Trời Sinh Một Đôi

Chương 77: Chương 77: Liên hoàn




Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura

” Phủ Kiến An Bá này mở rộng của chính, là có chuyện gả cưới gì sao?”

“A, ta nghe nói nhà họ gần đây có vị cô nương xuất giá, chẳng lẽ là hôm nay à? Nhưng không thấy giăng đèn kết hoa, nhìn không giống nha.”

“Ơ, cả chuyện cô nương nhà họ lấy chồng mà ngươi cũng biết à?”

“Đúng vậy, khuê nữ của nhà Nhị cẩu tử hàng xóm cạnh nhà ta làm người hầu ở Bá phủ, nói là có vị cô nương muốn xuất giá, tỷ muội của nàng còn đánh rất nhiều trâm bạc nhẫn bạc khen thưởng nhóm tiểu nha đầu trong viện, khiến nàng hâm mộ vô cùng, về nhà nhắc nhiều lần lắm. Ta thấy chắc chắc là lý do đó.”

Người tụ tập lại nghe bát quái ngày càng nhiều, có một người nhỏ giọng, thần thần bí bí nói: “Ta nói cho các ngươi biết nhé, chuyện hôm nay cũng không phải tầm thường đâu.”

“Hả? Không tầm thường thế nào?”

“Các ngươi tới muộn nên không thấy, trước đó không lâu Bá phủ có một cỗ xe ngựa tám bánh hai ngựa đi ra. Các ngươi đoán xem chở ai?”

“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tranh thủ nói nhanh đi.”

“Là Tứ cô nương của Bá phủ, nói Quý Phi nương nương trong cung gọi nàng.”

“Ơ, được quý nhân Thiên gia triệu kiến, khó trách! Nhưng cũng không đúng, vị cô nương kia của Bá phủ ngồi xe ngựa như vậy không hợp quy củ nha.”

Người nọ lại càng giảm nhỏ giọng, nhưng người nghe càng nhiều hơn.

“Các ngươi có chỗ không biết, vị cô nương kia, đã bệnh đến mức hít vào thì nhiều thở ra thì ít rồi đấy.”

Mọi người ồ lên.

“Không thể có chuyện này được, bệnh ra thế mà có thể vào cung?”

“Suỵt ——” người nọ vươn một ngón tay ra thổi thổi, chỉ chỉ phía trên, “Nói là bề trên lên tiếng, Chân Tứ cô nương cho dù có bò cũng phải bò vào cung. Đây đềi là lời nói rơi đầu, các ngươi ngàn vạn đừng nói lung tung đấy.”

“Phải, phải” rất nhiều người gật đầu.

Có số ít người chất vấn nói: “Không đúng, sao ngươi có thể biết chuyện như thế được?”

Người nọ cười cười: “Bệnh của Chân Tứ cô nương, mời không biết bao nhiêu danh y kinh thành hội tụ trong phủ, ta là dược đồng của một vị đại phu. Lúc ấy nhìn tận mắt đấy nhé.”

Lúc này mọi người đều tin tưởng không hề nghi ngờ, không ai từng nghĩ, một dược đồng làm sao gặp được người trong cung đến.

Con người đều sẵn sàng tin tưởng những gì mình muốn tin.

Đám người tụ tập cùng một chỗ bàn tán rối rít, người kia không biết đã lẳng lặng rời đi từ lúc nào.

Bên trong phủ.

“Các vị đại phu cực khổ.” Tưởng thị gật nhẹ đầu với một đám đại phu.

Điêu Lan và Ngọc Thế đưa hà bao xem bệnh đã chuẩn bị cho từng người.

“Tại hạ xấu hổ.” Một nam tử trung niên nhận lấy hà bao, trên mặt hiện lên sự hổ thẹn.

Những người khác rối rít phụ họa.

Tưởng thị khẽ mỉm cười: “Triệu đại phu nói thế quá khiên tốn rồi, có những chuyện chẳng phải sức người có thể làm được.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người tốt hơn nhiều.

Tưởng thị lại nói: “Huống chi Triệu đại phu còn giúp nha hoàn nhà ta xem vết thương trên mặt. Nha hoàn kia hầu hạ Lão phu nhân, Lão phu nhân xưa nay thương yêu như cháu gái, không ngờ ——”

Triệu đại phu cau mày: “Phu nhân, mặc dù tại hạ hết sức cứu trị, nhưng trên mặt vị cô nương kia có vết thương quá sâu, chỉ sợ sẽ để lại sẹo.”

“Ai bảo không nàng không cẩn thận đây.” Tưởng thị thở dài.

“Vị cô nương kia làm sao ——” Triệu đại phu hỏi lời này, bỗng nhiên dừng lại.

Sắc mặt Tưởng thị hơi đổi, sau đó miễn cưỡng che giấu đi.

“Ngọc Thế, tiễn mấy vị đại phu xuất phủ.”

“Vâng.” Ngọc Thế dẫn các vị đại phu đi ra ngoài.

Theo cửa lớn từ từ khép lại, lúc tách ra, mọi người muốn nói lại thôi.

Cuối cùng có người nói: “Vị Tứ cô nương kia thật là đáng thương, mệnh vốn đã treo trên sợi tóc, còn bị hành hạ tiến cung, chỉ sợ ——”

“Còn cả vị nha hoàn kia nữa, khuôn mặt lại bị mảnh sứ vỡ cắm đầy, đáng thương một nhan sắc xinh đẹp a, chậc chậc.” Đại phu hơi trẻ tuổi môt chút lắc đầu.

“Các vị vẫn nên giấu kín trong bụng đi.” Triệu đại phu thản nhiên nói.

Mọi người ngậm miệng không nói, tất cả tự rời đi.

Nhưng lời đồn cô nương Phủ Kiến An Bá mệnh treo trên sợi tóc, nha hoàn vô cớ bị thái giám truyền lời hủy dung vẫn truyền ra ngoài.

Về phần bắt đầu truyền ra từ ai thì… hôm đó nhiều đại phu như vậy, ai biết là ai chứ.

Dòng người như thoi đưa trên phố Thanh Tước, ngựa xe như nước, vào canh giờ này, có một chỗ náo nhiệt nhất, chính là tiểu sạn Duyệt Lai.

Tiểu sạn Duyệt Lai này là một quán trà, trong quán ngoại trừ nhã gian, bên ngoài còn có một chòi nghỉ mát rộng mở bốn phía, dây bìm bịp leo đầy trên nóc.

Chòi nghỉ mát cũng không lớn, bên trong bày biện bàn ghế gỗ, trên ghế phủ chiếu tre trúc.

Ngoại trừ điều đó, tiểu sạn Duyệt Lai có một món điểm tâm hương vị rất ngon, vừa ăn vừa uống trà vô cùng thoải mái.

Dựa vào món điểm tâm và phần lịch sự tao nhã này, tiểu sạn Duyệt Lai mỗi ngày đều đầy người, ngoại trừ chòi nghỉ mát, còn dựng mấy cái dù che nắng lớn bằng lụa xanh, bên dưới đặt bàn để chiêu đãi những vị khách không có chỗ ngồi.

“Lỗ ngự sử, Thạch Ngự Sử, hai vị đã tới, chòi nghỉ mát kín chỗ rồi, hai vị xem ——” người hầu trà rất quen thuộc cười.

“Được rồi, theo thường lệ mang lên một bình trà hoa lài và một đĩa điểm tâm.” Nói chuyện chính là Lỗ ngự sử, vóc người hơi mập, một bộ dáng cười tủm tỉm.

Một vị khác là Thạch Ngự Sử, vóc người hơi gầy, đường nét trên mặt lạnh nhạt, nhìn có chút cao ngạo.

“Thạch lão đệ, đừng có bày ra gương mặt thối này, giống như sợ người khác không biết ngươi là Ngự sử vậy.”

Lúc này Thạch Ngự Sử mới mở miệng: “Lỗ huynh, giống như ngươi, người khác cũng không biết sao?”

Đô Sát Viện nằm ngay phố Thanh Tước, Ngự sử giám sát đủ loại quan lại, nhưng phần lớn thời gian xương cốt đều thanh nhàn ngứa ngáy, không ít người chạy tới đây giết thời gian.

“Làm Ngự sử thật khó mà.” Lỗ ngự sử cầm điểm tâm ăn hết một ngụm, cười híp mắt nói.

Hắn đã ngồi trên vị trí Ngự sử thất phẩm này mấy năm rồi, đến giờ đều là uống trà cho qua ngày, thật là khiến cả người ấm ức.

Thạch Ngự Sử vô cùng đồng ý gật đầu.

Hai người tán gẫu câu được câu không, chợt thấy đám người phía trước bắt đầu vây lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy, đi xem một chút đi.” Hai người thanh toán tiền trà, đứng dậy đi tới.

Một chiếc xe ngựa tám bánh hai ngựa kéo chiếm cứ hơn phân nửa con đường, bị xe ngựa đi đối diện gây khó dễ, dường như nổi lên tranh chấp.

Hai người nữa để sát vào liễu chút ít.

“Ha ha, ta đang nói nhà ai mà ngồi xe ngựa như vậy đi trên phố Thanh Tước, hóa ra là Phủ Kiến An Bá a.” Nói chuyện chính là Thế tử phu nhân Phủ Vĩnh Gia Hầu.

Một trận kinh biến hôm qua, em ruột nhà mẹ đẻ bà bị trọng thương, vì không rời đi được, hôm nay mới tranh thủ thời gian rảnh đi thăm, không ngờ bị xe ngựa Phủ Kiến An Bá chặn ở đây.

Chẳng lẽ là Thế tử phu nhân Kiến An Bá ngồi bên trong?

Thế tử phu nhân Vĩnh Gia Hầu cùng Tưởng thị chỉ qua lại qua loa, nhưng trong ấn tượng, Tưởng thị coi như là người biết đại tể biết quy củ, sao hôm nay lại làm việc như thế?

Rèm được vén len một góc, lộ ra khuôn mặt của Lão phu nhân.

“Lão phu nhân Kiến An Bá?” Thế tử phu nhân Vĩnh Gia Hầu sửng sốt.

Đối mặt trưởng bối, rốt cuộc không tiện thất lễ, bà hòa hoãn sắc mặt nói: “Không biết Lão phu nhân có việc gì gấp mà hôm nay ngồi xe ngựa tám bánh ra ngoài?”

Lão phu nhân mang sắc mặt sầu khổ: “Thế tử phu nhân, lão thân thất lễ. Bởi vì quý nhân trong cung triệu kiến Tứ nha đầu nhà ta, con bé lại bệnh không dậy nổi, đại phu nói nếu bị xóc nảy lắc lư, sợ rằng tính mạng. . . . . . thật sự không cách nào, mới ngồi chiếc xe ngựa này ổn định một chút.”

“Tứ cô nương quý phủ bệnh nặng? Đây là nói như thế nào?”

Lão phu nhân nghiêng người, lộ ra Chân Diệu nằm trong xe.

Tuy cách một khoảng, Thế tử phu nhân Vĩnh Gia Hầu vẫn nhìn thấy rõ ràng sắc mặt như người chết cùng chiếc cằm nhọn hoắc của Chân.

“Chân Tứ cô nương thế này sao có thể tiến cung?” Vốn tưởng rằng Lão phu nhân Kiến An Bá có phần nói quá, không ngờ nhìn Chân Diệu càng khiến người ta giật mình, Thế tử phu nhân Vĩnh Gia Hầu không khỏi rùng mình một cái.

Ôn thị vẫn dựa sát vào Chân Diệu vừa lau nước mắt vừa cất giọng nói: “Quý Phi nương nương ra lệnh, cô nương nhà ta nào có đạo lý từ chối. Gây phiền phức cho phu nhân, ngày khác nhất định sẽ đến bồi tội.”

Nghe được do Quý Phi phân phó, Thế tử phu nhân Vĩnh Gia Hầu không muốn nhiều lời, khom khom người nói: “Nếu như thế, Lão phu nhân và muội muội nhanh đi qua đi.”

Vừa nói lại quét mắt thương hại nhìn Chân Diệu một cái.

Thái giám truyền lời ngồi trên cỗ kiệu ở phía trước quay lại, mất mặt nói: “Ta đã nói trước không thể ngồi xe ngựa này rồi mà Lão phu nhân không nghe, nếu chậm trễ thời gian, Quý Phi nương nương nổi giận, ta lại vô duyên vô cớ bị liên lụy!”

Phu nhân phủ Vĩnh Gia Hầu không muốn tiếp xúc nhiều với thái giám, bà trở vào xe, thấp giọng phân phó một tiếng.

Cỗ xe vách dầu nhẹ nhàng khéo léo lui ra ngoài.

Xe ngựa tám bánh hai ngựa kéo lại bắt đầu đi về phía trước.

Lão phu nhân cách chiếc rèm, liếc về tiểu sạn Duyệt Lai cách đó không xa một cái.

Bà già rồi, không ra ngoài nhiều, nhưng tiểu sạn Duyệt Lai này đã có từ lúc bà còn trẻ.

Nếu bà nhớ không sai, cách đó không xa chính là Đô Sát Viện.

Lúc này, dù sao cũng phải có một Ngự sử uống trà ở đó mới đúng.

Chờ xe ngựa khuất bóng, đám người lập tức rối rít bàn tán.

Mặc dù bọn họ không nghe rõ quý nhân trong hai chiếc xe nói gì cho lắm, nhưng loại xung đột này vốn là đã dấy lên lòng hiếu kỳ của mọi người. Huống chi mở miệng cuối cùng lại là vị công công kia, một khi chuyện có liên quan đến thiên gia, lại càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Người hỏi thăm dần nhiều lên, đã có người trùng hợp hỏi được người biết rõ nội tình.

“Cái gì, ngươi nói trong xe ngựa kia là Tứ cô nương Phủ Kiến An Bá, đã bệnh sắp chết rồi còn phải tiến cung gặp Quý Phi nương nương?”

“Không thể có chuyện này được, dù là thiên gia, cũng phải chú trọng tình người. Chân Tứ cô nương bệnh thành như vậy mà không xin phép sao?”

“Sao mà không xin chứ? Nhưng phía trên ra lệnh, muốn cô nương kia có bò cũng phải bò đến.”

“Chậc chậc, thế cũng quá ——”

“Chưa hết đâu, ta còn nghe nói, công công truyền lời kia bởi vì người ta cầu tình , trực tiếp đánh nha hoàn thiếp thân của Lão phu nhân đến mức hủy dung. Ôi, đáng thương một tiểu nương tử như hoa như ngọc a.”

Lỗ ngự sử cùng Thạch Ngự Sử nhìn nhau một cái.

Thạch Ngự Sử không nói hai lời, quay đầu bước đi.

Lỗ ngự sử kéo ống tay áo Thạch Ngự Sử lại, cười híp mắt hỏi: “Thạch lão đệ, đi đâu vậy?”

“Uống nhiều trà quá, đi nhà vệ sinh.” Thạch Ngự Sử cứng rắn nói.

“Hắc hắc, đi cùng đi.”

Thạch Ngự Sử trợn mắt nhìn Lỗ ngự sử hồi lâu, vẫn thấy bộ dáng cười híp mắt kia, nhấp môi, phun ra hai chữ: “Liên hợp.”

Lỗ ngự sử cười đến vô cùng rực rỡ: “Thành.”

Tốt quá, rốt cuộc lão tử không cần ngày ngày rỗi rãnh nói chuyện phiếm đánh rắm rồi. Suy nghĩ sắp xếp từ ngữ kể lại hùng hồn một chút, một đầu đụng chết nhân sinh trên Kim Loan Điện, phải tuyệt vời bao nhiêu a!

Hai vị Ngự sử cước bộ vội vã, đi điều tra tình huống.

“Diệu Nhi, con nhất định phải chịu đựng đấy.” Ôn thị lau lau khóe miệng cho Chân Diệu.

“Ôn thị, con bình tĩnh cho ta, trong miệng Tứ nha đầu có ngậm miếng sâm trăm năm, nhất định con bé có thể chịu đựng .”

Xe ngựa ngừng lại, giọng thái giám truyền lời truyền đến: “Lão phu nhân, đến đây cũng không thể ngồi xe nữa, đổi sang kiệu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.