Trời Sinh Một Đôi

Chương 3: Chương 3: Ép gả




Nhìn cả phòng hỗn loạn, Lão phu nhân day trán: “Đi mời Vương đại phu tới xem cho Tứ cô nương, tất cả các ngươi cũng đi xuống đi.”

Chờ tất cả mọi người lui ra ngoài, Lão phu nhân phân phó Vương ma ma: “Mời Lão Bá Gia tới nói chuyện.”

Khuôn mặt Vương ma ma lộ ra vẻ khó xử.

Sắc mặt Lão phu nhân chìm xuống: “Làm sao?”

Vương ma ma là tâm phúc của Lão phu nhân, thấy Lão phu nhân hỏi thì tất nhiên không dám giấu diếm, vội nói: “Bẩm Lão phu nhân, sáng sớm hôm nay Lão Bá Gia đi ra ngoài đấu chim, đến giờ vẫn chưa về ạ.”

Lão phu nhân suýt nữa thì ngất, nhưng nhịn lại rồi mới nói: “Thế tử sắp rời khỏi nha môn rồi đúng không? Căn dặn xuống, chờ khi hắn vừa về thì lập tức tới gặp ta.”

Thế tử Kiến An Bá đảm nhận một chức Lang trung ở Hộ Bộ, trong nhóm huân quý cũng coi như không tệ.

“Vâng” Vương ma ma đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại thấp giọng nói, “Lão phu nhân, vừa rồi nô tỳ đi mời Tứ cô nương, phát hiện. . . . . .”

“Phát hiện cái gì? Tố Nguyệt, vào lúc này rồi đừng có dông dài.”

Trong phủ xảy ra chuyện như vậy, thật sự đã khiến Lão phu nhân trước giờ luôn bình tĩnh cũng có chút bực mình.

Dù Tứ cô nương có không tốt thì cũng là cháu gái ruột thịt của bà, xảy ra chuyện như vậy, tuy không đến mức như tiền triều vì bảo vệ danh dự gia tộc mà xử tử con bé, nhưng cũng rất khó xử lý.

Hoặc là nhà trai chấp nhận cửa hôn sự này, hoặc là chuyển con bé đi thật xa, cũng có thể gả ở bên ngoài, còn không thì chờ tình hình lắng xuống rồi âm thầm đón trở về.

Cũng có gia đình gia phong nghiêm khắc, trực tiếp ra lệnh nữ nhi xuống tóc làm ni cô.

Phủ Trấn Quốc Công không phải dễ vào như vậy. Lão Bá Gia đã mặc kệ sự việc, bây giờ cũng chỉ có thể chờ Thế tử trở lại, thương lượng một chút xem xử trí như thế nào.

“Lão phu nhân, nô tỳ phát hiện trên cổ Tứ cô nương. . . có vết bầm.” Vương ma ma cắn răng nói ra.

“Thật không?” Đôi mày dài của Lão phu nhân nhướn lên.

Thế tử phu nhân dẫn theo mấy chị em dâu trở về từ phủ Trưởng Công Chúa, đã đến chỗ bà tạ tội rồi. Tứ cô nương ướt đẫm cả người thì được quấn chăn đưa thẳng về, nha hoàn bà tử từng hầu hạ đã sớm bị nhốt lại, nên đến giờ mới phát hiện chuyện quan trọng này.

Vương ma ma vội nói: “Nô tỳ có chết cũng không dám nói bừa việc này đâu ạ.”

Lão phu nhân thở dài một hơi nhẹ nhõm, tựa vào ghế thái sư: “Ngươi đi xem Thế tử đã về chưa.”

“Mẹ, con về rồi đây.” Sau khi Lão phu nhân uống một chén trà nhỏ, thị nữ đứng cạnh cửa vén tấm rèm châu hình bát giác lên, một nam tử khoảng bốn mươi tuổi đi tới, dáng người cao ngất, để một chòm râu ngắn.

Đây chính là Thế tử Kiến An Bá – Chân Kiến Văn.

“Đại lang, chuyện hôm nay con cũng đã biết rồi?”

Chân Kiến Văn gật đầu.

“Vậy con thấy thế nào?”

Chân Kiến Văn quan sát sắc mặt Lão phu nhân.

Tầm mắt Lão phu nhân buông xuống, nhìn không ra vui buồn.

Nét mặt Chân Kiến Văn vẫn nặng nề như nước: “Tứ nha đầu đã mười bốn rồi, nếu lại đưa đi tránh đàm tiếu chỉ sợ sẽ chậm trễ hôn sự, còn nếu vội vàng gả đi cũng không tìm được người thích hợp, nhưng phủ Trấn Quốc Công cũng không phải dễ vào ——”

Trong lòng ngầm bực cô cháu gái này thật hồ đồ.

Trong sáu cô nương của Chân phủ thì dung mạo của Chân Diệu là tốt nhất, trưởng nữ của hắn lại gả vào phủ Trưởng Công Chúa. Nếu tính toán thỏa đáng, nha đầu kia không phải không gả được cho gia đình tốt, như thế cũng thêm phần trợ lực cho gia tộc.

Không ngờ bình thường nhìn nha đầu kia đanh đá không chịu thua kém ai, nhưng kỳ thực lại là đứa ngu ngốc. Chẳng lẽ cho rằng làm vậy có thể trở thành Thế tử phu nhân hay sao?

“Vậy thì bức bọn họ lấy.” Lão phu nhân mở mắt ra, tinh quang chợt lóe lên.

Chân Kiến Văn sửng sốt.

Chỉ thấy Lão phu nhân lại khép hờ mắt, nhẹ giọng nói: “Tứ nha đầu xấu hổ đâm đầu vào cột nhà, trên cổ con bé lại có vết bầm.”

Chân Kiến Văn lại ngơ ngẩn, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, lạy dài một cái: “Con đã hiểu.”

Không tới hôm sau, chuyện Tứ cô nương phủ Kiến An Bá sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, vì xấu hổ và giận dữ nên đâm đầu vào cột nhà để chứng minh trong sạch đã truyền khắp kinh thành.

Chân Diệu có thể đâm đầu vào cột nhà chứng minh trong sạch, nên ấn tượng của người trong kinh thành đối với nàng ngược lại đã tốt hơn một chút.

Chỉ là một tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi, nói không chừng quả thật vì ham chơi mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

“Ngoài ý muốn? Nếu nàng ta mà không ngờ tới, chữ La của cháu sẽ viết ngược lại đấy! Muốn vào cửa cũng được, vậy thì làm thiếp khiêng vào từ cửa hông đi.” Trong Di An Đường của phủ Trấn Quốc Công, người thanh niên có bộ dáng khoảng mười mấy tuổi giận tái mặt cười lạnh nói.

Lão phu nhân Trấn Quốc Công – Đậu thị đã sớm cho mọi người lui ra, nhìn đứa cháu trai đang nổi giận đùng đùng thở dài, ngoắc tay bảo hắn đi tới.

Thế tử Trấn Quốc Công – La Thiên Trình do dự một chút, nhưng vẫn đi tới ngồi bên dưới Lão phu nhân.

Lão phu nhân thương yêu nhìn cháu trai: “Minh ca nhi à, cháu không thể nói thế được, đích nữ xuất thân từ phủ Kiến An Bá nào có đạo lý đi làm thiếp.”

Người thanh niên ngồi ngay ngắn, mày như kiếm, mắt sáng như sao, lời nói thốt ra lại mang theo chút hàn khí: “Vậy thì tùy nàng ta, dù sao cháu tuyệt đối không muốn loại thê tử như vậy!”

Đúng vậy, hắn tuyệt đối không muốn, tuyệt đối không thể là nữ nhân đời trước hồng hạnh xuất tường, lại còn làm hại hắn không được chết già (*) kia được!

(*) ý chỉ bị chết lúc còn trẻ

Đời đó, cũng rơi xuống nước như vậy, Nhị thúc Nhị thẩm hắn khua môi múa mép như gà, khuyên hắn đồng ý hôn sự này.

Mà nay, hắn chết sống không chấp nhận nên mới có cuộc nói chuyện giữa hai bà cháu này.

Lão phu nhân chấn chỉnh sắc mặt: “Minh ca nhi, nếu như thế, lúc ấy cháu rơi xuống nước với Chân Tứ cô nương, cần gì phải muốn đưa người ta vào chỗ chết?”

Hỏi ra lời này, trong lòng Đậu thị có phần lạnh lẽo.

Con trai, con dâu lớn mất sớm, đứa cháu trai này là do một tay bà nuôi lớn, mặc dù được cưng chìu nên tính tình cáu kỉnh một chút, nhưng cũng là đứa nhỏ tâm địa lương thiện, ngàn vạn lần bà không hề nghĩ đến việc thằng bé lại làm ra việc như vậy .

“Minh ca nhi, hôn sự hai lần trước của cháu đã không thành, nếu như chuyện này lại truyền đi thì phải làm thế nào mới tốt đây?”

Cùng rơi xuống nước, danh tiếng bị hao tổn là nhà gái, nếu còn truyền ra tiếng ác độc – Thế tử Trấn Quốc Công muốn bóp chết con gái nhà người ta dưới nước, thì cho dù Thế tử vị có vững chắc, sau này có muốn lấy cô nương gia đình tốt nào đó cũng khó khăn.

La Thiên Trình chấn động cả người, nắm chặt nắm đấm.

Đáng hận là khi hắn vừa mới mở mắt đã nhìn thấy nữ nhân hắn ghét hận nhiều năm kia, nên nhất thời không khống chế được mà ra tay muốn giết nàng ta.

Nếu như, nếu hắn tỉnh lại sớm một khắc, hắn cũng sẽ không dây dưa cùng với nữ nhân dâm đãng kia.

Tổ mẫu nói rất đúng, thanh danh của hắn không thế mất, hắn còn muốn vững vàng làm Thế tử Trấn Quốc Công, đòi lại cả vỗn lẫn lời một mạng mà từng người ở kiếp trước đã thiếu hắn!

Trên mặt người thanh niên tuấn lãng như ngọc che phủ một lớp sương lạnh, chậm rãi quỳ xuống, gằn từng chữ nói: “Cháu nguyện lấy.”

Nha hoàn bà tử thường hầu hạ ở Trầm Hương Uyển không thấy bóng dáng đâu, những người mới đến đều bước đi rất nhẹ nhàng.

Cả Trầm Hương Uyển đều im ắng, chỉ còn một gốc đào già đang nở rộ.

Chân Diệu hơi dựa vào chiếc gối dẫn (*) màu vàng lá thu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cái trán còn đang quấn băng.

(*) gối dẫn: là một loại gối dựa tròn

“Tử Tô, cầm giúp ta một quyển sách đến đây.”

Tử Tô mặc áo bỉ giáp màu tử đinh hương là đại nha hoàn bên cạnh Lão phu nhân, vô cùng trầm ổn, bị điều đến tạm thời quản lý Trầm Hương Uyển.

Nói là tạm thời, nhưng chẳng khác nào là làm thiếp thân nha hoàn cho Tứ cô nương.

Bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng trên mặt nha hoàn này cũng không lộ ra một chút bất mãn. Nghe Chân Diệu phân phó, nàng quay người đi phòng sách nhỏ ở Tây phòng, ôm một quyển sách đưa qua.

Chân Diệu đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trên mặt sách viết hai chữ thật to: Nữ giới!

Liếc một cái, rồi lại liếc một cái nữa.

Đại nha hoàn Tử Tô đứng nghiêm, cúi đầu xuống với vẻ mặt cung kính.

Chân Diệu thở dài, thành thành thật thật nhận lấy quyển Nữ giới.

Nàng vẫn đang trong giai đoạn bị giam cầm chờ chém, nữ giới thì nữ giới vậy.

Đang thuận tay lật sách thì tiểu nha hoàn bẩm báo: “Cô nương, Nhị cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương đến rồi ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.