Bên ngoài vang lên tiếng hoan hô của trẻ con, chúng nó vừa chạy đuổi theo kiệu hoa, vừa hát bài đồng dao vui vẻ.
Chân Diệu ngồi trong kiệu lại không dễ chịu.
Cái mũ phượng, sắp đè gãy cổ nàng rồi!
Hơn nữa, trước khi lên kiệu đã bị dặn đi dặn lại, dù thế nào cũng không được di chuyển cái mông.
Phải biết rằng đây không phải là khoảng cách từ phủ Kiến An bá đến thẳng phủ Trấn Quốc Công.
Lấy chồng là ngày quan trọng nhất cuộc đời của một nữ nhân, phải đi vòng
quanh toàn thành một vòng rồi mới quay lại thành tây, đừng thấy bây giờ
còn sáng sớm, chờ đến khi cỗ kiệu thực sự tới phủ Trấn Quốc Công thì đã
sắp đến giờ tuất rồi.
Chân Diệu tính toán, nàng phải ở trong kiệu ít nhất hai canh giờ nữa, cái mông lại không thể xê dịch tới tận hai canh giờ!
Đây thật sự là lập gia đình, mà không phải là chịu chết sao?
Chân Diệu nghĩ đến lời khuyên bảo tận tình của Ôn thị nên đành ngồi nghiêm chỉnh.
Bụng vang lên òng ọc.
Xoa lên dạ dày đau đau, Chân Diệu liếc mắt nhìn bếp sưởi dưới chỗ ngồi, khóe miệng lại co rúm lại.
Có phải nàng nên thấy may mắn rằng không lấy chồng vào ngày hè không, nếu
không trên người đã vận mũ phượng khăn quàng vai, lại thêm một bếp sưởi
than nửa, thì có mà là tình tiết anh dũng hy sinh trên kiệu hoa!
Nghĩ rằng tất cả cô gái đều như thế, Chân Diệu nhận mệnh xoa bóp bụng, móc
ra một miếng bánh ngọt chỉ to khoảng chừng ngón tay cái từ trong tay áo
ra rồi nhét vào mồm.
Cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài bỗng chốc yên tĩnh.
Chân Diệu vụng trộm ăn đồ, vốn đang chột dạ, thoáng cái bị nghẹn, lại không dám ho to tiếng, chỉ đành phải vỗ mạnh ngực mình.
Bên ngoài La Thiên Trình mặc áo bào đỏ thẫm bắn ba mũi tên lên khoảng không trước mành kiệu, một tiểu nương năm sáu tuổi trang điểm lộng lẫy tới
kéo ống tay áo Chân Diệu.
Chân Diệu đã được căn dặn rồi, biết đây là tiểu nương ra kiệu, phải lôi kéo ba cái mới đứng dậy, nhưng lúc này
nàng đang nghẹn quá, bị tiểu cô nương kia kéo liền ba cái, luống cuống
quá nên thở dốc đau sốc hông, thế này thì muốn đứng lên cũng không đứng
lên nổi nửa.
Tiểu nương ra kiệu kia chính là La Tri Chân, con gái út của La nhị lão gia, cũng là thứ nữ duy nhất của chi thứ hai, cô
nương đứng hàng thứ ba của phủ Trấn Quốc Công.
La Nhị lão gia
chưa từng cưới vợ bé, chỉ có hai thông phòng hầu hạ khi thân thể Điền
thị không tiện, La Tri Chân do một trong hai thông phòng sinh ra, do
Điền thị nuôi.
Mặc dù nhìn như không tệ, nhưng cô nương do thông
phòng sinh ra làm sao có thể so sánh với người bò ra từ bụng phu nhân.
Tuy mới chỉ sáu tuổi, nhưng La Tri Chân đã mẫn cảm hơn nhiều so với tiểu nương tử bình thường.
Vốn làm tiểu nương ra kiệu là chuyện mát
mày mát mặt, có chỗ tốt cho tương lai của nàng, tiểu cô nương đã sớm
chuẩn bị cho ngày này, rất sợ gây ra chút xíu sai lầm, không ngờ rằng
tân nương tử này lại kéo mà không nhúc nhích!
La Tri Chân lập tức vừa sợ hãi vừa căng thẳng, bị áp lực lớn như thế thì đột nhiên gào khóc.
Tiếng khóc vang lên, những người chờ ở ngoài kiệu đều sửng sốt.
Điền thị thay đổi sắc mặt, âm thầm cắn răng.
Thật là con nhóc thấp hèn không ra làm sao!
Để cho Chân tỷ nhi làm tiểu nương ra kiệu, chính là đề nghị của bà.
Chân tỷ nhi là thứ nữ, lẽ ra không thích hợp lắm, nhưng bà nói với lão phu
nhân. Chân tỷ nhi là cô nương phủ Quốc Công, dù là thứ nữ, cũng tôn quý
hơn đích nữ nhà tầm thường, lại lại tuổi tác thích hợp.
Lão phu nhân quả nhiên đồng ý.
Thật ra thì bà có ý nghĩ thế này.
Chân Tứ này, càng ngày càng không thể nắm lấy.
Chính tân, hữu ti, tán giả cập kê đều là nhân vật khó lường, bà chính là muốn dùng một thứ nữ như Chân tỷ nhi khiến nàng ngột ngạt!
Không thể để nàng như ý mọi chuyện được.
Thật không ngờ Chân tỷ nhi lại không ra sao như thế!
Tuy nói Chân tỷ nhi khóc thế này sẽ khiến đối phương thêm xui, nhưng lão phu nhân chắc chắn sẽ bất mãn với bà.
Đây là chuyện làm tổn thương kẻ địch một ngàn thì lại tự làm hại mình tám
trăm, lúc này, không thể khiến lão phu nhân nhìn ra cái gì.
Điền
thị nghĩ như vậy, liếc đuôi mắt về phía lão phu nhân, quả thấy lão phu
nhân lộ vẻ không vui. Trong lòng lại mắng Chân tỷ nhi một trận.
La Thiên Trình liếc thấy Điền thị nén giận thì đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ.
Nếu Chân Tứ đem năng lực khiến mình khó chịu dùng với Điền thị thì tương lai có vẻ — rất đáng mong đợi.
Chân Diệu nghe thấy tiểu cô nương khóc, thì thấy áy náy, cũng may đã hết khó chịu. Đứng dậy ra khỏi cỗ kiệu.
Sau bái thiên địa cuối cùng không hề xảy ra sự cố gì, Chân Diệu che khăn voan, để người ta đỡ vào tân phòng.
La Thiên Trình ngưng mắt nhìn Chân Diệu mặc gả y đỏ thẫm, đến giờ phút này mới không thể không thừa nhận, vận mệnh kỳ diệu thật đấy, vòng đi vòng
lại, nàng vẫn thành vợ hắn.
Chẳng lẽ các việc khác cũng như thế, dù mở đầu khác nhau, cuối cùng vẫn trở lại quỹ tích ban đầu sao?
Vừa nghĩ như thế, chút vui sướng vừa trào dâng lại vụt tắt như ánh nến yếu ớt trong gió lạnh.
Từ sau khi trọng sinh, La Thiên Trình vốn ôn nhuận đã sớm trở nên trong
trẻo lạnh lùng, một khi vẻ mặt trở nên đông lạnh, không có tầng ngụy
trang là nụ cười thì cả người như khối đá lẻ loi trên núi băng, khiến
người ta sinh lòng kính sợ.
Không khí trong tân phòng ngưng đọng.
Người toàn phúc, nha hoàn con dâu bên nhà gái còn chưa cảm thấy làm sao, chỉ
cho rằng đây là Thế tử phủ Quốc Công, lạnh lùng cao ngạo một tý cũng
bình thường.
Nhưng là người bên nhà trai thì thấy kinh hãi, thầm nghĩ bình thường Thế tử ôn hòa thế, một khi không cười thì thật dọa người.
Rốt cuộc làm vệ trưởng Long Hổ vệ, Thế tử không phải là người tay trói gà không chặt.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng càng thêm phần kính sợ.
Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ, Thế tử như vậy, chẳng lẽ là không chào đón đại thiếu phu nhân?
Nghĩ tới việc vị đại thiếu phu nhân vào phủ thế nào, bọn hạ nhân hiểu ra mấy phần.
“Khụ khụ.” Người toàn phúc nhà trai ho nhẹ nhắc nhở một tiếng.
La Thiên Trình hoàn hồn, lại nở nụ cười, lập tức trời đất hồi xuân.
Đám hạ nhân này quen thói gió chiều nào xoay chiều ấy, đối xử bất bình
đẳng, hắn có không thích đi nữa, Chân Tứ cũng là thê tử của hắn, sẽ
không giống như kiếp trước, ngay cả hạ nhân cũng dám giày xéo nàng!
Khi đó mình trẻ con quá, chỉ biết không thích Chân Tứ, thì ngày nào cũng
thờ ơ với nàng, người cả phủ nhìn thấy cả, những hạ nhân kia sao mà coi
nàng ra gì được.
Hắn thật là ngốc, sao lại quên vợ chồng nhất thể, nàng không có mặt mũi, mình có lợi ích gì!
Cuối cùng quyền quản gia phủ quốc công do Nhị thẩm Điền thị cầm giữ, mà không giao cho Chân Diệu người đáng lẽ ra phải quản lý.
Khi tu hú chiếm tổ chim khách quá lâu, mọi người chỉ nhớ rõ tu hú, chim khách nào còn không gian tồn tại.
La Thiên Trình âm thầm hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc phức tạp khó
tả, nhận lấy đòn cân mà người toàn phúc đưa tới, vén khăn voan lên.
Bên trong phòng vang lên tiếng hút không khí.
Chân Diệu trang điểm lộng lẫy, tất nhiên là đẹp vô cùng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại tự thu lại ánh mắt, ai cũng không nhìn ra suy nghĩ của đối phương.
Uống xong rượu giao bôi, người toàn phúc lại đưa bánh con cháu (*) cho Chân Diệu ăn.
[(*) bánh làm cho cô dâu chú rể, nấu nửa sống nửa chín, trong đó sống có âm Hán Việt là ‘sinh’]
Chân Diệu cũng không khách sáo, một miếng ăn sạch.
Người toàn phúc sửng sốt.
Cái này nửa sống nửa chín đấy!
Thấy Chân Diệu ăn sảng khoái như thế, bản thân cũng bắt đầu hoài nghi có
phải mình cầm nhầm rồi không, ngơ ngác hỏi: “Sinh hay không sinh?”
Chân Diệu nuốt bánh con cháu xuống, nở nụ cười rạng rỡ, nói giòn tan: “Sinh!”
Mặc dù chưa chín kỹ, dù sao thì cũng ăn tạm được, còn tốt hơn là để dạ dày khó chịu.
Huống chi có thể ăn quang minh chính đại như vậy, còn có thể lấy được điềm tốt.
“Sinh là tốt, sinh là tốt……” Người toàn phúc vẫn tỏ vẻ choáng váng, nếu không phải thực sự không cho phép thì đã hận không thể tự mình ăn một miếng
rồi.
Rốt cuộc có cầm nhầm không, còn sống mà ăn ngon thế sao.
La Thiên Trình rũ mắt xuống cắn môi, suýt chút nữa phì cười.
Hắn thật sự phục nữ nhân này. Luôn có thể có chỗ khác người bình thường,
khiến người toàn phúc trở nên ngốc hơn cô dâu, đây cũng là chuyện lạ
rồi.
Bọn nha hoàn bên Chân Diệu thì hận không thể che mặt, tỏ vẻ không quen biết chủ tử nhà mình.
Các nàng tưởng rằng, hôm đưa đồ cưới. Cuối cùng còn thả chiếc lồng chim
trên đồ cưới, bên trong đó có con sáo đã đủ mất mặt rồi, không ngờ tới
đêm hoa chúc —
Cô nương, rốt cuộc người đói cỡ nào chứ!
Mấy nha đầu đều nhìn Chân Diệu ai oán, rồi theo mọi người đi ra ngoài.
La Thiên Trình đi phía trước mời rượu.
Tân phòng lập tức vắng lặng đi, chỉ còn mình Chân Diệu ngồi trên giường tân hôn.
Nến hỉ long phượng to tầm cánh tay trẻ con cháy rừng rực, ánh nến vang
tiếng lách tách. Sàn nhà bằng đá xanh sáng bóng như ánh trăng, phản
chiếu rõ dáng dấp của Chân Diệu.
Cả phòng yên tĩnh, bóng dáng đỏ
thẫm, không khí náo nhiệt vừa rồi bỗng tan biến, càng khiến người ta có
cảm giác không chân thật.
Chân Diệu siết chặt mặt mình, hơi đau đau.
Không khỏi cười cười. Xem ra thật sự lấy chồng rồi.
Làm người hai kiếp, lần đầu tiên lấy chồng.
Trong lòng căng thẳng, còn căng thẳng hơn so với khi đi thám hiểm ở nơi ít người qua lại ở kiếp trước.
Nến hỉ thiêu đốt, sáp nến dần dần tích lũy ở giá cắm nến, tầng tầng lớp lớp sáng bóng như hồng ngọc.
Chân Diệu cảm thấy, nàng thật sắp chết đói!
Không biết ngồi bao lâu, cửa mở ra cọt kẹt.
Chân Diệu vội ngẩng đầu, thì thấy Tử Tô xách một hộp thức ăn tới.
Tử Tô có vẻ mặt lạnh tanh từ trước đến nay, giờ lại nở nụ cười nhàn nhạt:
“Cô nương, Thế tử truyền lời tới đây, bảo ngài ăn lót dạ.”
Thế tử như vậy, chứng tỏ nhớ thương cô nương, làm hầu gái đương nhiên là vui vẻ thay cho chủ tử nhà mình.
Chân Diệu vui mừng sắp khóc.
La Thiên Trình thế mà lại có lúc chu đáo như thế!
Vội nhận lấy chiếc đũa mà ăn.
Ăn được non nửa, Tử Tô đè lại tay Chân Diệu: “Cô nương, không thể ăn nữa.”
“Còn chưa ăn no.” Chân Diệu nhìn Tử Tô đầy mong mỏi.
Tử Tô kiên quyết lấy chiếc đũa khỏi tay Chân Diệu: “Cô nương, mấy ngày
trước khi lấy chồng ngài đều ăn nhẹ, hôm nay lại cả ngày chưa ăn gì, còn ăn nữa thì sợ rằng nửa đêm sẽ —”
Còn chưa nói hết lời nhưng Chân Diệu đã hiểu ý nàng.
Nghĩ tới mặc dù mỗi lần ở bên La Thiên Trình đều không bày vẻ hiền lương
thục đức gì cho cam, nhưng cũng không thể mất hình tượng như thế.
Nếu đêm tân hôn mà bị tiêu chảy thì quá xấu mặt.
Nhẫn tâm rời mắt khỏi thức ăn, súc miệng rửa tay rồi quay lại giường.
Không biết lại qua bao lâu, cuối cùng nơi cửa vang lên tiếng động.
La Thiên Trình đẩy cửa vào.
Tử Tô vội đứng lên, chào hỏi rồi lui ra.
Trong phút chốc, trong nhà chỉ còn lại hai người đều mặc hỉ phục màu đỏ thẫm.
La Thiên Trình cảm thấy lòng hơi loạn.
Hắn còn chưa nghĩ ra tối nay nên như thế nào.
Im lặng chốc lát thì nói: “Chân Tứ, nàng tháo trang sức rửa mặt đi đã, ta cũng đi xử lý một chút.”
Chân Diệu thấy La Thiên Trình nhấc chân đi, thì vội vàng gọi người vào gỡ
chiếc mũ phượng nặng chết người ra, rồi rửa mặt, chờ khi đã chỉnh trang
xong xuôi thì La Thiên Trình cũng nhẹ nhàng khoan khoái trở về.
Lần này, bọn nha hoàn đều cúi đầu đi ra ngoài, còn khẽ đóng cửa lại.