Trời Sinh Một Đôi

Chương 107: Chương 107: Kẹo lạc




Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura

“Nhị biểu muội đừng trách, tính tình Tứ đệ nôn nóng thế đấy.” Ôn Nhã Hàm vội giải thích.

“Sao lại trách chứ, Tứ biểu ca vẫn như lúc còn bé vậy.” Chân Diệu cười đánh giá bốn phía, phát hiện cách bố trí của gian Tây này lại không hề thay đổi, chẳng qua chỉ có thêm các món đồ thiết yếu, kể cả một khung thêu đặt trước cửa sổ.

“Tam biểu tỷ đang thêu à?” Chân Diệu thuận miệng hỏi, phát hiện vẻ mặt Ôn Nhã Hàm theo bản năng căng cứng lại, nên nàng thức thời không nhắc lại.

Ngồi chốc lát nàng đứng lên nói: “Tam biểu tỷ, Tứ biểu muội, muội không quấy hai người nghỉ ngơi nữa.”

Tỷ muội hai người đứng dậy tiễn, Chân Diệu cười từ chối, sau đó nàng đến nhà Đông chơi đùa với Cẩm Ngôn một lát mới rời đi.

“Tam tỷ, Nhị biểu tỷ có thật nhiều đồ trang sức đẹp.” Ôn Nhã Kỳ nhìn sang hướng nhà Đông, hâm mộ nói.

Ngày đó Tam tỷ đang phát sầu vì cần một khung thêu tốt, nàng không nhịn được nói với đại nha hoàn Tử Tô, lúc đó Tử Tô bèn cầm chìa khóa đi lấy.

Nàng mới phát hiện vị Nhị biểu tỷ này lại có một căn phòng chuyên môn dùng để chứa lăng la tơ lụa và châu báu ngọc khí.

Ôn Nhã Hàm trầm mặt: “Nhã Kỳ, tỷ đã nói trước rồi mà, tuy chúng ta ở tạm tại Trầm Hương Uyển này nhưng muội cũng chớ đụng vào một cây kim một sợi chỉ ở nơi này, tránh việc đến lúc bị người ta xem thường.”

“Muội biết rồi.” Ôn Nhã Kỳ cúi thấp đầu, ỉu xìu đáp.

Ôn Nhã Hàm thầm than một tiếng.

Muội muội này của nàng người nhỏ nhưng tâm lớn, lại ở trong Bá phủ rực rỡ gấm hoa, mong rằng sau này tâm tính đừng sai lệch.

Cũng không biết mẫu thân cố ý để các nàng ở đây là đúng hay sai đây?

“Tam tỷ, cái khác cũng không nói, nhưng chờ khi kinh thư kia của tỷ thêu xong rồi thì tỷ định đưa đi thế nào? Hoa Nhược Tự cách đây rất xa.”

“Chuyện này tỷ đều tính toán rồi, Tứ muội không cần lo lắng. Túi lưới tỷ dạy muội đã kết được mấy cái rồi?”

“Hai cái. . . . . .”

Sắc mặt Ôn Nhã Hàm không vui: “Nhiều … ngày như thế mà mới kết hai cái, Tứ muội, muội ——”

Đại khái là do rời khỏi cha mẹ, nên gan Ôn Nhã Kỳ lớn hơn một chút, nhẫn nhịn nói: “Tam tỷ, kết túi lưới rất hại tay, tốn gấp ba công mới kết được một cái, mà tất cả bán chẳng được vài đồng bạc. Hơn nữa hiện tại chúng ta ở Bá phủ, chẳng lẽ muốn mang túi lưới đi bán cho người bán rong hay cửa hàng thêu à? Bị người khác phát hiện chẳng phải mắc cỡ chết sao?”

“Sao lại mất mặt? Bản thân tỷ ngược lại không biết việc dựa vào chính đôi bàn tay mình kiếm tiền lại xấu hổ chết người đấy!” Cả người Ôn Nhã Hàm đều tức đến phát run.

Tỷ muội hai người đang giằng co thì giọng Bách Linh truyền vào: “Biểu cô nương, nô tỳ có thể vào không?”

Ôn Nhã Hàm lạnh lùng quét Ôn Nhã Kỳ một cái, ánh mắt dời về phía cửa: “Nhanh vào đi.”

Hôm nay Bách Linh mặc một chiếc áo màu hồng phấn nhạt, hai bên tóc mai còn đính hoa được kết từ lụa tử la, lộ ra vẻ đặc biệt thanh tú, không nói mà cười: “Nhị vị biểu cô nương, nô tỳ đưa tiền tiêu hàng tháng đến cho ngài, là bạc của hai tháng, tháng tám và chín. Lúc ấy vừa lúc đúng dịp Nhị cô nương lấy chồng, nhiều việc nên làm chậm trễ phần bạc của tháng tám, còn ủy thác nô tỳ đến bồi tội với các ngài đây ạ.”

Nói xong bèn dâng lên hai cái túi tiền màu xanh không có bất kỳ hoa văn nào.

Ôn Nhã Hàm vội vàng từ chối: “Thế này làm sao được, chúng ta ở đây là quấy rầy lắm rồi, sao có thể lĩnh bạc tháng gì chứ?”

Bách Linh nói chuyện lanh lợi sảng khoái nhất: “Lời này của Biểu cô nương để Tam thái thái và cô nương nô tỳ nghe được sẽ buồn lòng đấy. Tam thái thái là cô cô ruột của ngài, cô nương cũng đối xử với hai người như tỷ muội ruột thịt, sao ở đây lại coi là quấy rầy được. Vả lại, bạc tháng này không chỉ nhị vị biểu cô nương có, mà ngay cả Tưởng công tử đến trước hai người cũng có mà.”

Nghe lời này, Ôn Nhã Hàm cũng không tiện từ chối nữa, bèn nói cảm tạ.

“Vậy nô tỳ lui xuống trước.”

Chờ Bách Linh đi ra ngoài, Ôn Nhã Kỳ vội cầm một túi tiền rồi đổ bạc ra.

Ôn Nhã Hàm thấy vậy thì lập tức cau mày.

“Đến tận tám lượng!” Ôn Nhã Kỳ than thở một tiếng, “Vậy chẳng phải một tháng có bốn lượng à? Tam tỷ à, số này còn nhiều hơn ở nhà nữa.”

“Nhã Kỳ, tầm mắt muội còn hạn hẹp như vậy nữa thì đừng hòng tỷ để ý đến muội!” Ôn Nhã Hàm giận.

Ôn Nhã Kỳ không phục bĩu môi, thầm nói: “Bạc tháng của Tam biểu tỷ các nàng chắc chắn lại càng nhiều.”

Ôn Nhã Hàm tức giận đến mức không thèm để ý đến nàng nữa, mà ngồi trước cửa sổ thêu hoa.

Đảo mắt đã đến tháng chín, Quốc Tử Giám cũng khai giảng.

Chân Hoán và Tưởng Thần đều bắt đầu đi sớm về trễ, thường ngày rất ít gặp mặt. Nhưng ngược lại Hàm ca nhi vừa tan lớp học là thích chạy đến Ninh Thọ Đường bám lấy Chân Diệu đòi làm đồ ăn ngon cho cậu bé.

Chỉ là Chân Diệu không biết, những thức ăn nàng làm thì có hơn phân nửa bị Hàm ca nhi mang đi hiếu kính cho Tưởng Thần.

Bởi vì, vị Tưởng biểu ca này giảng bài dễ hiểu hơn tiên sinh giảng nhiều, thế nên vì ngày hôm sau không bị khẽ vào lòng bàn tay, Hàm ca nhi đành phải nhịn đau bỏ thứ yêu thích đi rồi.

Một ngày kia chính là trùng cửu(*), Hàm ca nhi lấy được kẹo lạc từ chỗ Chân Diệu, hài lòng thỏa dạ lại chạy đi tìm Tưởng Thần.

(*)trùng cửu: mùng chín tháng chín

Tưởng Thần biết những món này đều do Chân Diệu làm, mỗi lúc đến lúc này lại không tự chủ được mà cứ ngóng trông Hàm ca nhi đến.

Khi ăn những món ngon này, hắn có thể tưởng tượng bộ dạng biểu muội chăm chú làm đồ ăn.

Hắn cũng rõ ràng, chỉ sợ đây là một điểm giao nhau không thể nói được duy nhất giữa hai người.

“Cuối cùng cũng có một ngày sẽ quên dần thôi .” Thiếu niên ăn kẹo lạc, thầm an ủi mình.

Bất tri bất giác ăn hơn phân nửa, Hàm ca nhi rất bất mãn: “Thần biểu ca, sao mình huynh ăn hết sạch rồi!”

Thiếu niên mặt mày hòa nhã cười: “Là vì kẹo lạc Hàm ca nhi mang đến ăn ngon quá nha, đều là công của Hàm ca nhi đấy.”

Hàm ca nhi nghe thế thì cười.

Không bao lâu sau đã thấy Tưởng Thần nhíu mày, từ từ ôm bụng.

“Thần biểu ca, huynh làm sao vậy?”

“Không , không sao. . . . . .” Tưởng Thần nói xong, sắc mặt đã đổi, trán rỉ ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

“Thần biểu ca ——”

Không đợi Hàm ca nhi hỏi xong, Tưởng Thần đã xoay người chạy như điên đến chỗ ngũ cốc luân hồi(*).

(*)chỗ ngũ cốc luân hồi: ý chỉ nhà xí

Một lát sau đi ra với sắc mặt tái nhợt đáng sợ, nhưng chưa nói được tiếng nào lại xông vào trong.

Gã sai vặt Cát Tường bị dọa: “Công tử, tiểu nhân đi mới đại phu cho ngài.”

“Được ——” bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt không sức lực của Tưởng Thần.

Còn lại Hàm ca nhi đang nghiêm túc suy xét bản thân xem nên làm gì, chợt nảy ra sáng kiến nói: “Thần biểu ca, đệ đi gọi Tứ tỷ cho huynh.”

“Được ——” Tưởng Thần không chút sức lực nói một nửa thì bỗng bừng tỉnh, thiếu chút nữa ngã xuống, vội vã kéo quần lên đi ra, “Hàm ca nhi, đệ chờ chút!”

Trong viện ngoại trừ một vú già quét dọn thì đã sớm không thấy bất kỳ bóng người nào rồi.

Tưởng Thần chịu không nổi sự đả kích này, thân thể lảo đảo, vú già kia đi nhanh tới đỡ được hắn: “Công tử, nô tỳ đi mời ——”

Tưởng Thần cắn răng: “Xin đừng nói cái kiểu câu này nữa được không?”

Hàm ca nhi vọt vào Ninh Thọ Đường, lập tức kéo Chân Diệu đi: “Tứ tỷ, nhanh đi xem một chút, Thần biểu ca đau bụng rồi.”

Chân Diệu kéo Hàm ca nhi: “Hàm ca nhi, đệ đừng vội. Sao Tưởng biểu ca lại đột nhiên đau bụng? Có mời đại phu chưa?”

“Hàm ca nhi, Tứ tỷ cháu nói rất đúng, Ngôn ca nhi đau bụng, đã mời đại phu chưa?” Lão phu nhân nói xen vào.

Lúc này Hàm ca nhi mới chớp mắt mấy cái: “Tổ mẫu, ngài ở đây ạ?”

Lão phu nhân có chút tức giận: “Cháu đấy, cái thằng bé hồ đồ này, đây là phòng của tổ mẫu, tổ mẫu không ở đây thì ở đâu? Rốt cuộc Ngôn ca nhi mời đại phu chưa?”

“Cát Tường đã đi mời rồi ạ. Tứ tỷ, tỷ nhanh đi với đệ đi.” Hàm ca nhi lại ra sức kéo Chân Diệu.

Chân Diệu vẫn không nhúc nhích: “Hàm ca nhi đừng càn quấy. Nếu đã mời đại phu, đệ nên nhanh sang đó xem tình huống của Tưởng biểu ca một chút xem cuối cùng ra sao, rồi sai người đưa tin cho tỷ, tỷ và tổ mẫu cũng đều an tâm.”

Từ lúc nghe được lời nói kia của Chân Băng, nàng mới biết tâm tư Tưởng Thần đối với mình, nên cũng không muốn chạm mặt hắn nữa.

Hôm nay là ngày trùng dương, vốn nên kết bạn lên núi dạo chơi, nhưng nàng đã dùng lý do thân thể không khỏe ở lại trong nhà.

Đối với vị biểu ca sạch sẽ như một đầm nước trong veo kia, nàng rất thích.

Dĩ nhiên sự yêu thích này không thiên về tình cảm nam nữ, mà chỉ là một loại yêu thích với tất cả sự vật tốt đẹp thôi.

Cũng chính vì thế, nàng không muốn hại người hại mình. Dù sao trên người nàng có hôn ước, không thể cho đối phương bất cứ sự mong đợi nào, không phải ư?

“Nhưng mà… Tứ tỷ. Hình như sau khi Thần biểu ca ăn kẹo lạc của tỷ xong mới bắt đầu đau bụng .” Hàm ca nhi ủy khuất nói.

Biểu ca đã dạy hắn, con người phải chịu trách nhiệm với sự việc mình làm, nhưng mà sao Tứ tỷ lại không đi thăm biểu ca vậy?

Biểu ca ăn kẹo lạc của tỷ ấy mà đau bụng, rõ ràng Tứ tỷ phải chịu trách nhiệm nha?

Chân Diệu ngơ ngẩn: “Sao lại thế!”

Lão phu nhân cũng sợ hết hồn: “Hàm ca nhi, cháu không được nói lung tung. Sao Ngôn ca nhi ăn kẹo lạc của Tứ tỷ cháu lại đau bụng được chứ?”

“Hàm ca nhi không có nói lung tung đâu ạ.”

Chân Diệu liếc mắt bồn hoa cúc xếp trên bậc thang, chợt tỉnh ngộ: “Hàm ca nhi, có phải hôm nay Tưởng biểu ca ăn cua không?”

Hàm ca nhi có chút ngỡ ngàng: “Đệ không biết. Không phải nói hôm nay Thần biểu ca và đại ca cùng bạn học đến Quốc Tử Giám thưởng cúc sao? Cũng không dẫn Hàm ca nhi theo nữa.”

Sắc mặt Chân Diệu thay đổi, nhìn về phía Lão phu nhân: “Tổ mẫu. Chắc chắn Tưởng biểu ca đã ăn cua rồi, vì nếu như lại ăn thêm lạc, hoặc các loại hoa quả như hồng hay lê, thì sẽ bị tiêu chảy.”

Lão phu nhân nói một câu: “Trước đó không lâu Đại bá nương của cháu còn đưa sang vài quả lựu, ta còn chưa kịp gọi cháu đến ăn. Chắc hẳn cũng đã đưa qua chỗ Ngôn ca nhi rồi. Ăn lựu không sao chứ?”

Chân Diệu vuốt vuốt trán.

Tưởng biểu ca à, rốt cuộc huynh xui xẻo đến mức nào vậy!

“Nếu Ngôn ca nhi đau bụng thì suy cho cùng cũng không thoát khỏi liên quan với kẹo lạc. Tứ nha đầu, về tình về lý cháu đều phải đi qua xem một chút đi.” Lão phu nhân lên tiếng.

Ngôn ca nhi là con cháu Tưởng gia Nam Hoài coi trọng, Tưởng thị coi đứa cháu trai này như tròng mắt của mình, nếu biết vì kẹo lạc của Tứ nha đầu mà hại hắn bị đau bụng, giữa hai người lại có khúc mắc cũng không tốt.

Bá phủ này sớm muộn gì cũng là của vợ chồng lão Đại.

Lão phu nhân càng ngày càng yêu thương Chân Diệu nên không khỏi nghĩ nhiều hơn vì nàng một chút.

Chân Diệu cũng rất bình tĩnh: “Vâng thưa tổ mẫu. Hàm ca nhi, đệ sang đó trước xem đại phu đến chưa, tỷ đi nấu chút trà gừng mang qua.”

Chờ nấu trà gừng xong, Chân Diệu dẫn Thanh Cáp đi qua.

Đại phu đã kê xong đơn thuốc, lúc này đang muốn đi về.

Chân Diệu hỏi ra thì quả thật bệnh trạng như nàng nghĩ.

Xách theo ấm nước nóng vào trong, nhìn người dựa nghiêng trên giường, Chân Diệu cúi cúi chào: “Tưởng biểu ca.”

Tưởng Thần cố lấy dũng khí nhìn Chân Diệu một cái.

Mất mặt như vậy thì hắn thà không gặp!

“Làm phiền Tứ biểu muội tới đây rồi.”

Chân Diệu lấy chén ra đổ đầy trà rồi đưa cho hắn: “Tưởng biểu ca, chờ sắc thuốc còn phải mất một lúc nữa, huynh uống chén trà gừng trước đi, bụng sẽ bớt đau hơn.”

Ngón tay trắng ngần mịn màng hơn sứ nâng một chén sứ trắng bình thường.

Tưởng Thần nhìn chén trà, chậm chạp không nhận lấy.

“Tưởng biểu ca?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.