Y công kia vẫn còn trẻ, trong phòng nhiều người bị thương như vậy, vốn
đã luống cuống tay chân, vừa nghe Chân Diệu nói vậy, nhất thời vô cùng
lúng túng, khẩn trương đến có chút cà lăm: “Huyện...... Huyện chủ, ta
băng bó không...... Không đúng sao......”
Phó quan đứng một bên, nghe cũng tức muốn chết, hỏi: “Có đúng hay không, tự ngươi không biết sao?”
Y công trẻ tuổi bị dọa sợ đến tay run lên: “Thường ngày ta xem sư phụ chính là làm như vậy......”
“Sư phụ ngươi đâu?” Phó tướng quét mắt một vòng, trong phòng trừ y công
này, có mấy vị khác đang bận rộn, bên này mặc dù đưa tới động tĩnh không nhỏ, nhưng bởi vì đang xử lý vết thương, ai cũng không để ý tới.
“Sư phụ lần trước lúc đang cứu trị người bị thương trúng loạn tiễn, đã chết......”
Chân Diệu đã đi lên phía trước, nửa ngồi xuống tới, ấm giọng nói: “Ngươi
đừng động, ta băng bó một lần nữa cho ngươi, được không?”
Cánh
tay thương binh kia quấn băng vải, trên trán đều là mồ hôi lạnh, thấy
Chân Diệu nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại quên đáp lời.
Chân Diệu cho là hắn không tín nhiệm mình, kiên nhẫn giải thích: “Băng vải
trên tay ngươi quấn quá chặt, sẽ khiến máu chảy không thông, mà một khi
máu chảy không thông quá lâu, thì có thể khiến bị hoại tử.”
Nàng
duỗi tay, nhẹ nhàng đè một bên cánh tay thương binh, dùng lời nói dễ
hiểu: “Ngươi xem, nơi này không có máu, thời gian lâu dài, có phải sẽ
mất đi sự sống, đúng không?”
Thương binh không tự chủ được gật đầu.
Chân Diệu lộ ra nụ cười dịu dàng: “Ta sẽ giúp ngươi băng bó một lần nữa.”
Thương binh đã có chút ít u mê gật đầu.
Chân Diệu quay đầu lại, nói với y công trẻ tuổi: “Đưa ta kéo và băng gạc.”
“Ai, đây.” Y công trẻ tuổi phảng phất trở lại thời điểm đi theo sư phụ, nghe Chân Diệu vừa nói như thế, đồng ý như phản xạ có điều kiện, hấp tấp đưa đồ tới.
Chân Diệu nhẹ nhàng giải khai băng gạc bọc lấy cánh tay
thương binh. Nhận lấy khối băng gạc lớn sạch sẽ gấp thành hình tam giác, lúc mới bắt đầu còn có chút chần chờ, từ từ tìm lại cảm giác, căng
chùng vừa phải băng bó kỹ, cuối cùng kéo chặt góc cuối buộc thành nút,
gập cánh tay treo trước ngực.
Nhìn thấy bộ dạng băng bó tốt, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không quên hoàn toàn kiến thức trước kia.
Nàng quay đầu hỏi: “Thấy rõ chưa? Sau này gặp lại vết thương như vậy, dùng biện pháp này băng bó này là tốt nhất.”
Y công trẻ tuổi thoáng cái u mê: “Ta...... Ta quên không nhìn......”
Hắn khiếp sợ nhìn đường đường Huyện chủ làm sao lại tự mình làm chuyện như
vậy, dù là nhìn một lần từ đầu tới đuôi thì cũng không ghi nhớ.
Chân Diệu thở dài. Nhìn chung quanh một vòng, thấy những thương binh khác
băng bó mặc dù thô ráp, nhưng không nghiêm trọng đến như thương binh
này, liền đứng lên nói với phó tướng đi cùng: “Trước đưa ta đi thăm Diêu tướng quân.”
Phó tướng vội vàng thu lại ánh mắt tựa như nhìn thấy quỷ. Đưa tay nói: “Huyện chủ bên này.”
Chờ bọn hắn vừa đi, trong phòng liền nổ tung.
Có người không biết lai lịch Chân Diệu vội hỏi: “Vị huyện chủ vừa rồi là ai a?”
Có người giải thích: “Ngươi mới trở về không biết được, đó là đặc sứ của
hoàng hậu Huyện chủ Giai Minh, cũng là phu nhân La tướng quân của chúng
ta.”
Tên thương binh vừa được Chân Diệu băng bó vết thương vừa
nghe, lập tức dại ra. Một lúc sau lẩm bẩm nói: “Tướng quân phu nhân tự
mình băng bó cho ta sao?”
Hắn quay đầu đối nói với đồng bạn bên cạnh: “Nhị cẩu tử, bấm ta một cái xem, xem có phải đang nằm mơ hay không.”
Nhị cẩu tử chân bị thương, đang đau đến nhe răng nhếch miệng, nghe vậy không chút khách khí bấm một cái. Hỏi: “Đau không?”
Thương binh kêu thảm một tiếng: “Đau.”
“Đau là được rồi, tiểu tử ngươi thật có phúc khí, được đặc sứ của hoàng hậu, phu nhân tướng quân chúng ta tự mình băng bó cho ngươi, ai, thương tích của ta còn nghiêm trọng ngươi, sao lại không có vận khí như vậy a!”
Ánh mắt thương binh trợn tròn: “Thúi lắm, con mẹ nó ngươi bấm trên vết thương của ta rồi!”
“Phốc xuy.” Tiếng cười trong phòng vang lên liên tiếp.
Mấy vị y công bu lại, cùng quan sát kỹ thương binh.
Vị y công có vẻ cẩn thận nhất vuốt râu nói: “Phương pháp băng bó này của
tướng quân phu nhân, thoạt nhìn chắc chắn hơn cách chúng ta băng bó
trước kia.”
Y công trẻ tuổi rốt cục tìm lại lý trí, hỏi: “Vừa rồi tướng quân phu nhân nói ta băng bó như vậy quá chặt, có thể tạo thành
cái gì tứ chi hoại tử, có thật không?”
Mấy vị y công hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, vị y công nhiều tuổi nhất sắc mặt biến hóa: “Ta nhớ ra rồi,
mấy năm trước ta ở Đông Lăng, có một vị binh lính cũng là cánh tay bị
thương, vốn không nghiêm trọng lắm, cũng không biết tại sao, sau đó cánh tay kia hóa màu xanh đen, chém đứt cánh tay mới bảo vệ được một mạng.
Chẳng lẽ nguyên nhân cũng bởi vì băng bó quá chặt dẫn đến tứ chi hoại
tử?”
Vị y công này đã nhập ngũ từ sớm, lúc trước vẫn luôn theo
Long Hổ quân ở Đông Lăng trừ phiến loạn, ở phương diện cứu trị người bị thương, kinh nghiệm phong phú hơn nhiều những vị y công tạm thời gọi
tới này.
Nghe hắn vừa nói như thế, tất cả người ở chỗ này giật
mình, đặc biệt là vị thương binh kia, chỉ hận không được khấu mấy đầu
trước mặt Chân Diệu.
Loại lính quèn giống như hắn, dù tàn phế,
cùng lắm là cho chút tiền rồi đuổi về quê, mà về việc này ngân lượng có
thể chống đỡ đến bao lâu đây? Tương lai khốn cùng tuyệt vọng là có thể
đoán trước.
Y công lớn tuổi thở dài nhìn y công trẻ tuổi, chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu Đậu Tử, vừa rồi sao ngươi không mở to hai mắt nhớ kỹ chứ? Thật là một tên đầu gỗ, nếu là sư phụ ngươi
biết, không biết chừng giận quá có thể sống lại đánh ngươi một trận!”
Y công trẻ tuổi bị gọi là Tiểu Đậu Tử ảo não vỗ đầu, bỗng nhiên ánh mắt
sáng lên: “Tần đại phu, chúng ta có thể đi cầu giáo tướng quân phu nhân
a.”
Tần đại phu mặt nghiêm: “Ngươi nghĩ tướng quân phu nhân là ai? Là người chúng ta muốn đến gần thì đến được chắc?”
“Không đâu, nếu tướng quân phu nhân so đo, vừa rồi cũng sẽ không chủ động hỗ
trợ, còn hỏi ta có học được hay không. Ta nghĩ, tướng quân phu nhân thật ra mong đợi ta học được.”
Mấy vị y công ánh mắt sáng lên.
Chân Diệu trong doanh trướng, thấy Diêu đại cô nương, không khỏi để ý nhìn kĩ một cái.
Diêu đại cô nương da hơi ngăm, là màu da rất khỏe mạnh, dù lúc này bị
thương, cũng bởi vì màu da mới không lộ vẻ tiều tụy như thế.
Lông mày dài nghiêng sang tóc mai, một đôi mắt to lại sáng ngời, cho nên
trong vẻ mặt anh khí phấn chấn, lại lộ ra vẻ xinh đẹp trong sáng.
Đây là một nữ tử với diện mạo rất khó làm cho người ta sinh ra chán ghét,
ít nhất Chân Diệu mặc dù vẫn mơ hồ suy đoán tâm tư nàng với Thế tử,
nhưng lúc này gặp cũng không có cảm giác chán ghét từ bản năng .
Trong khi Chân Diệu đánh giá Diêu đại cô nương. Diêu đại cô nương chỉ là ngơ
ngác một chút, trước hết khẽ khom người: “Là huyện chủ Giai Minh sao,
xin thứ cho Dạ Quy trên người có thương tích, không thể đứng dậy đón
chào.”
Lúc này Chân Diệu mới biết, Diêu đại cô nương có một cái tên rất đặc biệt, Diêu Dạ Quy.
Nàng bước nhanh tới, khóe miệng mỉm cười: “Diêu tướng quân cần gì đa lễ. Trên người của ngươi còn có thương tích.”
Nàng dời ánh mắt, không khỏi sửng sốt.
Đầu vai Diêu Dạ Quy cũng bị máu tươi thấm ướt, còn có trên cánh tay quấn
một vòng lại một vòng băng gạc. Máu vẫn bị thấm ra ngoài.
Đôi tay kia thon dài nhưng không mảnh mai như những cô gái bình thường, mà là
khớp xương rõ ràng. Liếc nhìn một cái, có thể thấy những vết sẹo chồng
chất.
Nàng theo bản năng mà giấu tay đi. Cười nói: “Xin lỗi, dọa Huyện chủ rồi sao?”
Chân Diệu bỗng nhiên liền hiểu được ý tứ La Thiên Trình.
Nữ tử như Diêu Dạ Quy, vô luận có tư tình thế nào, ngươi có thích nàng hay không, xét về đại nghĩa, cũng không cách nào không thưởng thức.
Dù sao, ngàn vạn cô gái nơi khuê các cầm tú hoa châm, cầm bút vẽ lông mày, vì quyền lợi hậu trạch minh tranh ám đấu. Mà nàng lại lựa chọn cầm đao
thương, giống như nam nhi bảo vệ quốc gia.
“Ta cũng không có nhát gan như vậy. Diêu tướng quân, thương tích trên tay ngươi, có vẻ là tổn thương do giá rét?”
Diêu Dạ Quy nhàn nhạt nhìn qua, lơ đễnh nói: “Tĩnh Bắc lạnh, từ lúc bắt đầu
đánh giặc, thường xuyên màn trời chiếu đất, đã thành cái bộ dáng này.
Cũng may không bị phế đi, ngoại trừ khó coi một chút, không quan trọng.”
Sau khi Chân Diệu trở về, liền tìm lấy ra hộ thủ cao đặc chế nàng mang tới.
Hộ thủ cao này hay là nàng dựa vào phương pháp bảo dưỡng da của Chân Thái
phi nghiên cứu ra, lúc ấy nghĩ tới Tĩnh Bắc giá lạnh, mới làm vài bình
lớn, chia ra nhiều hộp nhỏ, có đến mười mấy hộp.
Nàng dặn dò Thanh Đại: “Đưa mấy hộp hộ thủ cao này qua cho Diêu tướng quân.”
Diêu Dạ Quy bên kia nhận được hộ thủ cao, có chút ngoài ý muốn.
“Là Huyện chủ chúng ta đưa cho Diêu tướng quân cùng mấy vị nữ anh hùng.” Thanh Đại nói xong cũng cáo từ rời đi.
Diêu Dạ Quy vuốt ve hoa văn tinh xảo trên hộp, thần sắc mờ mịt, sau cùng mở ra, ngửi thấy được một cỗ mùi hoa mai rất nhạt.
Nàng lấy một chút thoa lên tay, thấy cảm giác khô nứt phát đau thật sự giảm
đi một chút, mới đưa mấy hộp còn dư lại cho bị nữ binh thương: “Một phen tâm ý của Huyện chủ, các ngươi cũng dùng đi, dùng rất tốt đấy.”
“Tướng quân ——”một thân vệ trong đó muốn nói lại thôi.
“Làm sao?”
” Huyện chủ Giai Minh là phu nhân La tướng quân ——”
Nàng ấy nhất định nghe qua tin đồn Diêu tướng quân và La tướng quân rồi, có lòng tốt như vậy sao? Nghe nói những quý nữ kia am hiểu nhất đấu tranh
ngầm, so với minh đoạt trên chiến trường còn muốn đáng sợ hơn, tướng
quân cũng không nên ăn phải thiệt thòi mới tốt.
Diêu Dạ Quy mặt
trầm xuống: “Ta đã nói rồi, kia đều là người khác đùa giỡn làm càn, sau
này các ngươi còn hùa theo nói lung tung, đừng đi theo ta đánh giặc nữa, đều trở về thêu hoa cho ta!”
Mấy người vội vàng đáp lại.
Thân vệ ngầm thở dài. Thầm nghĩ tướng quân nha, nếu không phải lần đó trong
lúc vô tình ngài nói mớ nhắc tới tên La tướng quân, sao chúng ta lại đi
theo sốt ruột đây? Chẳng qua hiện giờ xem ra, sau này chuyện này chỉ có
thể giữ ở trong bụng.
Đáng thương tướng quân nhà nàng, đã là gái lỡ thì hơn hai mươi rồi, thật là buồn chết người a!
Long Hổ tướng quân Tưởng Đại Dũng thấy phó tướng thân tín trở lại, cười hỏi: “Huyện chủ như thế nào?”
Sắc mặt phó tướng có chút cổ quái.
“Làm sao? Huyện chủ Giai Minh có phải bị kinh sợ hay không?”
Thấy phó tướng muốn nói lại thôi, cau mày nói: “Chẳng lẽ là quá kinh hách?
Đã gọi quân y xem chưa? Bất kể như thế nào, chuyện này không thể khiến
La tướng quân có lời ong tiếng ve nào!”
“Không phải vậy.” Phó
tướng kiên trì nói, ” Huyện chủ Giai Minh nhìn thấy thương binh mặt
không đổi sắc, còn tự mình băng bó lại cho một thương binh được băng bó
không thỏa đáng.”
“Những y công kia lại để nàng tùy hồ nháo? Thân là thầy thuốc, ở trước mặt huyện chủ bèn nửa điểm không để ý người bệnh chết sống ra sao? Bọn họ đâu rồi, ngươi không có răn dạy lại sao?”
Phó tướng không dám ngẩng đầu: “Sau khi thuộc hạ lại qua đó, mới biết được, bọn họ đều đi tìm Huyện chủ Giai Minh thỉnh giáo cách băng bó vết
thương.”