy: “Ngươi kéo ta đau quá.”
Ha ha.
Mấy tiếng cười liên tiếp vang lên.
Lời này của nàng, hoàn toàn đem hình tượng thô lỗ của Triệu Phi Thúy bày ra ở trước mặt mọi người.
Triệu Phi Thúy tức đến không thở nổi.
Nàng sao biết được Chân Tứ lại giảo hoạt như vậy chứ!
Trước đây mỗi lần đụng mặt nhau, trước những lời chế nhạo của nàng, Chân Tứ cũng không nhịn được châm chọc lại, nhưng trước kia tranh cãi vô cùng gay gắt, hoàn toàn không giống hiện tại, rõ ràng nói không nhiều, chỉ một câu thôi, đã đẩy cái tiếng ngang tàng sang cho nàng rồi!
Thật là tức chết đi mất!
Quét mắt nhìn Chân Diệu từ xuống dưới, trong mắt Triệu Phi Thúy lộ vẻ đắc ý: “Chân Tứ, cứ tỷ thí như vậy thì chẳng thú vị chút nào, chúng ta chơi cá cược tiền đi.”
“Cá cược tiền?”
Chân Diệu mừng như mở cờ trong bụng.
Trời ơi, nàng muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền.
Trong lòng càng nhộn nhạo, ngoài mặt lại bởi vì không theo kịp ý nghĩ mà lộ ra vẻ ngơ ngác.
“Đúng.” Triệu Phi Thúy thấy dáng vẻ của Chân Diệu, âm thầm vui mừng.
Hừ, nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của nàng ta, chắc chắn là không có nổi đồ để mà đặt cược.
Còn chưa cần đến tỷ thí, nàng đã có thể giẫm nát mặt mũi Chân Tứ ở dưới chân rồi!
Nói đến Mộc Ân Hầu phủ, lai lịch cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua là dựa vào việc là người nhà của Hoàng hậu, nên mới được phong tước, cách ăn mặc của nữ quyến trong phủ cũng không giống với những gia đình quyền quý khác coi trọng khiêm nhường, kín đáo.
Cứ nhìn cách ăn mặc của Triệu Phi Thúy, mới chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, trên đầu đã đeo búi tóc giả, hai bên cài ba đôi trâm vàng sáng loáng.
Chân Diệu liếc trộm trâm vàng trên đầu Triệu Phi Thúy mà lén chảy nước miếng. Triệu Phi Thúy không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tháo ba cặp trâm vàng kia xuống, cằm hếch lên: “Đây, đây là đồ đặt cược của ta, Chân Tứ cô nương, cô thì sao?”
Chân Diệu hôm nay chỉ mặc một bộ váy đơn giản, trên đầu trừ một đôi trâm ngọc trai tinh xảo ra, cũng chỉ cài thêm một đóa sơn chi (hoa dành dành), toàn thân từ trên xuống dưới thoạt nhìn đúng là không có đồ trang sức gì cả.
“Sao thế, cô nương của Kiến An Bá phủ, ngay cả một món đồ để đem ra đặt cược cũng không có sao?” Triệu Phi Thúy che miệng cười.
Chân Nghiên tiến lên một bước, tháo một đôi vòng tay bằng vàng ròng có kết sợi tơ ra, đặt lên trên khay.
Chân Băng và Chân Ngọc liếc mắt nhìn nhau, im lặng tháo vòng cổ bằng vàng xâu chuỗi ngọc Bát Bảo của mình xuống, đặt cạnh vòng tay bằng vàng của Chân Nghiên.
Chân Tĩnh cúi đầu rồi bước lên phía trước, bỏ vào một cây trâm Hồ điệp bằng vàng khảm ngọc.
Mấy người đều hiểu, dù nói thế nào, khi ở bên ngoài, các cô nương của Kiến An Bá phủ đều là một thể.
Chân Nghiên rất hài lòng với biểu hiện của đám muội muội, nhìn Triệu Phi Thúy cười khẩy: “Triệu Thất cô nương, ngươi muốn tỷ thí với Tứ muội của ta, hay là muốn khoe của? Nếu là khoe của, Kiến An Bá phủ không dám đọ với Mộc Ân Hầu phủ.”
Sắc mặt Triệu Phi Thúy đã biến thành màu đen.
Nàng không bận tâm mấy thứ đồ đặt cược mà bọn Chân Nghiên lấy ra, nhưng đối phương chĩa thẳng vào việc Mộc Ân Hầu phủ khoe của, đây chẳng phải là thanh danh tốt lành gì.
Quận chúa Sơ Hà bỗng nhẹ nhàng cười nói: “Lời này của Chân Nhị cô nương không đúng rồi, hôm nay là ngày hội của nữ nhi, mục đích của tỷ thí chính là vui vẻ, cũng là cho bọn tỷ muội một cơ hội để biểu diễn tài nghệ. Cái gì mà khoe của với không khoe của chứ, đã là cá cược tiền, hai bên chung quy phải tương xứng mới đúng, cô nói xem như vậy có hợp lý không?”
Nói đoạn, đi đến chỗ nha hoàn đang bưng khay, quăng lên đó một chiếc vòng tay phỉ thúy Lam Thủy Phiêu Hoa.
Quận chúa Sơ Hà tuy kiêu căng, nhưng là người thường xuyên ra vào hoàng cung, sao có thể không có chút đầu óc nào, hành động này của nàng, đó là quy hành động của mấy người Chân Nghiên thành giống như của nàng, đều là tăng thêm tiền đặt cược.
Nói cách khác, Chân Diệu vẫn phải lấy ra đồ của mình.
Có mấy cô nương trước giờ luôn coi Quận chúa Sơ Hà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, thấy thế nhao nhao lấy đồ nữ trang đặt lên, sau đó nhìn chòng chọc Chân Diệu.
Chân Hoán đã sớm để vào mắt tất cả tình hình, nhưng trong cuộc đấu giữa những tiểu nương tử, nam tử không tiện xen vào, đành phải im lặng đứng nhìn.
Tưởng Thần nắm chặt Ngọc bội Bỉ Mục Ngư Bạch Ngọc đeo ở bên hông, giữa hai đầu lông mày xuất hiện vẻ lo lắng mà bản thân không hề phát hiện.
La Thiên Trình cũng khoanh tay, ung dung đứng nhìn hết thảy.
Dưới ánh mắt sáng rực của mọi người, Chân Diệu chậm rãi duỗi tay, gỡ túi thơm ở bên hông xuông, lấy một chiếc gương nhỏ to bằng lòng bàn ra.