Trời Sinh Một Đôi

Chương 8: Chương 8: Đưa thức ăn




“Đại ca.” Chân Diệu phúc thân thi lễ, nàng không nhìn ánh mắt của Chân Hoán, cười thật tươi với Ngu thị: “Đại tẩu đi ra ngoài tản bộ à.”

Kiếp trước, lúc còn bé có một tên tiểu tử thối rất thích túm bím tóc của nàng. Có một lần, nàng thật sự phiền đến nỗi đánh nhau với tên tiểu tử kia, lại bị hắn cạo sạch đầu, đội cái đầu trọc hết trọn nửa học kỳ.

Cho đến tận bây giờ, nàng cảm thấy loại sinh vật nam nhân này thật sự không thể nói lý, từ trước đến giờ chỉ đứng xa mà nhìn.

Tính tình nguyên chủ dù không được thích, nhưng lại chưa từng làm chuyện xấu gì với vị ca ca ruột thịt này. Hắn chán ghét nàng, hẳn là vì thực sự không thích tính cách vị muội muội này, ngay cả khi Chân Diệu nằm trên giường bệnh, cũng chỉ có Ngu thị tới thăm một lần.

Ngu thị phát hiện sự lạnh nhạt của trượng phu thì có chút bất an, nàng nhìn về phía Chân Diệu tươi cười, vừa định mở miệng nhưng sắc mặt thay đổi, ọe ra rồi bắt đầu nôn khan.

“Đại tẩu.” Chân Diệu vừa muốn tiến lên, nhưng Chân Hoán lại đưa tay ôm lấy Ngu thị, lãnh đạm liếc Chân Diệu một cái.

“Đại tẩu muội không khoẻ, ta đưa nàng về phòng.” Nói xong thì cẩn thận từng li từng tí đỡ Ngu thị rời đi.

Tử Tô cũng cảm thấy khó xử thay chủ tử, một khuôn mặt cứng ngắc vờ như không trông thấy gì. Chân Diệu lại không để bụng nở nụ cười: “Tử Tô, đi thôi, chúng ta cũng trở về phòng.”

Ngu thị đi tới nửa đường, cảm giác buồn nôn giảm bớt một chút, liền khuyên nhủ: “Phu quân, ngài đối với Tứ muội, có hơi. . . có hơi . . . .”

Chân Hoán liếc nàng một cái, dịu dàng nói: “Thiến nương, sau này nàng cách xa Tứ muội một chút.”

Có thể làm ra loại chuyện đó, chút thận trọng của nữ nhi gia cũng đều mất hết, hại hắn bị bạn cùng trường cười nhạo, hại gia tộc hổ thẹn. Người như vậy, cho dù có là muội muội ruột cũng không cần phải gần gũi.

Tính tình Ngu thị ngay thẳng, từ cái lần trò chuyện với Chân Diệu khi thăm bệnh, đã thay đổi cái nhìn về nàng không ít, Ngu thị nói thẳng: “Thiếp thân cảm thấy Tứ muội vẫn rất tốt mà.”

Chân Hoán nghe thế thì không ngừng cau mày: “Ba tuổi thấy già (*), Thiến nương, con bé là muội muội của ta, ta là người rõ ràng nhất từ nhỏ bộ dáng con bé ra sao.”

(*) ba tuổi thấy già: ý chỉ nhìn hình dáng, tính cách từ nhỏ đến ba tuổi là có thể thấy tính cách và hình dáng của người đó khi lớn lên

Hai người bước vào cửa phòng, nha hoàn Ngọc Nhi hầu hạ thân cận Ngu thị bèn nói: “Đại thiếu phu nhân, trước đó Tứ cô nương sai nha hoàn tặng điểm tâm đến, nói là Tứ cô nương tự làm đấy ạ.”

Ngu thị tập võ từ nhỏ, thân thể cường kiện, nhưng lần này mang thai lại nôn nghén kinh khủng, cả ngày ăn không được cái gì, mới hơn mười ngày ngắn ngủi mà đã gầy đi nhiều.

Vì vậy mà không chỉ đại gia Chân Hoán lo lắng, ngay cả chỗ Lão phu nhân, Tam phu nhân thỉnh thoảng cũng đưa đồ ăn đến, nhưng Ngu thị ăn cái gì là nôn cái ấy.

Lúc này nghe Ngọc Nhi nói như vậy, tuy không có khẩu vị gì nhưng vì lễ tiết, nên nàng vẫn nói: “Lấy tới đây.”

Chỉ thấy Ngọc Nhi bưng cái khay bạch ngọc đến, năm cái bánh hình tròn trong veo long lanh, trong trắng lộ xanh xếp thành hình hoa mai, nhìn mát rượi ngon miệng, khiến người ta nhìn là muốn ăn.

Cơn buồn nôn trong ngực Ngu thị đã bớt đi phân nửa, không nhịn được cầm lấy một cái lên nếm thử một miếng.

Hương trà xanh nhàn nhạt quanh quẩn, ngọt mà không ngấy, mềm dẻo ngon miệng, bất tri bất giác nàng đã ăn hết một cái.

Ngu thị có khẩu vị, lại cầm một cái khác ăn hết, lúc lấy thêm cái thứ ba thì nghe Ngọc Nhi nói: “Đại thiếu phu nhân, Tứ cô nương lệnh tiểu nha đầu dặn dò, điểm tâm này hơi lạnh, ngài không nên ăn nhiều.”

Ngu thị ngượng ngùng để xuống, lại nhịn không được mà mong mỏi liếc mắt nhìn món điểm tâm phỉ thúy nhỏ vài cái, hỏi: “Tứ cô nương có nói điểm tâm này gọi là gì hay không? Ta chưa từng ăn món này đấy.”

“Gọi là quả phỉ thúy lạnh ạ.”

“Quả phỉ thúy lạnh? Tên thật sự rất hay, chỉ nghe thôi đã cảm thấy thoải mái, phu quân, ngài nếm một cái xem.”

Chân Hoán có phần khó xử nhìn điểm tâm được đưa tới, thấy Ngu thị hiếm khi có chút tinh thần nên không đành lòng cự tuyệt, mặt dày mày dạn nhận lấy rồi nếm thử, và hắn cũng rất bất ngờ.

Không có mấy người nam nhân thích điểm tâm ngọt béo, mùi vị của món điểm tâm này lại vừa phải, còn có chút hương vị trà xanh, khó trách Ngu thị không nuốt nổi đồ ăn lại có thể ăn liền hai cái.

“Phu quân, thiếp đã nói Tứ muội vẫn rất tốt mà.” Ngu thị cười một tiếng.

Chân Hoán bỉu môi, vì ngậm điểm tâm trong miệng nên không để ý phản bác.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chân Diệu đến phòng Tam phu nhân.

Chân Nghiên đã tại có mặt.

Ôn thị thấy nàng bèn hỏi: “Diệu Nhi, nghe tiểu nha đầu nói, món quả phỉ thúy lạnh hôm qua là con làm?”

Chân Diệu gật đầu: “Đương nhiên là nữ nhi làm để hiếu kính mẹ rồi.”

“Con có đưa đến chỗ Lão phu nhân chưa?”

“Đưa sang rồi ạ, ngay cả chỗ hai đường muội cũng đã đưa qua rồi.” Chân Diệu trả lời.

Lúc này Ôn thị mới yên tâm, cười nói: “Điểm tâm này đúng là ăn rất ngon, cũng không biết sao nha đầu con có thể nghĩ ra được. Trở về nhớ làm nhiều hơn một chút nữa nhé.”

Cũng chưa nói dạy công thức cho đầu bếp ở phòng bếp lớn gì gì đó.

Quý tộc thế gia ở thời đại này rất chú trọng truyền thừa, cũng bao gồm cả truyền thừa ẩm thực.

Một gia đình có thể lấy ra được công thức món ăn, hoặc công thức ủ rượu hay không, cũng có thể thể hiện nội tình của gia đình đó.

Khi quý nữ xuất giá, những bí phương này cũng là một trong những món đồ cưới quý giá.

Dù Phủ Kiến An Bá không tính là suy tàn nhưng chỉ ở bậc trung trong tầng lớp huân quý. Nữ nhi phải gả đến nhà cao cửa rộng, những thứ này cũng có thể trợ giúp thêm cho nàng, đúng lúc bù đắp lại những chuyện thiếu sót trước đây.

Nếu đưa công thức này cho phòng bếp lớn, thì mấy cô nương đều biết, như thế sẽ không có tác dụng này nữa. Nói cho cùng cũng là tư tâm của người làm mẹ như Ôn thị.

Chân Nghiên đương nhiên hiểu ý Ôn thị, nghĩ tới Chân Diệu đội cái tiếng tăm như vậy đến phủ Trấn Quốc Công, sợ rằng sẽ không dễ sống. Nàng cũng không có ý tranh luận, chuyển đề tài hỏi: “Mẹ, sao mấy ngày nay không thấy phụ thân đâu vậy?”

Ôn thị cười: “Cha con nói là gần đây nha môn nhiều việc.”

Sau này Tam lão gia không thể kế thừa tước vị như Đại lão gia; ông ấy cũng không học hành giỏi giang, để đậu tiến sĩ làm quan còn vẻ vang hơn cả huân quý bình thường như Nhị lão gia; ông ấy chỉ đảm nhiệm một chức vụ nhàn tản ở Hồng Lư Tự.

Chân Nghiên nghe thế thì cau mày, mịt mờ nói: “Hôm nay mới chỉ tháng tư, chính đán (*), Thượng Nguyên (**) đã qua lâu rồi, chưa tới trùng ngọ (***), ngoài thời gian lên triều, cũng không phải thời điểm chư hầu ngoại bang nhập cống, sao phụ thân lại bận bịu chứ? Mẹ cần phải quan tâm phụ thân nhiều hơn một chút, đừng để phụ thân làm đến nỗi mệt chết mình.”

(*) chính đán: ngày mùng một Tết

(**) thượng nguyên: Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng âm lịch)

(***) trùng ngọ: Tết Đoan Ngọ, mùng năm tháng năm

Ôn thị duỗi ngón tay ra chỉ lên trán Chân Nghiên một cái, sẳng giọng: “Nha đầu con cứ thích lo lắng.”

Nói tới đây bà bỗng giật mình, sắc mặt bắt đầu có phần khó coi, nhưng ở trước mặt hai nữ nhi không tiện biểu hiện ra, nên bà dẫn các nàng đến Ninh Thọ Đường thỉnh an Lão phu nhân.

Vừa vào cửa, thì phát hiện Đại phòng, Nhị phòng đều đã đến. Ngồi bên cạnh Đại phu nhân là một thiếu nữ mặc váy màu trắng ngà, tóc mái ngang, mày tỉa gọn, thân hình đơn bạc như một nụ sen nhỏ khao khát được nở rộ, chính là Tam cô nương Chân Tĩnh đã lâu chưa ra ngoài.

Chân Diệu nhìn về hướng Chân Tĩnh.

Ánh mắt Chân Tĩnh đối diện với nàng, vừa trong suốt vừa lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã dời mắt đi.

Lão phu nhân ban thưởng ngồi, quả nhiên lại nhắc tới chuyện món quả phỉ thúy lạnh, hiếm khi cho Chân Diệu một sắc mặt tốt, tiếp theo hỏi Ôn thị: “Vợ Hạo ca thế nào rồi?”

Vai cháu ở Phủ Kiến An Bá rất ít nam đinh, chỉ có Đại thiếu gia Chân Hoán nhũ danh Hạo ca nhi của Tam phòng và Nhị thiếu gia Hàm ca nhi của Đại phòng.

Cũng bởi vì tôn thiếu gia của Tam phòng là trưởng tôn, nên dù Tam lão gia không biết phấn đấu, thì thường ngày Lão phu nhân vẫn có vài phần coi trọng với Tam phòng.

Ôn thị vội đáp: “Cứ ăn cái gì là nôn ra cái đó, ngoài ra thì vẫn khá ổn ạ.”

Lão phu nhân nghe xong không ngừng cau mày, cháu dâu lớn nghén quả thật hơi nghiêm trọng một chút.

Chợt nghe Chân Nghiên cười nói: “Tổ mẫu, cháu ngược lại nhe nói hôm qua một mình đại tẩu đã ăn hết hai cái quả phỉ thúy lạnh liền, nhưng vì không dám ăn nhiều nên vẫn có chút tiếc nuối đấy ạ.”

Lần này, ánh mắt của mọi người lại rơi xuống người Chân Diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.