Trời Sinh Một Đôi

Chương 119: Chương 119: Không vui




Edit: Tran Phuong

Beta: Sakura

Lá thu dần chuyển sang màu vàng, trời mỗi ngày một lạnh, lúc trong phủ đang làm áo bông cũng là lúc nghênh đón rượu đầy tháng của Lôi ca nhi.

Ngu thị rốt cuộc cũng có thể rời giường, ôm Lôi ca nhi đi một vòng quanh thiết yến ở đại sảnh, trên trán đã thấm mồ hôi.

Lôi ca nhi được bọc trong tấm chăn lụa đỏ thẫm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã có chút thịt, chẳng qua vẫn đang ngủ say, đôi mắt nhắm chặt, lông mi phá lệ rất dài.

Mọi người đều biết Lôi ca nhi bảy tháng sinh non, cũng chỉ ở xa nói lời chúc mừng, chứ không tới gần, sợ lây hàn khí, bệnh khí cho bé con.

Ngu thị khẽ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt không thể nói là vàng vọt.

Mọi người thấy vậy sắc mặt khác nhau.

“Ngu thị, ôm Lôi ca nhi về noãn các đi, trời lạnh, đừng để thằng bé bị đông lạnh.” Lão phu nhân lên tiếng.

Ngu thị vội đáp ứng, phúc lễ với mọi người rồi ôm Lôi ca nhi rời đi, đi qua ngưỡng cửa chân đã mềm nhũn, lảo đảo một chút.

Dọa Ngọc Nhi hoa dung thất sắc: “Đại nãi nãi!”

Trong phòng khách tiếng đàn sáo ngừng lại, mọi người nghe thấy ra xem.

Ngu thị trừng Ngọc Nhi một cái, có chút chật vật rời đi.

Tiếng đàn sáo lại vang lên, lão phu nhân nâng chén giục mọi người dùng bữa.

Mọi người nhóm năm nhóm ba nói chuyện, bữa tiệc náo nhiệt hẳn lên.

Chân Diệu ngồi ở một bàn trong góc, yên lặng ăn thức ăn, chợt có tiếng bàn luận truyền đến.

“Này, này, nhìn Ngu đại nãi nãi vậy thôi chứ không được khỏe.”

“Không chỉ là không tốt thôi đâu, nghe nói hậu sản bị rong huyết, thiếu chút nữa mất nửa cái mạng, lúc này mới xuống giường được.”

Đám phụ nhân ăn uống, tiếng nói chuyện cũng lớn lên, vì không khí náo nhiệt nên cũng không nổi bật, chẳng qua bàn Chân Diệu vốn gần đó, mấy tiểu cô nương đều nghe vào tai không khỏi ngừng đũa.

“Mẫu tử đều bình an vậy là có phúc rồi.”

“Phúc khí cái gì, Ngu thị còn trẻ mà thân thể đã bị tổn thương, sau này con nối dòng gặp khó khăn rồi, thân thể lại yếu, sau này nhé, đứa bé kia gọi ai là mẹ còn chưa biết đâu…….”

Chân Diệu nhíu mày, nhìn về phía người đang nói chuyện kia.

Lại nghe lạch cạch một tiếng, quay đầu nhìn lại, chiếc đũa Ôn Nhã Kỳ đang gắp tôm phỉ thúy bị rơi vào trong chén canh, nước canh văng lên vạt áo, một mảnh lộn xộn.

Một tiếng hô thấp giọng, sau đó Ôn Nhã Kỳ liền đỏ mặt, bất an nhìn mọi người.

Sắc mặt Ôn Nhã Hàm trầm xuống.

Một bàn này trong các cô nương chưa xuất giá của Bá phủ Chân Diệu là lớn nhất, vội nói với nha hoàn ở phía sau Ôn Nhã Kỳ: “Mau dẫn biểu cô nương xuống dưới thay y phục.”

Ôn Nhã Kỳ đỏ mặt cúi đầu đi ra.

Trường hợp ấu muội thất thố như vậy, Ôn Nhã Hàm nén một bụng lửa giận, không đợi tiệc tan liền lấy cớ thân thể khó chịu cáo từ sớm.

Trở về Trầm Hương uyển liền trách mắng Ôn Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, hôm nay đang yên đang lành muội lại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Muội, muội nghe phu nhân kia nói nên quá sợ hãi, tay bị run. Tỷ tỷ tốt, tỷ tạm tha cho muội đi.”

Ôn Nhã Hàm thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhã Kỳ, muội cũng biết là chúng ta đang ăn nhờ ở đậu, đừng nói đi thêm nửa đường, chính là nói thêm nửa câu cũng không nên, nếu muội còn không tập trung như lúc ở nhà, sẽ ném hết mặt mũi của Ôn gia và cô cô.”

“Nào có đáng sợ như Tam tỷ nói…..” Ôn Nhã Kỳ nắm chéo áo không phục nói thầm.

Ôn Nhã Hàm lập tức giận dữ: “Nhã Hàm, nếu muội còn ôm loại ý nghĩ này, ta lập tức viết thư cho mẹ, muội sớm về phủ Hải Định đi!”

Lần này thì Ôn Nhã Kỳ bị dọa rồi, kéo ống tay áo Ôn Nhã Hàm đáng thương xin khoan dung.

Lúc này sắc mặt Ôn Nhã Hàm mới hòa hoãn lại, cầm kim thêu, quay về phía ánh sáng thêu.

“Tam tỷ, mỗi ngày tỷ đều châm tuyến luôn tay, lại thêu kinh văn nhỏ như vậy, dễ hại mắt lắm.”

“Quen rồi.” Ôn Nhã Hàm thản nhiên nói.

Ôn Nhã Hàm cười cười: “Tam tỷ, không bằng tỷ thư giãn một chút, dạy muội đi.”

“Hử?” Ôn Nhã Hàm kinh ngạc nhướn mi.

Vị Tứ muội này của nàng không có khả năng châm tuyến, dạy nàng đánh túi lưới cũng mất mười ngày nửa tháng, hôm nay lại chủ động muốn học.

Đây là chuyện không thể tốt hơn, Ôn Nhã Hàm lộ ra nụ cười: “Muốn học gì?”

Ôn Nhã Kỳ khoa tay múa chân một chút: “Liền thêu chữ hai mặt đi, Tam tỷ, trước dạy muội thêu chữ Kỳ đi.”

“Ừ, là như vậy……”

Tỷ muội hai người một kiên nhẫn dạy, một thật tình học, giống như đóa hoa an tĩnh mà tốt đẹp.

Tiểu nha hoàn bưng trà không đành lòng quấy rầy, lặng lẽ lui ra.

Tiệc tan, Chân Nghiên không vội vã về, cùng Chân Diệu đi thăm Ngu thị.

Bên trong noãn các đã đốt chậu than, nghênh đón hai người là nhiệt khí đập vào mặt, hai người cởi áo choàng phụng bồi Ngu thị nói chuyện.

Chẳng qua Ngu thị nói rất ít, tinh thần cũng không tốt, Chân Nghiên nhéo tay Chân Diệu, đứng dậy cáo từ.

Hai người cùng nhau đi về phía Hòa Phong uyển, vừa đi vừa nói.

“Ta nghe nói trong viện lại có thêm một vị Lệ di nương?”

Chân Diệu gật đầu một cái: “Là một đại mĩ nhân đó.”

“Hả? Vậy mẫu thân thế nào?”

“Mẫu thân miễn nàng thỉnh an, mắt không thấy tâm không phiền chứ sao.” Chân Diệu cười cười.

Chân Nghiên đánh nàng một cái: “Nha đầu không tim không phổi nhà muội, mẫu thân tùy hứng muội cũng không ngăn lại? Di nương nên giữ quy củ của di nương, không thỉnh an, thời gian lâu nàng thật cho rằng mình là một chủ tử cần hầu hạ.”

Chân Diệu nháy mắt: “Nhị tỷ, muội thấy mẫu thân làm vậy rất tốt. Thứ mà chỉ nhìn thấy đã khiến mình ngột ngạt thì cần gì vì nó mà khiến mình không thoải mái.”

Nếu nhảy ra ngoài khiến người khác chán ghét thì bán ra ngoài thôi.

Về phần Tam lão gia nổi giận, ha ha, quản ông ấy đi tìm chết làm gì!

Chân Nghiên lắc đầu: “Muội đúng là một nha đầu ngốc không hiểu biết, năm nay mẫu thân mới hơn ba mươi, tương lai còn dài, khó có thể cứ cương như vậy với phụ thân mãi.”

Chân Diệu không lên tiếng.

Nàng biết có một ít quan điểm dù hai người là tỷ muội ruột thịt, nhưng vĩnh viễn cũng không thể đồng dạng, không thể nói ai đúng ai sai, chẳng qua là mỗi người có một cách nhìn, cách sống.

Chẳng nhẽ lại phải cử án tề mi với một nam nhân bùn loãng không thể trát tường sao?

Hai người đẩy cửa vào thì thấy Ôn thị mặc quần áo gọn gàng đá chân.

Chân Nghiên yên lặng lui về sau một bước dụi dụi mắt.

Ách, nhất định là phương thức đẩy cửa của nàng không đúng.

Chân Diệu lại cười núm đồng tiền như hoa nghênh đón: “Mẹ, luyện thế nào rồi?”

Ôn thị lau mồ hôi: “Đúng là không tệ, gân cốt được kéo ra, toàn thân thư thái, trong lòng cũng thống khoái rất nhiều. Diệu Nhi à, không phải con nói càng luyện sức lực càng lớn, sáng nay mẹ còn ăn thêm nửa bát cơm đó.”

“Vậy cũng đúng, mẹ không phải không biết sức lực của con lớn hơn tiểu nương tử bình thường.”

Mẹ con hai người ồn ào nói xong, thần sắc Chân Nghiên vặn vẹo.

So sức lực….. đây là chuyện đáng kiêu ngạo sao?

Nàng xuất giá mới hơn hai tháng, ai nói cho nàng biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?

“Mẹ, mẹ vừa mới bắt đầu luyện, không cần tập quá lâu, tiến hành theo chất lượng là tốt nhất.” Chân Diệu ngồi bên cạnh Ôn thị, giúp bà xoa chân.

“Nghiên Nhi, mau tới ngồi.” Ôn thị cười rạng rỡ vẫy tay với Chân Nghiên.

Chân Nghiên thầm hít một hơi đi tới.

“Cô gia đối với con tốt không?”

Chân Nghiên bất đắc dĩ: “Mẹ, lần nào mẹ cũng hỏi cái này.”

Chân Diệu đứng lên, cười khanh khách nói: “Nhị tỷ, có khả năng mẹ còn muốn hỏi cái khác, chê muội vướng bận đi, hai người từ từ tán gẫu, muội về Ninh Thọ đường một chuyến.”

“Vội về làm gì.” Chân Nghiên có chút không nỡ.

Nữ nhi đã xuất giá, trừ những ngày đặc biệt có thể về, cũng chỉ những ngày trong phủ có việc mới được.

Mặc dù cùng ở kinh thành nhưng tỷ muội gặp mặt không còn dễ dàng như vậy, đặc biệt nàng lại là con dâu mới, phải cẩn thận từng bước.

“Về có chút chuyện.”

Họa Bích tự mình vén rèm cho Chân Diệu: “Tứ cô nương đi thong thả.”

Chân Diệu nói cảm ơn rồi dẫn A Loan thướt tha đi về phía Ninh Thọ đường.

Vào viện liền đi thẳng về chỗ của mình, lại bị nha hoàn Hạ Mai gọi lại: “Tứ cô nương đã trở lại, đúng lúc lão phu nhân vừa mới tìm ngài đây?”

“Lão phu nhân tìm ta?” Chân Diệu quay lại: “A Loan, đi lấy hai bình củ cải muối giòn ta muối mấy hôm trước ra đây, trước đưa cho Nhị cô nương.”

“Dạ.” A Loan đáp một tiếng.

Chân Diệu theo Hạ Mai vào phòng chính.

Sau khi tiến vào nhìn thấy trừ lão phu nhân ngồi ở bên trên, đại phu nhân Tưởng thị cũng ở đây, ngồi trên ghế gấm rực rỡ gần nhất là một bà tử trang phục thanh sảnh (nhẹ nhàng khoan khoái), chỉ dính trên ghế một chút xíu, tựa hồ là Hoa ma ma trong viện Tưởng thị.

Chân Diệu thỉnh an.

Lão phu nhân cười vẫy nàng đến bên cạnh, Chân Diệu quy củ ngồi xuống, cũng không chủ động mở miệng hỏi chuyện gì.

Vẫn là Tưởng thị hỏi trước: “Mới rồi nghe Bạch Thược nói cháu và Nghiên nha đầu đi thăm Ngu thị?”

“Vâng, thấy tinh thần Đại tẩu không tốt liền cùng nhị tỷ đi đến chỗ mẫu thân, nhớ tới trước đó không lâu có muối củ cải, trở về cầm một ít cho Nhị tỷ.”

Nghe lời này nụ cười của Tưởng thị càng sâu: “Lão phu nhân, con dâu nói mà, ở phương diện nấu nướng Diệu nha đầu rất có thiên phú, thường xuyên làm những món có vị đặc biệt.”

Chân Diệu lặng lẽ nhíu mày.

Đại bá nương đây là có ý gì?

Nàng đã nói rất rõ ràng rồi, Chân Nghiên còn đang ở chỗ Ôn thị, tỷ muội các nàng không dễ gì mới được gặp mặt, phải vội qua đó.

Nghi hoặc nhìn về phía lão phu nhân.

Vẻ mặt lão phu nhân không lộ ra vui giận.

Tưởng thị thấy thế giải thích: “Là như vậy, Diệu nha đầu, Đại tỷ con có bầu, nôn nghén rất nhiều. Lúc Ngu thị nôn nghén cũng may nhờ có con làm mấy món mà qua, Đại bá nương muốn mời con qua phủ Thị lang một thời gian.”

Trong lòng Chân Diệu không vui.

Tưởng thị thương con gái, điều này có thể lý giải, nhưng để nàng, một cô nương không cùng chi đến phủ Thị lang chăm sóc người, cũng không hỏi ý nàng trước, trực tiếp đi gặp lão phu nhân, cái này tương đương với không trâu dắt chó đi cày?

Nếu là Chân Nghiên nàng tất nhiên không nói hai lời, nhưng lại là Chân Ninh, trong trí nhớ của nàng, nàng và Chân Ninh cũng không qua lại, thậm chí gần đây chỉ gặp mặt duy nhất một lần, còn có thể mơ hồ nhận ra đối phương không vui, hiện tại ngược lại muốn nàng đi chiếu cố sao?

Chân Diệu cười cười.

Đoán chừng Tưởng thị cho là mình sẽ đáp ứng đi.

Tương lai bà ta là nữ chủ nhân của Bá phủ, mẫu thân Ôn thị còn phải sống dưới tay bà ta.

Đây chính là đại trạch, so bì từng chút một như Lý thị cũng được, có vẻ rộng lượng, hiền lương như Tưởng thị cũng thế, người nào mà không có tâm tư và tính toán đây.

“Tổ mẫu, cháu không biết người có bầu có thể ăn những gì, không thể ăn cái gì, vạn nhất có gì không may thì phải làm sao?”

Không đợi lão phu nhân nói chuyện, Tưởng thị liền chỉ tay vào Hoa ma ma : “Hoa ma ma tinh thông những thứ này, đến lúc đó sẽ bảo bà ấy nói với cháu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.