Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
Chân Ngọc tức giận khó nén, chỉ Chân Băng “Còn không phải là theo
ngốc tử này tới sao, nếu ta không tới sẽ không yên lòng, đi theo tới lại thấy tức giận. Tứ tỷ, nếu tỷ không đến kịp thời, ta thiếu chút nữa đã
lật bàn rồi”
Ánh mắt Chân Băng chua xót, nước mắt lăn xuống, rơi xuống ao phóng sinh, tạo nên những vòng nước nho nhỏ.
Gợn nước khuếch tán ra bốn phía, có mấy chú cá nhỏ như chim sẻ nổi lên mặt nước mở miệng đớp đớp nhìn rất thú vị.
Chân Diệu sờ sờ tay áo, lấy ra một gói giấy dầu, nàng mở giấy dầu ra, bên trong là điểm tâm.
“Cho muội” nàng đưa điểm tâm cho Chân Băng.
Chân Băng có chút phản ứng không kịp.
Nàng khóc, Tứ tỷ không phải nên đưa khăn cho nàng ư, tại sao lại đưa tới một bọc điểm tâm?
Chân Diệu đưa tay, bẹo má Chân Băng, sẵng giọng “Còn nhìn gì? Cho cá
ăn a, không thấy những con cá kia bị nước mắt của muội gọi tới sao”
Chân Băng cầm gói điểm tâm ngẩn người.
Chân Diệu bẻ một khối điểm tâm, nghiền nát trên đầu ngón tay, ném vào trong ao phóng sinh.
Mấy con cá trước sau nhảy lên tranh cướp điểm tâm.
Mặc dù tính tình Chân Ngọc hoạt bát nhưng ở trong phủ cả ngày cũng
không thấy gì thú vị, nhìn thấy cảnh này cũng hăng hái làm theo cho cá
ăn.
Chân Băng theo bản năng vò nát điểm tâm ném vào trong ao phóng sinh,
thấy cá vui vẻ tranh đoạt, phiền não cũng phai nhạt, nín khóc mỉm cười.
“Tứ tỷ, sao tỷ biết cá trong ao phóng sinh của Đại Phúc tự đói bụng vậy? Còn mang theo điểm tâm tới” Chân Ngọc cười hì hì hỏi.
Chân Diệu lườm nàng một cái “Ta không biết cá có đói bụng không, ta chỉ biết mình rất dễ đói bụng”
Chân Ngọc ngây ngốc, sau đó cười to “Tứ tỷ, ta thật sự thích tỷ nói chuyện sảng khoái như vậy”
Thấy Chân Băng không nói. Nàng thở dài nói “Ngũ tỷ, tỷ cũng đừng
phiền lòng nữa, cũng may có Tứ tỷ hỗ trợ, hủy cửa hôn sự này đi”
Nàng cầm khăn lau tay, lại nói “Ta biết, lời này nói ra người khác sẽ cảm thấy ta nói đứng thì không thấy đau thắt lưng. Ta có một mối hôn sự tốt, cũng khó tránh khỏi người khác nghĩ vậy. Nhưng chúng ta là tỷ muội song sinh, Tứ tỷ cũng không phải người ngoài, hôm nay ta liền nói
thẳng”
Chân Ngọc nói tới đây, dừng lại một chút. Nhìn Chân Diệu và Chân Băng mới nói “Bá phủ chúng ta hai năm gần đây danh tiếng không tốt, nhưng
Ngũ tỷ, tỷ đến tột cùng là lo lắng cái gì, chúng ta là tỷ muội song
sinh, ta có thể có một mối hôn sự không tệ, sao tỷ lại không thể? Đơn
giản là nhân duyên chưa tới mà thôi. Ta nghĩ, bàn về tướng mạo, xuất
thân hai ta giống nhau, bàn về tính tình tỷ vẫn thích hợp với thế gia
hơn ta. Đã có Vương các lão đề hôn sự, sẽ có Lý đại nhân, Hàn tướng
quân, luôn luôn có những gia đình như vậy phát hiện Ngũ tỷ tốt. Ngũ tỷ,
ta không hi vọng tỷ vì tình hình hiện tại mà nản lòng thoái chí. Tỷ là
một người xuất chúng”
Chân Băng nghe xong kinh ngạc, Chân Diệu cảm thấy có chút ngoài ý
muốn. Hôm nay nàng vốn định từ từ khuyên bảo Chân Băng một phen, giờ xem ra cũng không cần nói nhiều rồi.
“Ngũ muội, lời của Lục muội cũng giống ý của ta. Hơn nữa, còn có một chuyện các muội đừng quên”
“Chuyện gì?”
“Các muội cảm thấy, Nhị bá phụ làm việc có thể tin tưởng, hay Nhị bá mẫu có thể tin tưởng hơn?”
“Đương nhiên là phụ thân …” phát hiện ra mình nói quá nhanh, Chân
Ngọc ho khan hai tiếng, giả vờ cả giận nói “Tứ tỷ, nào có người nói
chuyện như tỷ?”
Chân Diệu tủm tỉm cười nói “Có thế chứ, trong lòng Nhị bá phụ đều
hiểu rõ mọi chuyện đấy. Muội là đích nữ của người, bá phụ làm sao có thể không quản không hỏi, nói không chừng, người còn cảm thấy hiện tại
không phải thời cơ tốt để làm mai cơ”
“Là như vậy sao? Vậy sao phụ thân lại không đề cập tới chuyện này?” Chân Băng lẩm bẩm hỏi.
“Nhị bá phụ là nam tử, cũng không tiện cùng muội nói chuyện này, có thể là đã cùng Nhị bá nương thương lượng qua”
“Vậy sao mẫu thân lại …”
Chân Diệu không nói, cười nhìn tỷ muội hai người.
Chân Băng và Chân Diệu nhìn chăm chú một chút, bỗng nhiên chùng xuống.
Tính tình mẫu thân là vậy, luôn coi lời phụ thân như gió thoảng qua tai, chuyện này cũng không phải là không thể.
Thấy sắc mặt Chân Băng trì hoãn, buồn rầu cũng tiêu tán đi rất nhiều, Chân Diệu biết nàng đã nghĩ thông suốt, thở dài nói “Cho nên, Ngũ muội
là: nhĩ thị bất thức thanh sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử
sơn trung”*
*Hai câu này nằm trong bài thơ của Hàn Lâm học sĩ Tô Đông Pha diễn tả cảnh giới lúc chưa tham thiền (ý là Thiền học):
Hoành khán thành lãnh trắc thành phong
Viễn cận cao đê giai bất đồng
Bất thức lư sơn chân diện mục,
Chích duyến thân tại thử sơn trung.
Dịch thơ:
Ngó ngay thành dẫy, xéo thành chỏm
Cao thấp gần xa mỗi chẳng đồng
Chẳng rõ Lô Sơn mày mặt thật
Muốn biết chỉ cần vô núi trông.
“Chích duyên thân tại thử sơn trung?” cả người Chân Băng chấn động, ý nghĩ nặng nề nháy mắt tan biến, ánh mắt trong suốt.
Ngay cả Chân Ngọc ngẫm nghĩ hai câu này cũng nhất thời giật mình.
Chân Diệu nghĩ thầm, hai câu thơ này ở đây cũng chưa từng có người
biết, nàng cải biên một chút để dỗ dành đường muội, sẽ không bị sét đánh đi?
Đang bối rối, một trận cười sảng khoái truyền đến “ha ha ha ha, hay
cho câu – nhĩ thị bất thức thanh sơn chân diện mục, chích duyên thân
tại thử sơn trung!”.
Chân Diệu cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, theo bản năng xoay người nhìn qua, thấy rõ người trong lòng thầm than, vẫn nghĩ trộm thi
từ sẽ bị sét đánh, thế này, báo ứng nhanh như vậy đã tới rồi!.
An Quận vương mặc quần áo màu xanh, hai con ngươi trong trẻo, vẻ mặt
tươi cười tuấn lãng bức người, chẳng những không lộ ra vẻ mộc mạc mà lại có một vẻ tiêu sái nhàn rỗi.
Không lâu sau hắn đã tới gần, nhìn Chân Diệu cười nói “Giai Minh muội muội, không nghĩ tới, muội có tài văn chương như vậy, câu thơ nói ra
quả thực mang tới tính giác ngộ cao”
Nghĩ tới hắn từng có ý đồ dụ dỗ mợ út, trong lòng Chân Diệu không
thoải mái, thái độ lãnh đạm thi lễ nói “Lời này của vương huynh, Giai
Minh thẹn không dám nhận, câu thơ này chỉ là tình cờ lúc nhàn rỗi giải
trí nhìn thấy trong một cuốn sách mà thôi”
“Sách giải trí gì, lại có một câu thơ kinh tài tuyệt diễm như vậy?”
“Đã nhìn thấy từ nhiều năm trước, hiện tại không nhớ rõ, chẳng qua là những lời nói bâng quơ”
An Quận vương cười híp mắt sờ lên cằm “Quý phủ của ta cũng có một
tàng thư các, có không ít sách giải trí, đáng tiếc không có được ít lời
bâng quơ như của Giai Minh muội muội”
Sóng mắt hắn vừa chuyển, nhìn về phía hai người Chân Băng, lại thu hồi ánh mắt, nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu chỉ đành nói “Giai Minh mang theo hai muội muội đi dạo một
chút, nếu Thập tam vương huynh đã tới đây, chúng ta xin phép trở về
trước”
An Quận vương thở dài một tiếng “Giai Minh muội muội, lời này của
muội làm cho vương huynh cảm thấy thương tâm, làm sao thấy ta tới đây,
muội lại muốn đi. Ta vốn còn muốn mời muội ăn cá”
“Ăn cá?”
“Đúng vậy” An Quận vương mặt mày hớn hở “Ta vốn có hẹn một người ở
chỗ này gặp nhau, đáng tiếc người còn chưa tới. Rảnh rỗi hàn huyên, ở
nơi này câu cá”
Hắn vừa nói vừa nhận lấy cần câu từ gã sai vặt, nhẹ tay giương cần
câu, dây câu vẽ một vòng trên không trung, sau đó rơi xuống ao phóng
sinh.
Khóe miệng Chân Diệu mãnh liệt co rút. Câu cá trong ao phóng sinh, nàng cũng thật hết chỗ nói!.
Phật Tổ đâu? Bồ Tát đâu? Thật sự không có đây sao? Nếu không thì tăng nhân cũng được, thu thập yêu nghiệt này đi!
Những con cá kia mới vừa ăn điểm tâm ba người Chân Diệu rắc xuống.
Đang cao hứng, một miếng thức ăn ngon từ trên trời rơi xuống lập tức
tranh nhau đoạt mồi, cùng một con cá Tam Vĩ dính mồi.
Cử chỉ này của An Quận vương nằm ngoài nhận thức của các cô nương.
Ngay cả người từ trước tới nay lanh lợi như Chân Ngọc cũng như bị sét
đánh ngu người đứng yên tại chỗ, nhìn lại Chân Băng cũng vẻ mặt đông
cứng.
Chân Diệu ai thán.
Là lỗi của nàng, một câu thơ kéo yêu nghiệt này tới, không những mình gặp sét đánh, còn liên lụy tới Ngũ muội và Lục muội.
Nàng liếc mắt nhìn qua, thấy hai người Chân Băng còn không nhúc nhích, chỉ đành thấp giọng nói “Còn không mau đi”
An Quận vương nhấc tay, kéo cá Tam vĩ lên. Như hiến vật quý đưa tới
trước mặt Chân Diệu “Giai Minh muội muội, muội thấy sao, con cá này đủ
mập chứ?
Cá Tam Vĩ mạnh mẽ vung vẩy cái đuôi, lập tức văng tới trên người Chân Diệu không ít nước, Chân Diệu thấy trên người có mùi cá, cả người không thoải mái.
Dưới làn váy dài, nàng lặng lẽ vươn chân ra, đẩy ngã An Quận Vương.
Cá tam vĩ cũng rơi theo xuống đất, sức sống vô cùng lớn, còn nảy lên đầu An Quận vương.
“Ôi chao, còn không mau đỡ vương gia ngươi đến sương phòng” Chân Diệu quát gã sai vặt đang ngây ra như phỗng.
Gã sai vặt một lần nữa hồi thần, lại sợ ngây người, theo bản năng gật đầu vội vàng đỡ An Quận vương.
Đường bên cạnh ao phóng sinh vốn trơn, lại bị cá tam vĩ vẩy nước lên, gã sai vặt lực lại nhỏ, một hồi lâu vẫn không đỡ được người dậy.
Chân Diệu lo lắng An Quận vương kịp phản ứng lại, lại làm ra chuyện
loạn gì đó, vội phân phó Thanh Cáp “Thanh Cáp, mau đỡ An Quận vương trở
về”
Chờ Thanh Cáp đi qua bên người nàng thấp giọng dặn dò một câu “Càng nhanh càng tốt”
Thanh Cáp chạy tới, gạt gã sai vặt ra, đưa tay ôm ngang An Quận
vương, sau đó hướng gã sai vặt hô to “Mau dẫn đường, nếu không ta mặc kệ ngươi”
Nhìn ba người đi xa, Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Ra cửa có tam bảo: Xe ngựa, điểm tâm cùng với Thanh Cáp.
Một lúc lâu Chân Diệu mở miệng “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi”
Chân Băng và Chân Ngọc dò xét “Tứ tỷ, như vậy có ổn không?” Chân Băng thấp thỏm hỏi.
“Không có chuyện gì, Thanh Cáp đưa hắn đi, người khác sẽ không cảm
thấy có chuyện gì, hắn cũng không thể mượn cơ hội làm gì Thanh Cáp được”
Chân Băng và Chân Ngọc đồng thời im lặng nghĩ thầm, Tứ tỷ, ngài cứ
như vậy yên tâm 100% người ta tuyệt đối sẽ không làm gì Thanh Cáp a, nha hoàn này cứ vậy ôm người ta lên, nam tử nào chịu được a?
“Tứ tỷ, ta là nói, tỷ vừa mới đạp An Quận vương một cước, hắn sẽ không tìm tỷ gây phiền toái chứ?”
Chân Diệu xem thường cười nói “Muội đứng ở đó mới nhìn thấy, An Quận
vương lại không thấy, hắn làm sao có thể biết được lý do bị ngã?”
Chỉ cần hôm nay hắn không tìm mình dây dưa là được, cho dù An Quận
vương phát hiện ra, chẳng lẽ lại vì chuyện này mà đánh đến cửa?
Nói trắng ra là chỉ đạp hắn một cước, chẳng lẽ còn không tìm được biện pháp thoát thân.
“Tứ tỷ ——” sắc mặt Chân Băng và Chân Ngọc trắng bệch, trong lòng run sợ nhìn sau lưng Chân Diệu.
“Xem các muội bị dọa sợ …”
Nói được nửa câu Chân Diệu cảm thấy có gì đó không đúng, vội xoay
người, thấy An Quận vương đứng không xa, híp mắt nhìn mình cười nói
“Giai Minh muội muội, ta không thấy được, nhưng lại không cẩn thận nghe
được, muội xem …”
“Thanh Cáp đâu?”
“Giai Minh muội muội, ta vừa gặp được người mình đang đợi, như vậy
đi, muội theo ta nghe hắn gảy một bản, ta sẽ trả nha hoàn mập đó lại cho muội, thế nào?”
Chân Diệu trợn mắt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng gập đầu.
Thanh Đại coi như là ám vệ thế tử an bài cho nàng, cũng là một lá bài tẩy, không tới lúc khẩn yếu, nàng cũng không muốn lộ ra.
Chân Diệu dứt khoát lệnh Thanh Đại đưa hai người Chân Băng trở về,
mang theo A Loan đi theo An Quận vương, xa xa trong đình bát giác thấy
một nam tử áo trắng đang ngồi trong đó, bóng ảnh phiêu nhiên như tiên.
An Quận vương hô một tiếng “Quân Hạo, ta mang người tới rồi”