Trời Sinh Một Đôi

Chương 364: Chương 364: Lựa Chọn Khó Khăn Của La Thế Tử




“Thần có bản tấu!”

Lỗ ngự sử và Thạch ngự sử đồng thời nói ra, hai người tức giận nhìn chằm chằm đối phương, nghĩ thầm, người này lại chạy theo mình đoạt lời nói rồi!

“Lỗ ái khanh nói trước đi” Chiêu Phong đế bắt đầu cảm thấy đau đầu, quyết đoán chỉ một bên nói trước, nếu không hai người này có lẽ sẽ tranh nhau nói, hắn hiện tại không dư thừa sức lực, còn muốn trở về nghỉ ngơi.

Lỗ ngự sử dương dương đắc ý liếc Thạch ngự sử một cái, hai tay chắp lại, trung khí mười phần nói “Thần tham tấu Yến vương điện hạ, mạnh đoạt dân phụ, dồn ép dân phụ treo cổ tử vẫn, khiến người căm giận”

Cái gì?

Chiêu Phong đế cố nén vọng động ngoáy lỗ tai, hoài nghi mình nghe lầm.

“Trình lên” ông nói với thái giám bên cạnh.

Thái giám vội đi tới trước mặt Lỗ ngự sử, lấy bản sớ dâng lên Chiêu Phong đế.

Chiêu Phong đế nhanh chóng đọc xong, hít một ngụm lãnh khí, giận đến đôi môi run rẩy.

Cái tên vô liêm sỉ kia, lại đặc biệt chọn những phụ nữ có chồng!

Lỗ ngự sử vẫn còn đang thao thao bất tuyệt “Vợ Lý ngư kia, bị Yến vương điện hạ cưỡng chiếm mấy ngày, sau khi bị đuổi về nhà thì treo cổ tự vẫn, Lý ngư mượn rượu giải sầu, từ đó nghiện ngập, từ một người trung đẳng thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, tới nỗi phải bán hai người con gái, đến nay còn thiếu nợ sòng bài một món tiền khổng lồ, rơi vào hoàn cảnh người nát nhà tan”

Chiêu Phong đế càng nghe sắc mặt càng khó nhìn.

Nghiệt chướng này, thậm chí ngay cả vợ của kẻ bán cá cũng không bỏ qua, cái này, hoàn toàn là bôi đen mặt mũi hoàng gia!

“Hoàng thượng!” Lỗ ngự sử hét lớn một tiếng, đem Chiêu Phong đế chìm trong tức giận giật mình tỉnh lại.

“Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Yến vương lấy việc cường đoạt dân nữ làm thú vui, dồn người vào bước đường cùng. Nếu cứ như vậy, chắc chắn hậu họa khôn lường.

Lời nói của Lỗ ngự sử sang sảng, Chiêu Phong đế cảm thấy nước bọt của hắn cũng văng lên người mình. Chiêu Phong đế tức giận không nhẹ.

Ngươi nói xem, người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy, An Quận vương người ta đùa giỡn phụ nhân đàng hoàng mấy chục năm, đến bây giờ còn chưa từng xảy ra chuyện gì, làm sao đến con hắn lại như thế? Bị ngự sử náo đến trước ngự án, chỉ còn kém nước chỉ vào lỗ mũi hắn mắng dạy con vô phương thôi.

“Khụ khụ, Lỗ ngự sử, trẫm biết rồi. Ngươi trước lui qua một bên, Thạch ái khanh tiến lên nói chuyện.”

Lỗ ngự sử căm giận lui ra, thầm nghĩ hoàng thượng chính là đang bao che cho con, mới vừa còn gọi hắn là Lỗ ái khanh, hiện tại đã đổi gọi thành Lỗ ngự sử rồi.

“Khởi tấu hoàng thượng, thần cũng tố cáo Yến vương điện hạ! Yến vương cùng dân nữ tằng tịu, dụ dỗ dân nữ si mê, đầu độc chồng mình!”

Chiêu Phong đế ngồi trên ghế rồng, cảm thấy cả người không thoải mái.

Đứa con trai này của hắn, đến tột cùng thì khi nào trở nên như vậy, Yến vương phi chết còn chưa tới một năm đâu!

“Mấy vị ái khanh còn có chuyện gì?”

Mấy người còn lại không nói chuyện, lắc đầu.

Chiêu Phong đế âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm những người này rất có ánh mắt, lúc này mang thêm chuyện cho hắn, coi chừng hắn không khách khí.

Trong những người chức vị tương đối cao, một người ho khan một tiếng nói “Khởi bẩm hoàng thượng, bọn thần có chuyện cần tấu, cùng với hai vị ngự sử giống nhau”

Chiêu Phong Đế. . . . . .

Văn võ cả triều ngưng thần nín thở. Cả đại điện yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm tức giận của Chiêu Phong đế “Truyền Yến vương!”

Suy nghĩ một chút. Bổ sung “Truyền Tú vương, Quế vương cùng với Thần vương”

Thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu ba người bọn họ học theo Yến vương, đến lúc đó hắn cũng không còn chỗ để khóc rồi.

Thái tử bức vua thoái vị, thân thể Tề vương đã phế, hắn còn trông cậy từ bốn nhi tử trưởng thành chọn ra thái tử, lúc này lại mang đến cho hắn chuyện như vậy.

Mấy tòa vương phủ cách hoàng cung không xa, sau chừng hai khắc, bốn vị vương gia đã tới đủ.

Mấy ngày gần đây Tam hoàng tử thu được một tiểu tức phụ bán hoa vào tay, tuy tiểu tức phụ này dung mạo chỉ thanh tú nhưng trên người mùi hoa như có như không, đặc biệt là cái nơi bí ẩn kia, mỗi khi động tình như mơ hồ phát ra mùi hương hoa, làm cho người ta như si như cuồng.

Mới đầu hắn chỉ là nhất thời, nhưng lại muốn ngừng mà không ngừng được, cả đêm điên loan đảo phượng, không hành hạ tới ba bốn lần thì không bỏ qua.

Chiêu Phong đế nhìn dưới mắt tam hoàng tử một mảng xanh, sắc mặt trắng bệch nhất thời giận tím mặt, ném sổ con tới “Yến vương, ngươi nhìn chuyện tốt của mình xem”

Tam hoàng tử bị tấu chương nện đầy mặt và đầu, làm trò cười trước mặt đại thần toàn triều, như người trong mộng, hắn theo bản năng cầm lấy một quyển tấu chương, đọc nhanh như gió, xem xong sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống “Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần …”

“Làm sao? Nhiều sổ con như vậy, có ai oan uổng ngươi không?” Chiêu Phong đế cười lạnh.

Tam hoàng tử gần đây mới phát giác ra một chuyện vui, không có vương phi ước thúc, khó tránh khỏi có chút phóng túng, cũng thật thong dong. Hắn cũng lập tức hiểu, có thể làm cho nhiều đại thần cáo trạng hắn như vậy, tất nhiên là căn cứ chính xác mười phần, nói không chừng còn có huynh đệ của hắn động tay động chân, chính là muốn ở thời điểm này kéo hắn xuống.

Nếu như thế, một khi không thừa nhận, hiển nhiên là chọc giận phụ hoàng hơn, hắn quyết định rất nhanh dập đầu nói “Là nhi thần nhất thời hồ đồ, sau chuyện của Vương phi tâm tình tích tụ mới phóng túng mình như vậy, xin phụ hoàng trách phạt”

Hắn nói như vậy, tức giận của Chiêu Phong đế quả nhiên giảm xuống, thầm nghĩ Yến vương phi chết trong tiệc tết, nói ra quả thật ủy khuất Yến vương.

Chiêu Phong đế hồi phục tâm tình, trầm giọng nói “Yến vương đức hạnh không tốt, phạt bổng lộc một năm, cấm túc ba tháng, xử lý hậu quả hành động của mình, sau này còn tái phạm nhất định không tha”

“Nhi thần tuân chỉ” Tam hoàng tử quỳ trên mặt đất đầu không dám ngẩng lên, sắc mặt chìm như nước.

Đức hạnh không tốt, đức hạnh không tốt, chỉ bốn chữ này những cố gắng trước kia của hắn xem như uổng phí rồi, trong khoảng thời gian ngắn đừng mơ tưởng tái khởi, nếu để hắn biết kẻ nào đứng sau nhất định hắn sẽ khiến cho kẻ đó không được chết tử tế.

“Ba người các ngươi, lấy đó làm gương, thành thật mà hành động, đừng có học theo bôi nhọ danh tiếng hoàng thất”

“Nhi thần cẩn tuân theo chỉ dạy của phụ hoàng” ba vị hoàng tử giống như trước quỳ xuống, đầu cúi dưới đất, tư thái cung kính nhưng khóe miệng đều nhếch lên.

Trong lòng đồng thời nghĩ, cái này đâu phải huynh đệ? Không được, hắn cần phải tìm cho ra kẻ đứng sau lưng, sau này đề phòng tên khốn đó.

“Hoàng thượng” Thạch ngự sử bước lên một bước.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt chết vạn năm không đổi của Thạch ngự sử, trái tim nhỏ của Chiêu Phong đế run lên, cắn răng hỏi “Thạch ái khanh. Còn có chuyện gì nữa? Nếu không gấp, ngày khác trình lên, trẫm có chút nhức đầu”

Thạch ngự sử mặt lạnh không nhìn ra đầu mối, nhưng trong lòng hừ lạnh, hoàng thượng thậm chí còn dùng cả khổ nhục kế, đáng tiếc hắn không có bị lừa. Lão An Quận Vương quần là áo lụa kia hắn đã sớm nhìn không thuận mắt. Lúc này không mượn chuyện của Yến vương khơi ra, hắn sẽ thật có lỗi với bản thân.

“Hoàng thượng. Thần cảm thấy cần nói cho người, việc này là trên làm dưới noi theo, lần theo hành động lần này của Yến vương mà nhìn ra”

Chiêu Phong đế khiêu mi, đầu cũng không đau nữa. Thầm nghĩ trời đổ mưa máu sao? Tảng đá thối Thạch ngự sử, lại giúp con hắn giải vây sao?

“An Quận vương mười mấy năm qua cưỡng chiếm vô số dân phụ, ngày hôm qua còn có ý đồ nhúng chàm vợ của Ôn đại nhân, trên làm dưới học theo, Yến vương trầm mê việc này cũng không khó hiểu”

Chiêu Phong đế thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, lạnh mặt nói “Thạch ngự sử cẩn thận lời nói, trẫm chưa từng nghe thấy An Quận Vương chiếm đoạt dân phụ”

Khóe miệng văn võ cả triều đồng thời nâng lên.

An Quận vương dĩ nhiên không có mạnh đoạt dân phụ. Hắn chỉ cần làm như khổng tước xòe đuôi, đi một vòng là có thể thông đồng một chuỗi.

“Hôm trước An Quận vương có lòng tốt đưa Ôn phu nhân trở về, thể hiện phong phạm quân tử của triều ta, Thạch ngự sử, lần này trẫm sẽ không truy cứu việc ngươi lỡ lời”

Nhiệt tâm? Thể hiện phong phạm quân tử thiên triều? Hoàng thượng, người nói lời này là không thật lòng a, nếu không phải vậy Ôn đại nhân sao lại trực tiếp đánh An Quận vương, sợ rằng nếu không phải như vậy thì An Quận vương đã nhiệt tâm đưa tới tận giường đi.

Văn võ cả triều âm thầm ói ra trong lòng.

“Khụ, khụ, lúc này không còn sớm nữa, bãi triều đi” Chiêu Phong đế vung tay áo đứng lên, mới đi một bước, rất quen thuộc hô lên “Ngăn hắn lại”

Quả nhiên Thạch ngự sử giống như trước, thuần thục hướng trụ đá Kim Loan Điêu Phượng đụng tới, sau đó bị thị vệ ngăn lại.

“Bãi triều” Chiêu Phong đế đen mặt, nghĩ thầm, thật là đủ rồi, hắn làm hoàng thượng dễ dàng sao.

Chuyện vừa bung ra, Yến vương bị cấm túc không nói, Ôn tam cữu quả nhiên cũng được thả ra, lại bởi vì Chiêu Phong đế lúc lên triều luôn miệng nhắc tới hắn, nói tới “Ôn đề cử” nên chức quan của hắn cũng được bảo vệ.

Chân Diệu hôn gò má La Thiên Trình một cái “Thế tử, chàng thật lợi hại”

La Thiên Trình nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng “Chuyện đó và ta có quan hệ gì?”

Chân Diệu liếc xéo hắn một cái “Thật không liên quan? Ta không tin chuyện Yến vương sớm không lộ ra, hết lần này tới lần khác lại bị khui ra vào lúc này.

La Thiên Trình than thở “Nếu người khác cũng nghĩ giống nàng, ta đây chẳng phải bại lộ rồi sao?”

Thấy hắn thừa nhận, Chân Diệu thản nhiên cười “Là chàng nói với ta Ôn tam cữu sẽ không có chuyện gì, ta mới có thể biết được, người khác làm sao có thể liên hệ. Nhưng làm sao chàng biết, chuyện của Yến vương lộ ra, hoàng thượng sẽ bỏ qua cho cậu út?”

La Thiên Trình sờ cằm cười nói “Nàng còn không biết sự lợi hại của đám ngự sử kia đâu, chuyện của Yến vương vừa được nói ra, tất nhiên sẽ nhắc tới An Quận vương, còn muốn náo loạn đâm vào cột đá tự tử, có một đám ngự sử nhìn chằm chằm như vậy, hoàng thượng còn có thể xử lý Ôn tam cữu sao? Tự nhiên ước gì mọi chuyện yên ổn, không sinh loạn thêm nữa”

Hắn nói xong phất phất sợi tóc Chân Diệu “Kiểu Kiểu, nàng làm sao để cám ơn ta đây?”

“Giữa phu thê, còn cảm tạ cái gì, cậu của ta còn không phải cậu của chàng sao?” Chân Diệu cố ý trêu chọc hắn, thấy hắn trợn mắt liền cười nói “Ta đấm bóp cho chàng được không?”

La Thiên Trình không nói.

“Vậy rửa chân?”

Khóe miệng La Thiên Trình nhếch lên, nghĩ thầm, rửa chân ta tự mình làm được, cần nàng làm chi? Tên ngốc này, loại tình huống này không phải nên nói lấy thân báo đáp sao? Lại muốn hắn chủ động nói ra sao.

Hắn vừa muốn nói thì Chân Diệu đã vỗ tay nói “Ta làm gà xào ớt cho chàng nhé, đem gà chiên giòn, sau đó thêm xả vào, xào lên với thật nhiều ớt, rất thơm nha”

Rốt cuộc là nhuyễn ngọc ôn hương hay là gà xào ớt?

La Thiên Trình kịch liệt tranh đấu trong lòng một phen, thấy sắc trời còn sớm, nhịn đau hạ quyết tâm “Vậy thêm nhiều hành tây một chút nữa”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.