Trong lòng Lão phu nhân chìm xuống, nhưng
trên mặt lại rất bình tĩnh: “Tứ nha đầu, sau khi rơi xuống nước hôm đó,
cháu còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra sao?”
Chân Diệu nghe vậy mấp máy môi.
Đã sớm nói rồi, đứa như nàng dù hơi ngốc nhưng cũng không ngu.
Kể từ khi được báo cho biết phủ Trấn Quốc Công mời quan mai tới đây định hôn sự, nàng đã cân nhắc một chút.
Theo lý mà nói, dòng dõi như phủ Trấn Quốc Công gặp phải chuyện này mà có cự tuyệt thì nhà gái cũng chỉ có thể chịu thiệt thôi.
Nhưng nhanh như vậy đối phương đã có hành động, thật sự không giống cách làm việc của bên chiếm lợi thế.
Nghĩ lại vết bầm trên cổ mình, còn cả đám nha hoàn bà tử đã biến mất, nàng còn gì không hiểu sao?
Đối phương trọng danh dự, nhà nàng thì chân trần không sợ đi giày (*), cùng lắm thì vứt bỏ cô nương này thôi.
(*) chân trần không sợ đi giày: ý chỉ đã đến nước đường cùng, không còn gì phải sợ nữa
Nếu đã đạt được thỏa thuận, vậy thì bất cứ bên nào cũng sẽ không muốn nhắc tới chân tướng nữa.
Chân Diệu cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Tổ mẫu, hôm đó rơi xuống nước, cháu
gái đã sớm bị dọa đến mức không biết đâu ra đâu rồi, nào nhớ được chuyện gì xảy ra ạ. Có điều không biết tại sao cháu cứ luôn nắm mơ có người
bóp cổ cháu. Khi đến chỗ này của tổ mẫu, trong lòng cháu mới coi như
được yên ổn.”
Lão phu nhân thở phào, ánh mắt cũng bắt đầu từ ái: “À,
cháu bị hoảng sợ nên mới thế. Tố Nguyệt, mang bản Diệu Pháp Liên Hoa
Kinh ta thường đọc ra đây. Tứ nha đầu, hôn sự của cháu đã định, nên
không cần đi khuê học (*) nữa, cháu hãy ở nhà sao chép kinh thư nhiều
một chút. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, cháu đi đến phụng bồi mẹ cháu đi, mấy ngày này mẹ cháu đã lo lắng không ít rồi.”
(*) khuê học: nơi dạy học cho các tiểu thư khuê các
Nói đến đây bà dừng một chút: “Còn cả Tam nha đầu vẫn luôn bị bệnh, cháu làm muội muội cũng phải đến thăm con bé một chút.”
“Vâng ạ” Chân Diệu lui ra ngoài.
Chờ Chân Diệu vừa đi, Lão phu nhân bèn gọi Vương ma ma: “Tử Tô nói như thế nào?”
Vương ma ma vừa bóp vai cho Lão phu nhân vừa nói: “Tử Tô nói mấy ngày nay Tứ
cô nương không nói chuyện nhiều lắm, phần lớn thời gian đều đọc sách.”
“A, đọc sách gì? Nữ nhi trong nhà, không thể để cho mấy quyển sách lung tung làm hỏng được.”
“Phần lớn là Nữ giới, Liệt Nữ Truyền các loại ạ.”
“Tố Nguyệt, ngươi cảm thấy Tứ cô nương như thế nào?”
Vương ma ma vội vàng thấp đầu: “Chuyện của cô nương, nô tỳ không dám ý kiến xằng bậy.”
Lão phu nhân thở dài: “Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi. Ngoài cuộc tỉnh
táo trong cuộc u mê, có lẽ lớn tuổi nên đôi khi cũng sẽ nhìn sai đi.”
Vương ma ma cúi đầu xuống thấp, cung kính nói: “Trước kia nô tỳ thầm quan sát thấy Tứ cô nương còn có phần tâm phù khí táo (*), nhưng có lẽ nguyên
nhân tâm tính bất ổn là vì tuổi còn trẻ. Nhưng từ sau khi rơi xuống
nước, ngược lại như ngọc thô đợi mài giũa.”
(*) tâm phù khí táo: tính tình vội vàng nông nổi
“Ngọc thô đợi mài? Chỉ mong thế. Tố Nguyệt, ta bảo ngươi hỏi thăm chuyện của Hàn Tiến sĩ, như thế nào rồi?”
Lão phu nhân hỏi thăm Hàn Tiến sĩ cũng là vì Tam cô nương Chân Tĩnh bị từ hôn.
Hàn Tiến sĩ tên Chí Viễn, mới hơn hai mươi, xuất thân hàn môn và là Tiến sĩ mới của xuân này.
Bởi vì Tam cô nương bị thối hôn, dựa vào ánh mắt của Thế tử, dự định đính hôn thứ nữ cho Hàn Tiến sĩ.
Vương ma ma nói ra từng tin tức mình nghe ngóng được: “Là do quả phụ nuôi
lớn, rất hiếu thuận, người cũng tốt, nhưng mà bên dưới còn hai đệ đệ và
một muội muội. . . .”
Lão phu nhân nghe vậy bèn nhíu mày: “Vậy thì lại xem lại một chút.”
Nhưng mà trong lòng bà cũng biết, hôn sự của Chân Diệu đã định, Chân Tịnh là
tỷ tỷ, không thể đợi được nữa, đã vậy còn bị thối hôn, nên sợ rằng đây
là lựa chọn tốt nhất rồi.
Nghĩ tới Tam cô nương luôn luôn im lặng kia, Lão phu nhân lại thở dài, rốt cuộc không hao phí tinh lực nữa.
Dù sao vẫn chỉ là thứ nữ.
Chân Diệu bước nhỏ đi một mạch theo sau Chân Nghiên.
“Muội lại dám ngủ trong lúc thỉnh an!” Chân Nghiên bước chậm lại, thấp giọng
đến mức nhỏ nhất, nhưng nghe có vẻ nàng đang nghiến răng nghiến lợi .
Chân Diệu vội xin tha: “Tỷ tỷ tốt đừng giận nữa, tỷ không nhìn thấy vành mắt muội xanh như thế nào à? Thực sự là mấy ngày nay muội ngủ không được
yên, cứ gặp ác mộng mãi.”
Chân Nghiên nhìn kỹ một cái, rốt cuộc tin
lời nàng nói, rồi thở dài: “Dù sao muội cũng nên tiến bộ một chút đi,
đừng khiến mẹ lo lắng.”
“Hiện tại mẹ đã khá hơn nhiều chưa ạ?”
“Bị muội chọc tức không nhẹ đâu, muội nói xem?” Chân Nghiên trợn mắt trừng nàng một cái.
Chân Diệu đi theo phía sau Chân Nghiên giống như một nàng dâu nhỏ vào Hòa Phong Uyển.
Thấy Chân Nghiên đến, khuôn mặt Ôn thị lộ ra vẻ vui mừng, nhưng đảo mắt thấy Chân Diệu đi theo phía sau thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Ai bảo ngươi
tới?”
“Mẹ ——” Chân Diệu ngọt ngào gọi một tiếng, quỳ xuống thỉnh an.
Ôn thị quay mặt đi: “Ta không có đứa nữ nhi như ngươi!”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn thị là người vô cùng đanh đá, đối xử rất
nghiêm khắc với nàng, cũng không yêu thích nàng bao nhiêu.
Nhưng Chân Diệu đứng ngoài nhìn thấy rõ, lại từ hồi ức nhìn ra được Ôn thị chỉ nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu phụ mà thôi.
Vốn đã làm sai trước, còn khiến mẹ tức hộc máu, nên nàng không chút áp lực nhận sai nào.
Nàng ôm lấy đùi Ôn thị, đầu cọ cọ trên đùi bà: “Mẹ ơi, nữ nhi thật sự sai
rồi. Nếu mẹ còn giận thì cứ đánh nữ nhi mấy cái đi, da nữ nhi dày nên
không sợ bị đánh đâu.”
Ôn thị hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Lời … lời này vốn có chút không đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn, bà cũng quên phản ứng thế nào.
Nha hoàn trong phòng cũng sửng sốt.
Tứ cô nương, trước đây phu nhân nói như thế, không phải ngài sẽ đóng sập cửa rồi đi ra ngoài sao?
Chân Nghiên nhìn muội muội như vậy, cảm thấy vô cùng mất thể diện, mặt lạnh nhìn bọn nha hoàn: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Một đám nha hoàn đi ra ngoài, Tử Tô mang vẻ mặt bình tĩnh theo phía sau, nhưng trong lòng lại đang gào thét điên cuồng.
Lần thứ ba rồi, kể từ khi đi theo vị cô nương này, lời nàng nghe được nhiều nhất chính là “Các ngươi đi ra ngoài” .
Ôn thị được lời này của Nhị cô nương nhắc nhở, lập tức rút chân ra: “Không nghe ta nói sao, ta không dám có nữ nhi như ngươi, đi ra ngoài đi.”
“Con không ra.” Chân Diệu ôm đùi bà càng chặt, vẻ mặt kiên định.
“Đi ra ngoài.”
“Con không ra.”
“Đi ra ngoài.”
“Con không ra.”
“Đi ra ngoài.”
Sau đó, chỉ thấy Chân Diệu đứng lên đi ra ngoài thật.
Một đám nha hoàn dựng lỗ tai lên nghe ở góc tường, phịch một cái đều ngã xuống.
Thế cũng được à?
Sắc mặt Ôn thị từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ chuyển sang màu xanh mét, tức đến mức thân thể lung lay mấy cái, thật sự chịu không nổi bèn khóc
một trận to.
Chân Nghiên cũng tức đến đau lòng, muốn xông ra tìm Chân Diệu tính sổ nhưng lại sợ mẹ tức quá sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ đành phải ở một bên khuyên nhủ.
Không ngờ gần nửa canh giờ sau, Chân Diệu lại quay về, trên tay bưng một cái khay.
Ôn thị đang khóc, thấy nhị nữ nhi đi vào thì thiếu chút nữa mắc nghẹn, vừa mở miệng nói chuyện thì lại nấc lên.
Chân Diệu vội vàng đi tới, ngồi xuống cạnh Ôn thị, một tay ấn ngón tay cái của bà, một tay vỗ lưng bà: “Mẹ, mẹ hít sâu vào.”
Ôn thị hít sâu mấy lần thì đúng là đã không còn nấc, giọng căm tức nói:
“Không phải ngươi đi ra ngoài rồi sao, còn về đây làm gì nữa?”
Chỉ là vì vừa rồi nấc đến chật vật, nên giờ khí thế cũng không dồi dào bằng lúc nãy.
Chân Diệu hoàn toàn bất chấp khuôn mặt lạnh lùng của Ôn thị, bê lấy một cái
hộp sứ men xanh vẽ hình lung linh: “Mẹ, đây là cháo hoa đào đường đỏ
sáng sớm nay nữ nhi nấu, bổ huyết nhuận da nhất đấy, nhân lúc còn nóng
mẹ nếm thử xem ngon không?”
Nói xong liền mở nắp ra, chỉ thấy bên
trong hạt gạo hơi nhừ, cánh hoa đào thấp thoáng ở giữa, màu trắng nổi
bật giữa chiếc hộp sứ xanh trông rất đẹp mắt, còn truyền đến một làn
hương ngọt ngào nhè nhẹ.
Ôn thị nhìn một cái bèn mở to mắt nhìn chằm
chặp nhị nữ nhi của mình, nhưng rốt cuộc bà cũng buông lỏng rồi, lấy
thìa múc một miếng nếm thử, không ngờ lại phát hiện mùi vị rất ngon.
Ăn liền mấy thìa xong mới nói: “Hoa đào này, cũng có thể nấu cháo à?”
Đây coi như đã tha thứ rồi.
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm .
Kiếp trước nàng ngao du khắp nơi, mỗi lần đến một địa phương mới sẽ phải nếm toàn bộ mỹ thực khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nếu gặp phải món ăn quá ngon nàng còn nghĩ cách học cho bằng được, ngược lại luyện được tay nghề nấu ăn
ngon. Hôm nay cuối cùng cũng phát huy được chút công dụng về mặt này
rồi.
Nàng cùng rời khỏi Hòa Phong Uyển với Chân Nghiên, tỷ muội hai người đi về hướng nơi ở của Tam cô nương.
Bình thường thứ nữ không có tư cách một mình ở một sân, nhưng phủ Kiến An Bá chỉ có một thứ nữ, nên tạm thời Chân Tĩnh chiếm một cái viện nhỏ là Tạ
Yên Các.
Vừa đi đến trước Tạ Yên Các thì một nha hoàn mặc bỉ giáp nhũ đỏ bạc va phải Chân Diệu.