Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
“Cái gì?” Phản ứng của Điền thị rất kịch liệt, bà trực tiếp đứng lên,đạp đổ ghế.
Tình huống nhỏ chỗ Nhị Lang liền bị mọi người bỏ quên, chỉ có La Thiên Trình khẽ nhìn lướt qua, cười đến ý vị thâm trường.
Lão phu nhân cau mày nhìn Điền thị.
Điền thị lại bất chấp ánh mắt của mọi người, chăm chú nhìn Kỷ nương tử hỏi: “Yên Nương thật có thai?”
Trong lòng bà phiên giang đảo hải.
Lần kia từ nhà mẹ đẻ có được loại dược vật có thể chặn việc nam nhân trong phòng, bà liền hỏi thêm một câu, dùng thuốc kia có thể khiến nam nhân
tuyệt dục không.
Đáp án tất nhiên là phủ định, nhưng đại cô nói
nếu nam nhân ăn một lượng rau cần đáng kể thì cũng có thể tránh có thai, nhưng ngừng liền lập tức khôi phục.
Biện pháp này, tay bà chưa đủ dài, chưa dùng cho Thanh Phong đường bên kia, liền hạ ngoan tâm dùng trên người La nhị lão gia.
Mỗi ngày làm cơm cho La nhị lão gia đều bỏ thêm rau cần là được.Tuyết Nhạn
mới chải tóc cũng dùng loại thuốc kia câu dẫn Nhị lão gia nhiều lần,
Điền thị cực kỳ tin tưởng lời đại cô, bây giờ vừa mừng vừa giận, chẳng
lẽ nói biện pháp này không thể dùng?
Chỉ tiếc nhà mẹ đẻ bị lật đổ, đại cô đã bị xử lý, bà không có cách nào hỏi được.
“Điểm này, tiểu phụ nhân còn không có nhìn lầm.” Kỷ nương tử không kiêu không nịnh nói.
Điền thị miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Vậy thì mời Kỷ nương tử kê thuốc an thai đi, sau đó thỉnh thoảng lại đến phủ khám, một ngày không ổn phải kịp
thời nói cho ta và lão phu nhân biết.”
Lão phu nhân âm thầm gật đầu.
Từ lúc Yên Nương có thai, Điền thị hành sự có chút khác thường.
Nhưng Yên Nương có thai, lão phu nhân cũng không cao hứng, thản nhiên nói:
“Một thông phòng, không cần chuyện gì cũng phải báo ta.”
La nhị
lão gia nghe xong lời này thì biến sắc, muốn nói tốt cho Yên Nương mấy
câu, thấy sắc mặt lạnh nhạt của lão phu nhân, rốt cuộc vẫn nuốt xuống.
Cũng được. Gần đây nha môn không có chuyện gì, bình thường phần lớn thời
gian ở nhà đều trông coi Yên Nương, tránh ác phụ Điền thị kia làm hại.
Một bữa cơm không ngon không vị kết thúc.
La tứ thúc cao hứng bừng bừng cùng Thích thị về Ngọc Viên.
Hồ di nương thị thiếp, không có tư cách ăn bữa cơm đoàn viên này, biết La tứ thúc về, ăn cũng không ăn kiễng chân ngóng trông.
Rốt cuộc thấy nha hoàn chính viện Hàm Chân đưa Thất Lang về, không gặp La
tứ thúc, nàng khó nén thất lạc, tiếp nhận Thất Lang trở về nhà.
Đến nửa đêm, liền phái nha hoàn A Hạnh đến chính viện truyền lời.
“Lão gia, Thất thiếu gia không thoải mái, di nương mời ngài qua thăm một chút.”
La tứ thúc nhíu mi: “Mời đại phu chưa?”
“Vẫn chưa, Thất thiếu gia khóc gọi ngài.”
Thích thị mở lời: “Lão gia, nếu Thất lang không thoải mái, ngài mau qua đó nhìn một chút đi.”
La tứ thúc có chút khó xử.
Hắn vẫn biết Thất Lang từ nhỏ thân thể yếu ớt, thân là cha không lo lắng là không có đạo lý, nhưng Thích thị vừa mới bắt mạch ra là có thai. Đang
là lúc cần người chăm sóc…..
Hắn nhất thời chần chừ, trong lòng
Thích thị ấm áp, đẩy hắn một cái: “Lão gia, mau đi đi. Ta lớn như vậy,
có thể có chuyện gì, ngược lại Thất Lang đang cần chàng.”
La tứ thúc nắm tay Thích thị. Gật đầu ôn nhu nói: “Ta qua thăm một chút, nếu Thất Lang không có chuyện gì, ta liền trở về.”
Thích thị không hài lòng nhìn hắn: “Muộn rồi, đi đi lại lại làm gì, chàng
nghỉ ngơi ở bên kia đi, hơn nữa, ta có thân thể, án theo quy củ vốn nên
phân phòng ngủ.”
La tứ thúc dém chăn cho nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
Chờ đến Khóa Viện, La tứ thúc nhìn Hồ di nương đứng cửa chờ hỏi: “Thất Lang đâu?”
“Thất Lang vừa ngủ, mới nôn ra, có lẽ ăn nhiều gạo nếp không tiêu hóa được.”
Hồ thị có chút tham lam nhìn La tứ thúc dẫn hắn vào phòng.
Ánh mắt La tứ thúc rơi vào đóa hoa thược dược kiều diễm trên tóc Hồ di nương, hơi nhíu mi: “Ta đi thăm Thất Lang.”
Thất Lang nghỉ ngơi ở tây gian, thân thể nho nhỏ chôn trong áo ngủ bằng gấm, lộ ra khuôn mặt lớn chừng bàn tay, trước giường, đèn mờ ảo không sáng,
không nhìn rõ sắc mặt bé.
Nhìn ấu tử, tâm La tứ thúc mềm nhũn.
Vừa rồi, hắn có chút ngờ vực vô căn cứ Hồ thị có phải đem con ra để mượn cớ gọi hắn đến không, nhưng từ nhỏ thân thể con đã không tốt, ngược lại là sự thật.
Có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.
“Lão gia, Thất Lang vừa ngủ, chúng ta đừng kinh động nó, đi nghỉ ngơi trước đi.” Hồ di nương ngửa dầu, trước mắt ôn nhu.
La tứ thúc trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.
Hắn một mực ở binh doanh, số lần trở về cũng không nhiều, mỗi lần về đều
chỉ có thể ở nhà mấy ngày, tính ra, chưa hề đến chỗ Hồ di nương.
Nàng là thiếp của hắn, còn lấy thân phận thê tử sống nhiều năm như vậy, nếu
cân nhắc trở về phủ Quốc Công, về tình về lý cũng không thể để nàng một
mình trông phòng.
Hồ di nương thấy La tứ thúc gật đầu, mặt mày tràn
đầy vui mừng, hầu hạ hắn nằm trên giường, ánh mắt liếc nhìn ngọn nến đỏ
đang cháy, đắc ý nở nụ cười.
Không thể cùng ăn cơm đoàn viên thì thế nào, ngày đầu tiên lão gia về cuối cùng vẫn nghỉ ở chỗ nàng.
Cũng không biết Thích thị hôm nay ngủ có ngon không?
“Mai Nương, phu nhân có tin vui.” Giọng La tứ thúc truyền đến.
Thân thể Hồ di nương cứng đờ, bấm mạnh mình một cái mới tìm lại giọng: “Vậy thì thật tốt, ngày mai ta đi chúc mừng phu nhân……”
Nói đến đây, giọng Hồ di nương nghẹn ngào, quay đầu đối diện La tứ thúc,
cánh tay trắng nõn ôm cổ hắn, như một tiểu cô nương hờn dỗi: “Lão gia,
nghe được tin tức tốt này, lòng ta thay phu nhân vui vẻ, nhưng không
hiểu sao vẫn có vài phần khó chịu. Thất Lang từ nhỏ thân thể yếu ớt, tim ta lúc nào cũng như bị nhéo…..”
La tứ thúc vỗ vỗ lưng nàng: “Có thái y điều dưỡng cho Thất Lang từ từ sẽ tốt.”
Hồ di nương “Vâng” một tiếng, liền chủ động nghênh đón.
Nhất thời trong trướng uyên ương ấm áp, nằm bên dưới, Hồ di nương nghĩ Thích thị đã có thai, lòng như có một cây đuốc, đủ quấn quýt, si mê cả đêm,
muốn ba lần nước mới an phận.
Chờ hừng đông rúc vào lòng La tứ
thúc, mềm giọng nói: “Lão gia, ta nghe nói năm nay là năm thi hương, năm sau thi hội, đến lúc đó tài tử khắp cả nước tụ hội tại kinh thành. Ngài biết đó, ấu đệ Kỳ ca nhi của ta tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng là người
đọc sách, ta muốn để đệ ấy lên kinh học thêm kiến thức, đối với việc học hành của đệ ấy chắc rất có lợi.”
La tứ thúc có ấn tượng khá tốt
với ấu đệ Kỳ ca nhi của Hồ thị, người thông tuệ không nói, phẩm hạnh
cũng tốt. Có thể đến kinh thật ra hắn cũng rất vui vẻ.
“Vậy trước nàng viết thư về nói một câu, nếu Kỳ ca nhi nguyện ý, ta liền phái người tới đón.”
“Còn hỏi cái gì, lão gia trực tiếp đi đón là được.” Hồ thị vui vẻ.
La tứ thúc lắc đầu: “Kỳ ca nhi tuy nhỏ nhưng vẫn là người có chủ ý, nàng vẫn có nói trước với đệ ấy đi.”
Lúc này Hồ thị mới gật đầu, La tứ thúc vừa đi, liền không kịp chờ vội viết thư, sai người đưa về huyện Bảo Lăng.
Từ lúc biết Yên Nương có thai, lòng Nhị Lang nổi lên sóng to gió lớn. Cả
đêm không chợp mắt, ngày hôm sau quầng mắt cũng thâm đen.
Hắn một mực nghĩ đứa bé trong bụng Yên Nương rốt cuộc là của người nào!
Hắn cũng không biết vì sao rõ ràng là muốn lợi dụng Yên Nương tính toán Đại ca, nhưng không hiểu sao càng về sau lại không cẩn thận đặt tâm lên
người nàng.
Đương nhiên hắn không phải con gấu Tam Lang kia, thích Yên Nương hắn không hối hận. Lại càng không sợ tìm đến cái chết!
Dù sao cũng chỉ là một thông phòng, lại không phải danh thiếp quan phủ ghi chép, chờ phụ thân hết mới lạ, hắn thiết kế một mưu kế để phụ thân bán
Yên Nương đi, hắn lại lặng lẽ an trí ở bên ngoài, cũng không phải không
được.
Nhưng, lúc này, Yên Nương lại mang thai thực khiến người ta phát điên.
Đứa nhỏ này ra đời tương lai là đệ đệ của hắn hay là con trai hắn đây?
Nếu là cha của đứa bé, dù tương lai đuổi Yên Nương đi, hắn sao còn cần một
phụ nhân đã sinh con? Tương lai vạn nhất lại có con, đây tính là chuyện
gì?
Nhị Lang đi tới đi lui, có loại xung động đụng tường.
Không được, hắn nhất định phải gặp mặt Yên Nương một lần!
Có lẽ chuyện vui bị phá, La nhị lão gia liên tiếp ở phòng Yên Nương mấy
ngày đêm, Nhị Lang chỉ có thể tạm thời ngừng tâm tư này, lòng vẫn giữ
chuyện này, tinh thần không được tốt, vừa vặn có đồng học mời hắn đi
uống rượu, liền ra ngoài.
Tam Lang nhận được tin, trái tim nhảy nhót vì sắp đi binh doanh lại có chút trầm lại.
Đối với buổi tối thoáng kinh hồng kia, nhìn nữ tử trong lòng, muốn nói hiện tại hoàn toàn buông xuống, là không thể nào, nhưng sau khi biết nàng là người của phụ thân, tâm tư của hắn được chôn giấu thật sâu, sau khi
biết nàng có con của phụ thân, hắn càng hiểu, phần tình cảm mới chớm nảy mầm này đã đến lúc cắt bỏ.
Có lẽ trăng đêm nay quá cô thanh (cô
độc, trong trẻo), có lẽ tâm tình phức tạp quanh quẩn trong lòng, Tam
Lang không tự chủ được đẩy cửa ra ngoài, đi đến chỗ hai người từng gặp.
Bắt đầu từ đây vậy cũng nên kết thúc ở đây, rất tốt.
Tam Lang cười tự giễu.
Chợt, một đôi tay tinh tế ôm lấy cổ tay hắn, Tam Lang quay đầu lại, muốn
tránh động tác kia nhưng khi nhìn rõ bộ dáng người nọ thoáng cái liền
thôi, lý trí còn chưa trở về đã bị nàng kéo vào trong núi giả.
Tam Lang kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt mĩ, sau đó giật mình tỉnh giấc, tránh thoát vòng tay nàng, xoay người đi.
“Tam Lang…..” Giọng nói trong veo thản nhiên như bích liên đã được gột rửa,
nhưng âm cuối lại triền miên, vững vàng giữ bước chân hắn.
Tam Lang đưa lưng về phía nàng, tận lực tránh khỏi sự quấn nhiễu của giọng nói kia: “Yên Nương, xin tự trọng…….”
Nói đến đây lại không nói thêm được nữa, nói cho cùng, là hắn động lòng trước, có liên quan gì đến nàng đâu?
Nhưng nàng kéo hắn lại là vì chuyện gì?
Trong nhất thời, lòng Tam Lang rối loạn, hắn ngoan quyết nhấc chân chực đi.
Một thân thể mềm mại thơm ngát dính sát vào, hai tay như cỏ dại quấn bên hông.
Tam Lang như bị điện giật, đứng ngẩn ngơ bất động.
Nàng khẽ cọ gò má non mềm vào lưng hắn, hơi thở như lan: “Tam Lang, đứa bé này, là của chàng, chàng biết không?”
“Cái gì?” Tam Lang bỗng nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Yên Nương.
Yên Nương mặt trắng như tuyết, chỉ có gò má ửng đỏ, như một gốc thanh liên
mới nở nụ hoa nho nhỏ, vô cùng trong sáng cũng vô cùng xinh đẹp.
Lời nàng nói khiến Tam Lang bối rối: “Mấy ngày nay chàng không đến chỗ ta,
đêm nay ta cố ý tránh lão gia, là muốn nói cho chàng biết, lại có thể
vừa khéo gặp ở đây……”
Lời còn chưa dứt, cổ tay bị Tam Lang nắm chặt: “Nàng nói gì, nàng có con của ta?”