Không biết sao, La Thiên Trình ở bên cạnh, Chân Diệu lại buồn ngủ, nàng
rất tự nhiên nằm trong lòng hắn, mắt đã không mở nổi, mơ mơ màng màng
hỏi: “Tối nay không đi sao?”
La Thiên Trình bật cười: “Không đi.”
Hắn vốn hào hứng bừng bừng chạy tới gặp nàng, tiếp đó uống cả một hũ dấm
chua, nhưng giờ phút này nàng dịu dàng ngoan ngoãn chui trong lòng hắn,
lại khiến hắn cảm thấy khốn đốn.
Hắn ôm nàng, mùi thơm thoang
thoảng như có như không kia không ngừng chui vào mũi hắn, hương vị ngọt
ngào tuyệt vời khiến người ta an tâm.
Hắn đè bụng, trong lòng kỳ quái, hình như là đói bụng?
“Kiểu Kiểu, trên người nàng có mùi gì vậy?” Lúc này Chân Diệu đã cởi đồ chỉ
còn quần áo trong, tương đối rộng rãi, La Thiên Trình nhắm hai mắt,
ngược lại thuần thục kéo quần áo trên vai nàng xuống, ngửi hương vị của
nàng.
Chân Diệu đang nửa mê nửa tỉnh, vung tay vỗ lên đầu hắn: “Đừng lộn xộn!”
Nàng không tỉnh táo khiến giọng nói lại lười biếng hơn bình thường nhiều,
tiếng cuối kia cũng không trong trẻo như ngày thường, còn mang theo vài
phần ngây thơ, cào thẳng vào lòng khiến tim La Thiên Trình nhảy lên, lại không nhịn được mà ghé người vào hôn lên đầu vai tuyết trắng của nàng.
Chân Diệu hồn nhiên chưa phát hiện, chỉ thấy có chút khó chịu, đưa tay ra
đẩy, thấy đẩy không được thì quyết đoán buông tay, lại còn nhớ mà trả
lời đứt quãng: “Ta...... Ta ban ngày làm nước cam sành, bỏ sữa bò và mật ong vào...... mấy ngày nay mệt mỏi, tối nay lại lười, chưa tắm......”
Nàng nói xong trở mình, hoàn toàn an tĩnh.
La Thiên Trình bên cạnh lại không ngủ được.
Từ lúc hai người thành thân đến giờ, chỉ chung chăn gối có hai lần, hiện
tại trong lòng Chân Diệu đã có hắn, dù thỉnh thoảng giận dỗi thì đều là
lưu động sự ngọt ngào riêng của hai vợ chồng hắn, hắn có là thánh nhân
cũng không thể cứ chịu đựng được mãi.
Đặc biệt là hương thơm kia, mùi sữa hòa cùng mùi hương cơ thể nàng, chọc hắn vô cùng khó chịu.
Hắn cắn nhẹ đầu vai nàng, đưa tay qua nắm lấy cái thứ mềm mại kia.
Chân Diệu trải qua chuyện đầu tối này, lúc này vô cùng buồn ngủ, đã ngủ rất sâu giấc.
Hắn vân vê một chút thì phát hiện nàng không nhận ra, lại sinh ra một loại
cảm giác trộm làm chuyện xấu, cảm giác này nảy sinh ra ngược lại khiến
hắn không dừng lại được.
Một cái tay khác cũng không nhàn rỗi,
chỉ hai ba lần đã nhẹ nhàng cởi cái quần lót màu trắng kia ra, sau đó
sát lại gần nàng hơn.
Chỉ chốc lát sau màn lụa đung đưa rất nhỏ, kèm theo tiếng thở gấp bị đè nén.
Thanh Đại ngủ ở phòng ngoài, ngặt nỗi thính lực quá tốt, nàng chỉ hận không
thể tự chọc hai lỗ tai đi, xấu hổ đến nỗi chẳng dám trở mình, sợ Thế tử
gia biết nàng chưa ngủ.
Bỗng nhiên phía ngoài nổi lên tiếng ồn: “Không tốt rồi, dãy nhà sau cháy rồi!” Ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn độn.
Chân Diệu nhíu mày, cảm giác mình càng mơ càng kỳ lạ, đầu tiên không hiểu
sao xuất hiện trên một con thuyền nhỏ, mặt sông quá rộng, sóng đánh tới
từng cơn, nàng lắc lư theo thuyền nhỏ khiến nàng cũng hơi choáng váng,
bỗng nhiên mặt sông lại nổi lửa, lửa di động trên mặt sông tràn về phía
nàng.
Sau khi La Thiên Trình nghe thấy cháy nhà, thì chỉ ngừng lại một chút, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên đôi mày đang nhíu lại của nàng.
Mắt thấy lửa lớn sắp lan tới, Chân Diệu bỗng tỉnh lại, ngồi bật dậy, thì nghe một tiếng kêu đau đớn.
Nàng vẫn còn chút hoảng hốt, chớt chớp mắt mấy cái mới thanh tỉnh được một
chút, nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn kia thì vô thức hỏi: “Làm sao
vậy?”
La Thiên Trình che lấy chỗ kia, vừa đau vừa mất mặt, hắn đã quyết rồi, có chết cũng không nói.
Nhưng Chân Diệu đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy động tác kia của hắn, nàng lại
cúi đầu nhìn bản thân một cái, có thể nào mà không hiểu đây? Mặt nàng
lập tức đỏ ửng lên.
Mấy hôm nay nàng uống thuốc, không thể làm
chuyện vợ chồng với hắn, hắn ngược lại sẽ tìm cách, mỗi lần có cơ hội
thì cũng chỉ ngừng ở việc sờ mó lung tung ở bên ngoài thôi, không ngờ
ngay cả lúc nàng ngủ….
Mặt nàng bỗng nhiên biến sắc, thấp giọng hỏi: “Có phải ta dậy vội đụng phải chàng không?”
Nói đến đây, lại hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ chỗ đó gãy xương?”
Mặt La Thiên Trình cũng đen hết cả, âm thầm may mắn lúc bên ngoài vừa
truyền đến động tĩnh thì Thanh Đại ở gian ngoài đã đứng dậy đi ra ngoài. Nếu không rốt cuộc hắn có nên diệt khẩu Thanh Đại hay không đây?
“Nàng nói xem?” Hắn cắn răng hỏi ngược lại, chỗ kia đau đến nỗi hắn hận không thể chửi má nó, hết lần này tới lần khác trước mắt người này, hắn lại
không nỡ mắng, chỉ đành phải thầm mắng mình một tiếng tự làm tự chịu.
“Để ta xem nào!” Chân Diệu bị dọa, cúi đầu kéo tay hắn ra.
Nàng không phải là người đầu tiên từ trước đến giờ phế đi phu quân đại nhân của mình chứ?
Vừa nghĩ thế, Chân Diệu bị dọa đổ cả mồ hôi lạnh, lực trên tay rất lớn.
La Thiên Trình che chặt chỗ đó, cắn răng phun ra hai chữ: “Đừng lộn xộn!”
Chân Diệu ngây người.
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Để ta yên một lát là được rồi.”
Chân Diệu không dám miễn cưỡng hắn.
Nếu không có chuyện gì, nàng nhìn hay không cũng không vội, nếu có chuyện,
tổn thương ở đó, có lẽ xuất phát từ tự tôn của nam nhân, hắn không cho
mình xem cũng là bình thường......
“Nhưng mà, nếu không vẫn nên mời đại phu xem một chút đi ——” Chân Diệu vẫn liều lĩnh nói một câu.
“Nói sao?”
“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn, Chân Diệu không hiểu ý câu này.
La Thiên Trình gằn hỏi từng chữ: “Nói ta làm sao mà bị thương?”
Nét mặt Chân Diệu ngưng trọng, trầm mặc một hồi rồi nói: “Nếu không, chàng vẫn để yên một chút đi.”
La Thiên Trình......Lúc yên lặng này, Chân Diệu mới lưu ý động tĩnh bên ngoài, không khỏi thay
đổi sắc mặt, nàng cầm lấy quần áo vừa mặc vừa nói: “Dãy nhà sau cháy,
nguy rồi, không phải là gian phòng đặt thi thể Nhã Kỳ bị cháy chứ?”
La Thiên Trình gật đầu: “Khẳng định là bắt đầu cháy từ gian phòng kia rồi, nếu không thì làm sao hủy thi diệt tích đây?”
Nghe lời này, Chân Diệu gấp gáp hơn, vội vã phủ quần áo lên người, mặc vào
cả buổi, chợt nghe La Thiên Trình chậm rãi nói một câu: “Đừng mặc, cái
đó là của ta.”
Quần áo trong của hai người đều là vải mỏng màu trắng, trong lúc hoảng hốt, trời lại không sáng thì rất dễ cầm nhầm.
Chân Diệu kéo lấy một nửa bộ quần áo, khóc không ra nước mắt. Cái yếm màu
vàng nhạt thêu hải đường che lấy thân thể linh lung, lộ ra hơn nửa bờ
vai tuyết trắng, nhưng nàng lại không biết bộ dáng này chọc người đến
nhường nào.
La Thiên Trình thở dài, tự mình mặc quần áo cho nàng
xong, hắn sẳng giọng: “Gấp cái gì chứ, chẳng lẽ còn trông chờ nàng đi
cứu hỏa hay sao?”
“Dù không cứu hỏa được, ta cũng phải ra xem,
bây giờ mẫu thân đang bệnh, phụ thân trước nay đều mặc kệ mọi chuyện,
toàn bộ Hòa Phong Uyển đều không có người xử lý chuyện.” Chân Diệu vội
vàng giải thích một câu, chờ mặc quần áo chỉnh tề, thấy La Thiên Trình
muốn đứng dậy, nàng đè hắn lại, “Không phải chàng bị thương sao, đừng
nên nhúc nhích. Hơn nữa, chàng bỗng nhiên xuất hiện ở đây, cũng không
thể giải thích rõ a.”
“Thật ra ta ——”
La Thiên Trình vừa định nói chuyện, Chân Diệu đã xoay người vội vã đi.
Hắn đành nuốt lời kia xuống, lắc đầu bật cười.
Vốn định nói cho nàng biết thật ra chuyện không hỏng bét như vậy, nhưng nếu nha đầu này đã không chờ được. Vậy thì lại chờ thêm một chút đi, dù sao người vội nhất cũng không phải là nàng.
Nghĩ đến tình cảnh Chân
Diệu cởi áo choàng xuống trả lại cho Ôn Mặc Ngôn, La Thiên Trình không
hiền hậu vểnh khóe môi lên, đưa tay nhặt quần áo lên từ từ mặc vào. Lại
nhíu mày vì đau, khuôn mặt tuấn tú lập tức càng tệ.
Tử Tô nghỉ ở
phòng bên đã sớm nghe động tĩnh bên ngoài mà đi ra, đứng ngoài cửa chờ,
thấy Chân Diệu đi ra ngoài, yên lặng khom người.
Chân Diệu gật
đầu, mang theo nàng đi ngang qua nhà trên đến phòng chính nơi Ôn thị
nghỉ ngơi, Đại nha hoàn Cẩm Bình của Ôn thị đang canh giữ ở cửa.
“Mẹ ta thế nào?” Chân Diệu thấp giọng hỏi.
“Tối nay Phu nhân uống canh an thần, vẫn còn ngủ ạ.”
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Lúc này nàng mới phát hiện động tĩnh bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.
Nàng không kịp nhiều lời, căn dặn Cẩm Bình để ý Ôn thị, vội vã ra khỏi cửa phòng chạy tới dãy nhà sau.
Thanh Đại đã quay trở lại, thấy Chân Diệu đi ra ngoài bèn đến đón, bẩm báo
nói: “Đại nãi nãi, lửa bắt đầu cháy từ gian phòng để thi thể của biểu cô nương. Phụ thân, còn cả mợ, biểu thiếu gia của ngài đều đã qua đó rồi. ”
“Được rồi.” Chân Diệu xách váy bước nhanh sang bên kia, từ rất xa đã nhìn
thấy ánh lửa ngút trời, hạ nhân xách theo thùng nước, chậu nước nối liền không dứt.
Chờ đến phụ cận, chỉ thấy Tiêu thị suy sụp dựa trên người Hình thị, Ôn Mặc Ngôn bị bốn người lôi kéo lại, vẫn còn đang giãy dụa.
Ánh mắt nàng đảo qua, liền thấy Chân Tam lão gia tung chân đá một tên hạ
nhân một cái, dường như trách động tác của hắn quá chậm.
Thấy
Chân Diệu nhìn sang, Chân Tam lão gia hình như còn có chút xấu hổ, lung
tung giải thích: “Đúng lúc ngủ ở thư phòng, nghe thấy động tĩnh nên tới
xem một cái, không ồn ào mẹ con chứ?”
“Mẹ còn ngủ ạ.”
Chân Diệu cảm thấy, dường như ông ấy lập tức thở nhẹ ra.
Giờ phút này nàng cũng bất chấp ngẫm nghĩ sự biến hóa vi diệu của phụ thân, bước nhanh đến chỗ Tiêu thị: “Nhị cữu mẫu, cháu tới muộn.”
“Diệu nhi, nhanh đi ngăn biểu ca cháu lại, đừng để nó làm chuyện điên rồ.”
Tiêu thị nghẹn ngào nói một câu khiến Chân Diệu rất bất ngờ.
Dường như phát hiện sự kinh ngạc của Chân Diệu, Tiêu thị cười khổ: “Ta đã mất một nữ nhi, không thể để nhi tử có sơ xuất gì nữa. Nhã Kỳ đã đi, chỉ
một cái thi thể thôi, cháy sạch sẽ cũng không có gì xấu.”
Mặc dù bà nói như vậy, nhưng nước mắt lại tràn ra, bà không muốn để Chân Diệu nhìn thấy, vội nhắm mắt lại.
Sự kiên nghị của Tiêu thị khiến Chân Diệu vừa bội phục vừa chua xót trong
lòng, nàng đi tới cạnh Ôn Mặc Ngôn, khuyên nhủ: “Tứ biểu ca, huynh nghe
lời mợ nói rồi đấy.”
Ôn Mặc Ngôn đau đớn đầy mặt: “Không đâu, lúc ta mới tới rõ ràng vẫn có cơ hội vào đó cứu thi thể Nhã Kỳ ra mà”
Hắn nhìn Chân Diệu: “Biểu muội, muội cũng biết.”
Biết muội muội bị chết oan uổng, trận hỏa hoạn này đã đốt sạch tất cả!
Trong lòng Chân Diệu cũng không chịu nổi, đối với vị biểu ca này, nàng lại có cách nhìn khác đi.
Giờ phút này hắn thương tâm gần chết, trước mặt mọi người, lại không nói ra chuyện cái chết kỳ lạ của Ôn Nhã Kỳ, đủ thấy hắn không phải người lỗ
mãng.
Chờ sau khi hỏa hoạn được dập tắt, đã là nửa canh giờ sau.
Ôn Mặc Ngôn kiên quyết khuyên Chân Diệu phụng bồi Tiêu thị trở về, còn bản thân hắn thì chờ ở nơi đó, chờ sau khi khói tan, hắn là người đầu tiên
vọt vào.
Căn phòng kia đã trở thành đống đổ nát, không biết hắn đã bới bao lâu, mới bới ra một thi thể cháy đen.
Hắn nhìn chằm chằm thi thể, trong đôi mắt hổ rốt cục rơi xuống một giọt nước mắt.
Chân Diệu trấn an Tiêu thị xong, ra ngoài nhìn một cái, phía chân trời đã ánh lên màu trắng bạc, đêm đó cứ thế mà qua.
Nàng lê bước chân nặng nề trở về, La Thiên Trình dựa nghiêng trên cột giường, nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ra.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bước đi có phần lắc lư, hắn vừa giận vừa đau
lòng, nhưng hết lần này tới lần khác lúc đó trên người hắn bị đau, lại
không tiện xuất hiện, chỉ có thể ngồi chờ nàng về.
“Biểu ca nàng như thế nào?”
“Rất buồn.”
La Thiên Trình thỏa mãn gật đầu, mới nói: “Đợi lát nữa ta âm thầm đi ra
ngoài, sau đó đến nhà thăm nàng, bảo biểu ca nàng cũng tới đi.”