Người đã lớn tuổi, giấc ngủ cũng nông, Chân Thái phi thoạt nhìn trẻ
tuổi xinh đẹp hơn nữa, cũng không trốn thoát khỏi quy luật này.
Bà đang mặc quần áo mỏng manh, nằm nghiêng ở trên giường, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, đột ngột mở mắt.
Sau khi Thần Khánh Đế mò vào, liền đứng ở trước giường, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Hắn không kiềm chế được ý nghĩ kia nữa, sự kính trọng đối với Chân
Thái phi dù sao đã có hơn hai mươi năm, muốn vượt qua cái ranh giới ấy
vẫn phải có dũng khí rất lớn.
Không ngờ Chân Thái phi vừa mở mắt, đầu óc Thần Khánh Đế nhất thời trống rỗng, dưới cơn kinh hoảng trực tiếp bịt miệng bà lại.
Chân Thái phi chưa từng nghĩ tới Thần Khánh Đế dám nửa đêm mò vào,
mới đầu còn tưởng rằng mình đang mơ cơ, bỗng nhiên bị bịt miệng, lúc này mới dồn sức mở to hai mắt nhìn, đầu giãy dụa, thuận tay quơ lấy chùy mỹ nhân ở đầu giường đánh Thần Khánh Đế.
Thần Khánh Đế bị đau buông tay ra, Chân Thái phi giận không thể nuốt, tiếp tục đuổi theo đánh một trận đã tay, đánh mãi đến khi Thần Khánh Đế chạy trối chết, mới dừng tay.
“Ngươi tới làm gì?” Chân Thái phi giận đến trước ngực không ngừng phập phồng.
“Ta, ta. . . . . .” Thần Khánh Đế xưa nay phong lưu tiêu sái, lúc này lại không thốt lên lời, một lúc lâu nghẹn ra một câu, “Thái phi, ta
muốn gặp người.”
Chân Thái phi giận ghê gớm, tiếng khẽ giương lên: “Muốn gặp ta? Ban ngày không phải ngươi mới đến sao?”
May mà bà không thích cung nữ kề bên hầu hạ, nếu không chuyện hôm nay, sẽ thành chuyện cười lớn rồi.
Đôi mắt đẹp của Chân Thái phi trợn tròn, tràn đầy tức giận, thậm chí
mang theo thất vọng và chán ghét, chỉ là sự chán ghét mơ hồ, đã kích
thích thần kinh của Thần Khánh Đế, đầu hắn nóng lên, cắn răng nói ra:
“Nhưng ta thời khắc nào cũng muốn gặp Thái phi, đã muốn hai mươi năm
rồi!”
Chân Thái phi giận đến mức nói không ra lời, tay không ngừng run.
Nói ra được rồi, lá gan của Thần Khánh Đế ngược lại lớn lên, hoặc là
nói. Là một người nắm giữ quyền lực cao nhất, rất nhiều trói buộc đối
với bọn họ mà nói, cũng không quan trọng lắm, đây cũng là nguyên nhân
quan trọng xưa nay hoàng thất hay gây ra một số chuyện xấu nghe rợn cả
người.
Hắn tiến lên một bước: “Thái phi, rất lâu trước đây, ta đã không muốn coi người là trưởng bối rồi, ở trong mắt ta. Người chỉ là nữ nhân ——”
Lời còn chưa dứt. Bị một cái tát của Chân Thái phi dính lên mặt,
tiếng Chân Thái phi cũng sắp biến điệu rồi: “Ngươi câm miệng cho ta!
Ngươi – tiểu súc sinh này, sớm biết ngươi khốn kiếp như vậy. Hồi đó ta
tuyệt đối sẽ không che chở ngươi, để cho ngươi bị ăn thành cặn, còn bớt
lo hơn một chút!”
Bà đánh một cái tát còn chưa hết giận, lại đá một phát: “Chính ngươi muốn. Ngươi nói là người nói sao? Hả? Hả?”
Thần Khánh Đế trốn cũng không trốn, mặc cho Chân Thái phi đấm đá liên tục. Có lẽ là cảm giác say dâng lên, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm ức, khóe mắt cũng đã ươn ướt, tiếng khàn khàn nói: “Thái phi. Ta thích
người, có cái gì sai đây? Ta chỉ là sinh muộn hơn hai mươi mấy năm mà
thôi.”
Chân Thái phi đá đến đau chân, cũng không hoạt động nữa. Rút khăn ra
lau mồ hôi, giọng căm hận nói: “Đồ khốn khiếp. Ngươi mau mau cút cho
ta!”
Thần Khánh Đế đưa tay, kéo ống tay áo của Chân Thái phi lại: “Thái
phi, ta rất nghiêm túc, không phải là làm nũng nói đùa với người như hồi nhỏ, nếu không, vì sao ta phải biến hậu cung và thiên hạ này thành của
ta?”
Nhìn ánh mắt kiên định chấp nhất của Thần Khánh Đế, trong lòng Chân
Thái phi rét run, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Lục, nghe lời, ngươi đi mau đi.”
“Thái phi ——” Thần Khánh Đế chạm đến đến ánh mắt lạnh như băng của Chân Thái phi, ngừng lời.
“Đi mau, chớ ép ta chán ghét ngươi.”
Thần Khánh Đế cảm thấy ngực trúng một mũi tên, há miệng, miệng lưỡi
phát khô, cầm lấy chén trà nguội trên bàn cao Chân Thái phi uống còn dư
lại lúc trước, vài hớp nốc xong, xoay người rời đi.
Hắn chui vào từ cửa sổ, sau khi nhảy ra ngoài, đứng ở bên cửa sổ, không nhịn được quay đầu lại nhìn Chân Thái phi một cái.
Chân Thái phi mặc một thân áo lót màu khói xanh, rất mỏng, có thể
loáng thoáng nhìn thấy cái yếm màu xanh lơ bên trong, rõ ràng là diện
mạo xinh đẹp như hoa hồng, nhưng lạnh như băng không có một hơi lửa
khói, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Trong lòng Thần Khánh Đế không khỏi hoảng hốt, không dám nhìn nữa, thấp giọng nói: “Thái phi, ta đi đây.”
Hắn nhẹ nhàng khép lại cửa sổ, rời đi.
Chân Thái phi đứng ở trong phòng có chút trống trải, nhưng cảm thấy
đây không phải là đầu mùa hè, rõ ràng là mùa đông giá rét, làm cho bà
lạnh từ đầu đến chân không có một chút hơi ấm.
Sau khi Thần Khánh Đế trở về, một đầu đâm vào trên long sàng, rồi nằm ngủ đến hừng sáng.
Mắt thấy sắp lâm triều rồi, nội thị cẩn thận từng li từng tí tiến
lên, muốn gọi Hoàng thượng tỉnh lại, vừa nhìn, không khỏi kinh hãi.
Mẹ ơi, sao Hoàng thượng thành đầu heo rồi? Mặt rồng này đều sưng lên, là người nào đánh chứ!
Trong lòng đấu tranh cả buổi, nội thị vẫn cắn răng hô: “Hoàng thượng, nên thức dậy rồi.”
Mí mắt Thần Khánh Đế giật giật, mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy, làm cho nội thị sợ hết hồn.
“Hoàng thượng, ngài, ngài ——”
Thần Khánh Đế còn có chút mờ mịt, lạnh lùng nói: “Quỷ gào cái gì?”
Nội thị nghĩ trong lòng, còn quỷ gào cơ à, Hoàng thượng ơi, cái mặt
này của ngài vừa thức dậy thành như vậy, mới làm cho người khác cảm thấy gặp quỷ đấy!
“Hử?” Thần Khánh Đế không kiên nhẫn nheo mắt lại.
Nội thị cũng chẳng nói cái gì, ôm gương lưu ly lên rồi bê đến trước mặt Thần Khánh Đế.
Thần Khánh Đế soi gương một cái, lúc này mới thực sự tỉnh rượu, nhớ
tới chuyện đêm qua, không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên đứng
lên.
Tay nội thị run lên, tấm gương thiếu chút nữa trợt xuống, cũng ra một thân mồ hôi lạnh.
“Hoàng thượng?”
Thần Khánh Đế nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra, đã khôi phục bình
tĩnh, thản nhiên nói: “Đi nói một tiếng, trẫm hôm nay có chút không
thoải mái, không lâm triều, nếu có việc gấp thì tới Ngự thư phòng.”
“Vâng” nội thị như được đại xá, đè loại lòng hiếu kỳ “Tại sao mặt
rồng của Hoàng thượng sưng thành đầu heo” có thể muốn mạng người này
xuống, ngoan ngoãn lui ra.
Lúc này mới đi vào một đội cung nữ, hầu hạ Thần Khánh Đế rửa mặt thay quần áo.
Đám cung nữ lá gan nhỏ hơn, sau khi đi vào cảm thấy không khí không
đúng lắm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, quen việc dễ dàng hầu hạ chủ tử tôn quý nhất thiên hạ.
“Các ngươi lui cả ra đi.” Thần Khánh Đế nhìn lướt qua gương, thở dài, có chút ảo não vỗ vỗ đầu.
Đêm qua, sao hắn lại khinh suất thế chứ!
Trong lòng Thần Khánh Đế giống như mèo cào, muốn đi nhìn một chút
Chân Thái phi thế nào rồi, có thể mắng hắn hay không, trong lòng lại có
chút khiếp đảm, cuối cùng bỏ đi ý nghĩ này, lặng lẽ dặn dò nội thị nói:
“Đi xem một chút tình hình của lão thái phi, à, không cần để cho lão
thái phi biết được.”
Nội thị không có suy nghĩ nhiều, vội vã đi tới chỗ Chân Thái phi.
Ai chẳng biết Hoàng thượng là Thái hoàng Thái phi nuôi lớn, sợ rằng ở trong lòng Hoàng thượng, sức nặng của Thái hoàng Thái phi còn nặng hơn
cả tổ mẫu ruột ý chứ!
Không có để cho Thần Khánh Đế đợi lâu lắm, nội thị trở lại phục mệnh: “Hoàng thượng, Thái hoàng Thái phi truyền Huyện chủ Giai Minh tiến
cung.”
Vốn là lấy thân phận hiện tại của Thái hoàng Thái phi, không dễ
thường xuyên gặp mệnh phụ bên ngoài, nhưng Hoàng thượng đã sớm phát lời, hễ Thái hoàng Thái phi có yêu cầu gì, hết thảy thỏa mãn rồi mới báo
cáo, muốn gọi người đi vào trò chuyện thì rất dễ dàng.
Thần Khánh Đế vừa nghe Chân Thái phi gọi Chân Diệu tiến cung nói chuyện, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.