Trời Sinh Một Đôi

Chương 12: Chương 12: Hiểu lầm




Thật là quái lạ, Chân Diệu bèn nghĩ đến một thoáng kinh hồng ở Bảo Hoa Lâu hôm đó.

Thấy thần sắc Chân Diệu khác thường, Chân Nghiên hỏi: “Tứ muội, muội sao vậy?”

Chân Nghiên do dự một chút nói: “Hôm đó chúng ta chọn đồ trang sức ở Bảo Hoa Lâu, lúc mẹ vừa đi, trong lúc vô tình muội thoáng nhìn thấy Thế tử Trấn Quốc Công.”

Chân Nghiên bỗng biến sắc: “Ý của muội là?”

“Muội cũng không có ý gì cả, chỉ cảm thấy thật là trùng hợp.” Chân Diệu không dám nói quá đầy đủ.

Trong lòng nàng cứ có cảm giác chuyện này có liên quan đến phủ Trấn Quốc Công. Dù sao Thế tử Trấn Quốc Công cũng là người muốn đưa nàng vào chỗ chết lúc rơi xuống nước, có lẽ hắn vô cùng bất mãn với cuộc hôn nhân này.

Nếu như chuyện của phủ Kiến An Bá ồn ào không thể thu xếp, thì bên kia đưa ra việc từ hôn cũng sẽ không ai nói này nói kia.

Trong nháy mắt, Chân Nghiên cũng nghĩ đến những điều này.

Mặc dù nàng không biết chuyện Chân Diệu từng bị Thế tử Trấn Quốc Công bóp cổ, nhưng cũng có thể dự liệu đối phương bất mãn cuộc hôn nhân này.

“Trước tiên muội đừng nói với bất kỳ ai về chuyện này, tỷ sẽ phái người điều tra thêm.” Chân Nghiên dặn dò.

“Cả tổ mẫu cũng không nói sao?”

“Không bằng không chứng, quan hệ của phủ Trấn Quốc Công và Bá phủ lại thế này, chuyện còn chưa định luận muội nói cho tổ mẫu làm gì.”

“Vâng.” Chân Diệu gật đầu.

Nàng biết vị Nhị tỷ này từ nhỏ đã giúp Ôn thị quản lý gia đình, chắc chắn có mấy người tâm phúc, nói không chừng còn có chút thế lực mà mình không biết.

Không giống nàng, chỉ có một nha hoàn mặt bại liệt, lại còn là do lão phu nhân phái tới .

Đã có một phương hướng mơ hồ, nên bắt đầu điều tra thì thuận lợi hơn nhiều.

Chân Nghiên nhớ lại sở dĩ nàng bắt đầu để ý Tam lão gia, là vì lúc đi dạo trong vườn vào hai tháng trước đã vô tình nghe hai bà tử chăm sóc cây cảnh bàn tán mấy câu.

Lục lọi tra xét chi tiết lai lịch của hai bà tử thì phát hiện bà tử họ Triệu có một đứa cháu gái của nhà mẹ đẻ làm việc ở phòng bếp phủ Trấn Quốc Công.

Trước kia Tam lão gia bị Ôn thị quản rất chặt nên rất ít khi đi uống rượu hoa. Chân Nghiên lại gọi Chân An tới vặn hỏi, Chân An nhớ lại mấy tháng trước Tam lão gia đến Sở Tiêu Các là vì một vị đồng liêu mở tiệc chiêu đãi.

Gia đình giàu có thăm dò tin tức hiển nhiên chỉ có một kiểu, Chân Nghiên phái tâm phúc đi tìm hiểu.

Nghị luận trong kinh thành đối với phủ Kiến An Bá còn không hết, thì lại có tin dồn rằng phủ Trấn Quốc Công định từ hôn. Vì thế ánh mắt bọn hạ nhân nhìn Tam phòng đều có chút khác thường.

Tuy ngày đó Lão phu nhân tiếp thu ý kiến của Chân Diệu, nhưng sau đó lại không còn chào đón hai cô nương của Tam phòng, mỗi ngày đến thỉnh an bà cũng chỉ nhàn nhạt rồi nhanh chóng đuổi người đi thật sớm.

Chân Diệu lại giống như người chẳng bị ảnh hưởng gì, nên làm cái gì thì làm cái đó. Thời tiết dần nóng lên, nàng bèn làm một chút nộm dưa leo(*).

(*)nộm dưa leo:http://www.foodo.net/shipu/chuancai/liangcai/9130.html

Phân nộm dưa leo đã làm xong vào hộp, đưa sang cho các phòng. Chân Diệu tự mình mang một phần đến tặng cho Lão phu nhân, sau đó đến chỗ của Chân Nghiên.

Mùa hè Chân Nghiên bị sút cân, lại dồn nén tâm sự, vì thế mới khoảng vài ngày mà đã gầy gò đi nhiều, ăn không ngon miệng, nhưng trông thấy nộm dưa leo Chân Diệu đưa tới thì bèn ăn hết tận hai cái bánh bột ngô nhỏ.

Chân Nghiên ung dung đặt khung thêu xuống cạnh cửa sổ: “Nhị tỷ, tỷ thêu bức Hỉ thước đăng mai này định làm bình phong sao?”

“Ừ.” Chân Nghiên ăn no nê, cảm thấy tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.

“Tay nghề thêu thùa của Nhị tỷ càng ngày càng tinh xảo rồi đấy. Sau này đặt trong đại sảnh, không biết sẽ có bao nhiêu người phải khen ngợi đây.”

Câu nói này đương nhiên là chuyện sau khi Chân Nghiên xuất giá.

Trên mặt Chân Nghiên cũng chẳng có bao nhiêu ý mừng, chỉ nói: “Tứ muội cũng nên thêu đi, đây không phải là chuyện một sớm một chiều đâu.”

Chân Diệu gật đầu: “Vâng, thêu chứ.”

Mặc dù không biết cuộc hôn nhân này có thể nảy sinh biến cố hay không, hoặc thời gian sau này trôi qua thế nào, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm thôi.

Tỷ muội hai người đang tán gẫu, Liên Diệp ló đầu vào dò xét, nhìn Chân Nghiên một cái.

Chân Nghiên hiểu ý, đứng lên nói: “Tứ muội cứ ngồi đây trước, tỷ đi một chút rồi trở lại.”

Đến phòng kế, Liên Diệp thấp giọng nói: “Cô nương, Tiểu Tứ trở về rồi, đây là thư cho ngài.”

Chân Nghiên nhận lấy mở ra, nội dung bên trong khiến nàng biến sắc.

Người đồng liêu ngày đó mở tiệc chiêu đãi mấy người Tam lão gia, có một người thiếp là nha hoàn vừa được phủ Trấn Quốc Công thả ra năm ngoái.

Lại nghĩ lại thì hai bà tử chăm sóc cây cảnh bàn tán với nhau đúng vào thời điểm không lâu sau khi hôn sự của Chân Diệu và Thế tử Trấn Quốc Công được định ra. Thế này còn có gì không rõ sao?!

Khuôn mặt Chân Nghiên đầy vẻ tức giận quay về phòng.

“Nhị tỷ, tỷ sao thế?”

Chân Nghiên phẫn nộ muốn nói ra nhưng lại khống chế nhịn xuống.

Chuyện kia của Tam lão gia đã xảy ra được mấy ngày, bên phủ Trấn Quốc Công cũng không có truyền đến tin tức gì, nếu cuộc hôn nhân này vẫn tiếp tục mà nàng nói ra thì chẳng phải khiến cho muội muội phiền muộn uổng phí sao?

Một khi tồn tại cái khúc mắc này, khi gả đi trong lòng sẽ có oán khí, có muốn chung sống hòa hợp với Thế tử cũng khó khăn hơn.

Chính Chân Nghiên không thể không thừa nhận rằng lúc ấy muội muội làm không đúng, hành vi này của đối phương dù có phần cay nghiệt nhưng cũng đều có nguyên nhân cả.

Theo nàng thấy, tính tình Chân Diệu càng ngày càng được người khác thích, gả đi rồi cũng sẽ có thể chung sống hòa hợp. Tuy không thể nói trước được là có thể thay đổi ấn tượng xấu lúc ban đầu hay không, nhưng nếu trong lòng Chân Diệu không vừa lòng, mà hai người vẫn còn bất mãn trong lòng thì càng sống càng cách xa nhau thôi.

“Là hai tiểu nha đầu ầm ĩ thôi, đều không khiến người ta bớt lo được .” Chân Nghiên bất đắc dĩ cười nói.

Chân Diệu bèn không hỏi nhiều nữa.

Nhưng qua một lát lại có tiểu nha đầu của Trầm Hương Uyển chạy tới nói: “Cô nương, lão phu nhân bảo ngài qua đó.”

“Tổ mẫu tìm ta có việc à? Tử Tô đâu rồi?” Chân Diệu đứng lên đi ra ngoài.

Trong phòng nàng hiện tại chỉ có một đại nha hoàn là Tử Tô, hôm nay ra ngoài cũng chỉ dẫn theo hai tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu lắp bắp nói: “Tử Tô tỷ tỷ lén nhét cho A Trù tỷ tỷ một khối bạc vụn, nghe A Trù tỷ tỷ nói là người của phủ Trấn Quốc Công đến, Tử Tô tỷ tỷ vội sai nô tỳ đến báo tin cho cô nương, còn tỷ ấy đã đến Ninh Thọ Đường trước rồi ạ.”

“A.” Vừa nghe tiểu nha đầu nói như thế, trong lòng Chân Diệu sinh ra cảm giác quả là như thế, bèn nhấc chân đi ra ngoài.

“Tứ muội.” Chân Nghiên gọi nàng lại, “Ta đi cùng muội.”

“Nhị tỷ, tổ mẫu gọi muội, tỷ đừng đi thì hơn.”

Chân Nghiên mang vẻ mặt kiên định: “Không, ta đi với muội.”

Tỷ muội hai người nắm tay nhau đi đến Ninh Thọ Đường.

Tử Tô canh giữ ở phía ngoài, thấy Chân Diệu thì bước nhanh đến nghênh đón, đi theo sau nàng, thấp giọng nói: “Cô nương, là ma ma giáo dưỡng của phủ Trấn Quốc Công.”

Chân Diệu nghe còn không thấy gì, Chân Nghiên cũng đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lửa giận trong lòng lại dâng trào.

Ma ma giáo dưỡng đến, vậy thì không có chuyện từ hôn rồi. Nhưng là một cô nương của Bá phủ, lại cần có ma ma giáo dưỡng ở nhà chồng tương lai đến dạy dỗ, điều này thật sự quá vẽ mặt.

Quả nhiên vừa vào phòng đã phát hiện sắc mặt lão phu nhân vô cùng khó coi.

Một người phụ nhân mặc quần áo màu xanh đen ngồi ở chiếc ghế con nhỏ phía dưới tay bà.

Phụ nhân có một khuôn mặt dài, một bộ dáng nói năng cẩn thận nghiêm túc, thấy tỷ muội hai người đi vào thì đứng lên.

“Cháu gái thỉnh an tổ mẫu.” Tỷ muội hai người cùng nói.

Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn khi thấy Chân Nghiên tới cùng, bà cũng không tiện nói nhiều, nhấc tay lệnh hai người đứng dậy, chịu đựng xấu hổ nói với người phụ nhân: “Dương ma ma, đây là hai cháu gái của ta, Nhị nha đầu Nghiên Nhi, Tứ nha đầu Diệu Nhi.”

Lúc nào thì đến phiên một bà tử nói này nói kia các cô nương trong phủ? Nhưng hôm nay người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu Tứ nha đầu bị lui hôn thì con bé thực sự bị hủy hoại mất.

Nghe xong lời giới thiệu của lão phu nhân, ánh mắt đánh giá kỹ càng của Dương ma ma lập tức rơi lên mặt Chân Diệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.