“Hoàng thượng, nô tì không có. . . . . .” Chân Tịnh hoa dung thảm
đạm, ả nghĩ không ra, tại sao vừa đối địch với Chân Tứ, trái tim đó của
Hoàng thượng lại lệch qua toàn bộ.
Thần Khánh Đế không nhịn được mà quét Chân Tịnh một cái, nói: “Bắt
đầu từ ngày hôm nay, Quý phi hãy ở cung Trọng Hoa suy nghĩ lỗi lầm, lúc
nào hiểu quy củ, lúc đó mới ra ngoài!”
“Hoàng thượng!” Sức lực toàn thân Chân Tịnh bị tháo nước, xụi lơ trên mặt đất.
Thần Khánh Đế không nhìn ả một cái, nói với Chân Diệu: “Giai Minh, muội đi theo trẫm.”
Hai người tới hành lang, Thần Khánh Đế dừng bước, nhìn về phía Chân Diệu.
“Giai Minh, hôm nay. . . . . . là trẫm thất thố rồi, sau này sẽ không nữa.”
Thấy trên mặt Chân Diệu lạnh tanh, tự giễu cười một tiếng: “Tóm lại,
sau này trẫm vẫn là hoàng huynh của ngươi. Thời gian không còn sớm,
ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa ngươi về.”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Chân Diệu rủ mi mắt xuống, hành lễ quy củ.
Thần Khánh Đế than nhẹ một tiếng, không quay đầu lại, sải bước rời đi, bóng dáng dần dần biến mất ở trong bóng đêm mông lung.
Lúc này Chân Diệu mới đứng dậy ngẩng đầu, nhìn phương hướng hắn rời
đi một cái, thầm nghĩ, sớm biết như thế, cần gì ban đầu chứ, nếu như có
thể chỉ hồ lễ(*), sao Thái phi có thể đi vào đường cùng?
(*)Chỉ hồ lễ: Trong Luận Ngữ viết “phát hồ tình, chỉ hồ lễ”, là
hình dung quan hệ nam nữ cổ đại. Phát hồ tình, tức tình cảm sinh ra giữa nam nữ. Chỉ hồ lễ, là chịu ước thúc của lễ tiết. Là ý nói nói chuyện
yêu đương một chút là có thể nhưng không thể vượt qua giới hạn lễ pháp.
Nàng vừa nghĩ như thế, trong lòng cũng không còn lại mảy may thương tiếc nữa, đối với Thần Khánh Đế chỉ muốn kính nhi viễn chi.
Hạnh phúc của nàng quá nhỏ quá bình thường, quyền lợi của thiên tử
quá lớn quá tùy hứng, dễ dàng có thể phá hủy hết thảy nàng cẩn thận kinh doanh như trở bản tay.
Đối với người như vậy, hy vọng có thể cách cuộc sống của nàng được bao xa thì lăn bấy xa.
Một đêm này, không biết bao nhiêu người lăn lộn khó ngủ, tâm tình không cách nào bình tĩnh.
Chân Diệu rời khỏi giường, thấy dưới mắt một bãi xanh đen, bảo cung
nữ hầu hạ luộc trứng gà, bóc vỏ, lăn rồi lại lăn ở dưới mắt. Lại dùng
son phấn che lấp một chút, sửa soạn thỏa đáng, cũng không cáo biệt Chân
Tịnh, trực tiếp đi tới chỗ Thái hậu, đúng lúc Triệu Phi Thúy cũng ở đây, bèn bái biệt cùng nhau, cuối cùng xuất cung.
Trước khi lên kiệu. Chân Diệu ngoái đầu nhìn lại. Liếc mắt một cái
nhìn hoàng cung ngói vàng tường đỏ, dưới ánh mặt trời cảnh tượng chói
lọi rực rỡ, nhưng tựa như cái miệng lớn của thú dữ, người rơi vào hài
cốt không còn.
Nàng rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc này đúng lúc trời quang, xanh biếc như được gột rửa, mây trắng
như bông. Chân Diệu phun ra một ngụm trọc khí thật dài, thúc giục kiệu
phu bước nhanh hơn. Đi về phía phủ Trấn quốc công.
Trở về phủ, Chân Diệu đi Di An đường trước.
Lão phu nhân Trấn Quốc Công rõ ràng già yếu rồi, may mà tinh thần
cũng không tệ lắm, quan sát Chân Diệu mấy lần. Thở phào nhẹ nhõm, từ ái
cười nói: “Vợ Đại lang, hôm qua trong cung phái người truyền lời. Nói
cháu không thoải mái, nghỉ lại ở đó. Ta còn sợ hết hồn, bây giờ nhìn
lại, sắc mặt có chút không tốt lắm. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của
con người, lão Thái phi cũng coi như chết thọ ở nhà, tổ mẫu nói câu
không nên nói, ở trong thâm cung có thể có kết cục này, cũng coi như khó có được rồi.”
“Để cho tổ mẫu lo lắng, đều là cháu dâu không đúng.” Chân Diệu sinh
lòng xấu hổ, lại đau lòng cho Chân Thái phi, chỉ tiếc loại nguyên nhân
kia, lại không thể nói với bất kỳ người nào.
Lão phu nhân kéo nàng, cười nói: “Làm sao vẫn đa lễ vậy, có thể trở
về sớm một chút là tốt rồi. Tường ca nhi và Ý ca nhi không thấy cháu,
còn ầm ĩ cả đêm đấy.”
Chân Diệu vừa nghe, cũng có chút ngồi không yên rồi.
Lão phu nhân thấy vậy bèn cười: “Hai ca nhi không rời được cháu, cũng là nguyên nhân ban đầu cháu tự mình cho bọn nó bú, chưa từng thấy người xót con như cháu. Tối hôm qua chúng nó ầm ĩ ghê gớm, nên ngủ lại ở chỗ
ta, Hồng Phúc, dẫn Đại nãi nãi đi qua.”
Chờ Chân Diệu đi ra ngoài, lão phu nhân nghiêng đầu nói với Dương ma
ma: “Cũng không biết vợ Đại lang vợ tiến cung lần này, rốt cuộc đã gặp
phải chuyện gì.”
Dương ma ma tuổi lớn dần, ở trước mặt lão phu nhân rất có thể diện,
có thể ngồi nói chuyện, nghe lão phu nhân nói như vậy, trong lòng bịch
một cái, thử dò xét nói: “Lão phu nhân ——”
Lão phu nhân cười cười: “Người bình an trở về là hơn hết thảy.”
Bà thở dài: “Hai ca nhi cũng ba tuổi rồi, hai vợ chồng Đại lang
chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không biết lúc nào mới có
thể thêm chắt nữa đây.”
Nói đến đây, lão phu nhân nhíu mày, hơi nhức đầu hỏi: “Mấy ngày trước hỏi thăm ấu nữ nhà Hộ bộ Hàn lang trung, thế nào rồi?”
Dương ma ma lắc đầu, có chút khó xử nói: “Tam phu nhân đã nhờ tẩu tử
nhà mẹ đẻ hỏi qua rồi, vừa nghe là Nhị công tử, từ chối ngay.”
Lão phu nhân xoa bóp thái dương, thở dài nói: “Hôn sự của Nhị Lang, quả thật khó làm.”
“Mặc dù qua bốn, năm năm rồi, ảnh hưởng của những tin đồn lúc đó đối với Nhị công tử vẫn còn lớn, Hàn lang trung kia chức quan mặc dù không
cao, cũng là xuất thân Tiến sĩ, rất coi trọng danh tiếng.”
Chuyện La Nhị Lang coi trọng tiểu thiếp của phụ thân tuy bị đè xuống, nhưng chuyện hắn gần tới lúc thi, bị người lột quần lộ ra cái bớt ngay
trước mặt mọi người, truyền ra bị kẻ xấu cưỡng bức còn đẩy tới trên
người đệ đệ sinh đôi, là bị sĩ lâm coi thường.
Thế vẫn chưa hết, Điền gia lật đổ, thân là nhà Ngoại tổ, không thể
cho La Nhị Lang bất kỳ trợ lực nào, Điền thị qua đời, La Nhị lão gia mắt thấy sẽ phải dừng lại ở chức quan nhàn tản này đến già rồi.
Nhiều năm thờ ơ lạnh nhạt như vậy, triều thần cũng không phải là kẻ
ngu, đều suy nghĩ ra La Thiên Trình lạnh nhạt với chi thứ hai La gia,
loại tình huống này, chỉ sợ lấy danh tiếng của công tử phủ Quốc Công,
cũng không có người bằng lòng gả con gái vào.
“Nếu như năm ngoái Nhị công tử tham gia kỳ thi mùa xuân, có thể đậu Tiến sĩ, nói không chừng sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Chuyện này nói là sau khi La Nhị Lang hết kỳ giữ đạo hiếu, vừa lúc bắt kịp kỳ thi mùa xuân năm Kính Đức thứ mười bảy lần đó.
Lão phu nhân kéo căng khóe môi nói: “Nhị Lang mặc dù dựng nhà trông
trước mộ phần của Điền thị ba năm, nhưng ta nhìn thấy, lệ khí trong mắt
nó chưa tiêu. Làm quan trước làm người, nếu không phẩm hạnh bất chính,
năng lực càng lớn, tai họa càng lớn.”
Trước kỳ thi mùa xuân lần đó, là lão phu nhân sai người bưng một chén thuốc bổ qua, La Nhị Lang uống, đêm đó liền phát sốt, tất nhiên lại
không kịp cuộc thi, hiện tại hôn sự bị trở ngại, lão phu nhân vẫn không
hối hận.
Theo cái nhìn của lão thái thái, phủ quốc công địa vị đủ cao, tài phú đủ nhiều, đã sớm không cần khoa cử đắc ý dệt hoa trên gấm, quan trọng
nhất là con cháu phẩm hạnh đoan chính, có thể giữ được mới là quan trọng nhất.
Mà La Nhị Lang, tôi luyện ba năm, chẳng những không làm cho tính tình lắng xuống, trái lại lệ khí nặng hơn, hắn tự cho là không người nào có
thể xem xét, nhưng có cái gì có thể giấu diếm được lão phu nhân đã trải
qua mấy thập niên mưa gió cơ chứ?
Con cháu như vậy, bà tình nguyện ép tới gắt gao, sống yên ổn ở nhà, mà không phải một khi đắc ý, gặp phải họa lớn.
Có điều dù đè ép thế nào, năm nay La Nhị Lang đã hai mươi bốn tuổi, hôn sự không thể kéo dài được nữa.
“Đi gọi Thái thị tới đi.”
Thái thị là kế thất của La Nhị lão gia, năm ngoái vào cửa, xuất thân nhà huân quý xuống dốc, tính tình có mấy phần đanh đá.
Lão phu nhân nhìn trúng nàng, cũng là bởi vì nàng là trưởng nữ, lúc ở nhà mẹ đẻ là người có thể chống đỡ môn hộ.
Chi thứ hai nhiều trẻ con nhỏ tuổi, lão Nhị lại là kẻ hồ đồ, nếu cưới người tính tình quá dịu ngoan, sợ rằng chưa qua mấy năm, sẽ phải bước
theo gót Điền thị.
Cũng không lâu lắm, Thái thị đã tới đây, sau khi nghe xong lời lão
phu nhân, trầm ngâm một chút nói: “Nếu nói tới, Đại biểu ca nhà ngoại tổ con dâu, trưởng nữ tính tình dịu dàng, là người thích hợp, chỉ là xuất
thân hơi thấp. Nhà ngoại tổ năm xưa từng có quan tham nghị, đến đồng lứa Đại biểu ca này, cũng chỉ có Đại biểu ca trúng Cử nhân. . . . . .”
Ps: mọi người chớ nóng, đối với Chân Tịnh, nhất định là trèo càng cao ngã càng thảm, tôi đây cũng không phải là nữ xứng nghịch tập.