Kiều cô nương ôm mặt, không thể tin. Nàng ta theo bản năng nhìn về
phía mấy người Lý phu nhân, thấy mọi người đều đang ngây người vì kinh
ngạc, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Chân Diệu liền
nghĩ, cô nương này thực sự rất biết xem sắc mặt người khác, theo bản
năng nhìn hành động của Lý phu nhân, đã nói lên thường ngày phải nhìn
sắc mặt mẹ cả mà hành động, hôm nay xảy ra chuyện này cũng không biết
lấy gan ở đâu ra.
“Không nên nhìn, người đánh ngươi đang ở trước mặt đó.” Chân Diệu cười nhắc nhở.
Câu nàng vừa nói phá vỡ sự yên lặng.
Lý thị xông lại, khoa trương nói: “Tứ cô nãi nãi, cháu nói như vậy là thế
nào, sao có thể tùy tiện đánh người, chuyện này nếu truyền ra, còn tưởng rằng cô nương An bá phủ ương ngạnh cỡ nào chứ!”
Chân Diệu xoay
người ngồi xuống, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, mới không nhanh không chậm nói: “Lời này của Nhị bá nương truyền ra mới là không thích hợp.
Tiên tôn quốc lễ, tài thủ gia lễ. Cháu là huyện chủ Giai Minh do hoàng
thượng thân phong Kiều cô nương này thấy cháu không hành lễ, cháu cũng
chỉ khiển trách một chút thôi, để tránh sau này nàng ta lại không hiểu
quy củ, sau này ở trước mặt hoàng thân quốc thích khác sẽ phải chịu tai
họa lớn hơn.”
Chân Nghiên cũng hồi thần bật cười: “Tứ muội, muội
luôn thích quan tâm người khác, thiết nghĩ sau này cơ hội Kiều cô nương
thấy hoàng thân quốc thích cũng không nhiều lắm.”
“Ồ, cái này cũng đúng, nhưng mọi việc đều có thể có vạn nhất nha, tựa như chuyện ngày
hôm nay, ai có thể ngờ tới đây.” Chân Diệu cười nhìn Kiều cô nương:
“Kiều cô nương hôm nay rốt cuộc là làm sao, đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Kiều cô nương buông tay xuống, bên mặt bị đánh là một dấu tay rõ rệt, tôn lên vẻ mặt tái nhợt, như vừa mới khỏi bệnh.
Nhìn vào cặp mắt kiên định của người đối diện, nàng ta không tự chủ dời mắt, nhưng trong lòng hiểu rõ vị huyện chủ Giai Minh này nói được làm được.
“Là, là ta uống nhiều rượu. Không cẩn thận ngủ trong bụi hoa hồng, bị gã sai vặt tuần tra tiến tới dọa….” Nàng nén giận, nói đứt quãng, trong lòng
hận đến không chịu nổi.
Nàng vừa nói vậy, Tưởng thị thầm thở phào, ánh mắt nhìn về phía Chân Diệu mang theo cảm kích.
Việc này nếu vô cớ làm ầm lên thì cũng là chuyện khiến địch thủ tổn thương
một ngàn tự tổn thương tám trăm. Thật khiến người ta đau đầu, có thể
giải quyết như vậy không thể tốt hơn.
“Tưởng phu nhân. Chuyện hôm nay tực xin lỗi, ta trước dẫn tiểu nữ về nhà.” Sắc mặt Lý phu nhân vẫn không dễ coi như cũ.
Tưởng thị vội nói: “Lý phu nhân nói gì vậy, tạo ra sai lầm như vậy là trách nhiệm của quý phủ chúng ta.”
Hai người khách khí qua lại, Lý phu nhân dẫn Kiều cô nương ra ngoài.
Kiều cô nương bước đi nặng nề, không nhịn được quay đầu nhìn Chân Diệu đang
ngồi thẳng uống trà, rốt cuộc tâm tình khó nén, dừng bước.
“Linh Nhi…” Lý phu nhân bất mãn cảnh cáo.
Kiều cô nương theo bản năng run lên một cái. Nàng đương nhiên biết sau khi
về sẽ gặp phải mưa to gió lớn, nếu chuyện đã không thể hỏng bét thêm vậy sao không làm một ngụm sảng khoái?
Nàng nắm chặt tay trong tay áo, tự cổ vũ mình: “Huyện chủ Giai Minh, ta có thể nói chuyện riêng với ngài mấy câu được không?”
“Linh Nhi!” Sắc mặt Lý phu nhân u ám.
“Mẫu thân, con chọc huyện chủ Giai Minh không thích, chỉ muốn bồi tội với
ngài ấy thôi.” Kiều cô nương thấp giọng nói xong, lại nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu đứng lên, cười khanh khách gật đầu: “Được, vậy sang phòng bên cạnh đi.”
“Tứ muội……..” Chân Nghiên bất mãn khi thấy Chân Diệu đáp ứng.
Chân Diệu cho Chân Nghiên một ánh mắt trấn an, lại khẽ gật đầu với Thanh
Đại, Thanh Đại lặng yên không tiếng động ở sau nàng tiến vào phòng bên.
“Kiều cô nương muốn nói cái gì?”
Kiều cô nương nhìn Thanh Đại phía sau Chân Diệu.
“Nàng là thiếp thân nha hoàn của ta, chuyện của ta sẽ không nói ra ngoài nửa
chữ, Kiều cô nương có chuyện gì vẫn cứ mau nói đi, không thì ta cũng khó đảm bảo có đủ thời gian nghe hết.”
Kiều cô nương cúi thấp đầu,
mắt nhìn chằm chằm mũi chân lộ ra ngoài vạt váy, giày thêu màu vàng
chính là mùa xuân mới cắt, đã có chút cũ, nàng lặng lẽ rụt giày thêu về
sau một chút, núp vào sau vạt váy, ngẩng đầu nhìn Chân Diệu.
“Huyện chủ nhất định không biết một thứ nữ sinh hoạt có bao nhiêu gian khổ
đi?” Nàng đã mở miệng: “Quần áo, đồ trang sức, son phấn, tiền tiêu vặt
hàng tháng, chỗ ở còn có hạ nhân phục vụ, mọi thứ đều thấp hơn đích nữ
một tầng, những cái này đều có thể nhịn, nhưng đến gả cho người cũng
cách biệt một trời một vực. Ta có ba thứ tỷ, một gả làm vợ kế cho quan
trên của phụ thân, một gả cho con trai hoàng thương, vì cha tại chức cần bạc chuẩn bị, còn có một bị mẹ cả không thích, nay đã mười bảy tuổi mà
vẫn bị nhốt ở nhà. Lẽ nào ta phải mở to mắt thấy số phận kham khổ như
vậy rơi trên người mình sao? Ta chỉ cạnh tranh một chuyến, có gì sai?
Huyện chủ, ngài cao cao tại thượng, vạn sự không lo, vì sao không thể
giơ cao đánh khẽ, thành toàn cho ta?”
Chân Diệu nhíu mi thở dài: “Kiều cô nương, ta nghĩ cô nương rất cố tình gây sự.”
“Cái gì?” Kiều cô nương sửng sốt.
Tùy tiện tát người chính là nàng ta, nàng ta còn nói mình cố tình gây sự?
Chân Diệu dời ánh mắt, xuyên qua cửa sổ hình thoi phòng bên nhìn cành lựu
nặng trĩu bên ngoài, giọng nói đạm nhiên: “Ngươi tranh thủ hạnh phúc
đương nhiên có thể, nhưng ngươi gây họa cho người khác là không đúng.
Biểu ca ta dựa vào cái gì mà phải phụ trách hạnh phúc của ngươi? Lẽ nào
vì ngươi không may, ngươi thống khổ, ngươi làm chuyện sai lầm liền có
thể dễ dàng tha thứ? Không, ngươi thậm chí còn không cho rằng mình làm
sai.”
Kiều cô nương bị Chân Diệu nói đến câm nín nửa ngày không
thốt được nửa câu, một lúc lâu mới ác độc nói: “Huyện chủ, ta nghe nói,
trước đây ngài gả vào phủ Trấn Quốc công cũng chính là tranh thủ…”
Chân Diệu khẽ liếc nhìn nàng ta một cái: “Kiều cô nương, cũng vì vậy ngươi
mới không phục, mới lén nói với ta những lời này sao?”
Kiều cô nương không hé răng, hiển nhiên bị Chân Diệu nói trúng rồi.
Đối với một vị huyện chủ thanh danh có tì vết, thủ đoạn rõ ràng giống mình, lại gả vào nhà cao cửa rộng, nàng đương nhiên sinh lòng bất bình.
“Được rồi, nếu đã nói xong, vậy ngươi liền sớm về nhà cho tỉnh rượu đi.” Chân Diệu căn bản không muốn trả lời Kiều cô nương.
Đúng, coi như lời đối phương nói là sự thật, nhưng làm chuyện đó không phải
nàng. Coi như là nàng, nàng dựa vào cái gì mà tự nói điểm yếu của mình
cho người không quan trọng nghe?
Kiều cô nương cụt hứng nhìn bóng
lưng Chân Diệu, nàng cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, là
không cam lòng, hay là ẩn ẩn hi vọng được người khác đồng tình?
Nhưng hạnh phúc cả đời của nàng bị hủy, người thay đổi còn là huyện chủ cao
cao tại thượng, mà sau khi trở về, cũng rất có thể rơi vào kết quả giống Tam tỷ, nếu là vậy, nàng tình nguyện chết như vậy, cũng không cần trở
về ngục!
Mắt Kiều cô nương lóe lên ánh sáng lạnh, đột nhiên giơ tay lên, nhổ trâm cài trên tóc đám về phía gáy Chân Diệu.
Thanh Đại vẫn như người ẩn hình quyết đoán nhấc chân, đạp bay Kiều cô nương,
may mắn là nàng ta bay ra ngoài rơi trên giường nhỏ.
Chân Diệu cúi người nhặt trâm lên, di vào phòng đặt vào tay Kiều cô nương, thở dài:
“Kiều cô nương, ngươi vọng động như vậy, mẹ cả của ngươi biết không?”
Nàng không liếc nhìn Kiều cô nương lấy một cái, mang theo Thanh Đại lướt qua.
Kiều cô nương nhìn lòng bàn tay bị trâm cài vạch ra một vệt máu, mới như
tỉnh mộng, vội vã dùng khăn đè lại, hai chân như đổ chì, từng bước đi ra ngoài.
Lý phu nhân hiểu Kiều cô nương lớn mật như vậy không thể
thiếu Lý thị giật dây, mặt không biểu tình đối diện Lý thị, ngay cả chào hỏi cũng không, dẫn Kiều cô nương đi.
Diễn trò trước mặt Tưởng thị, bị người nhà mẹ đẻ đối đãi như vậy Lý thị vừa thẹn vừa giận, lòng thầm hận chết Chân Diệu.
Tưởng thị do không cam lòng, mặc dù việc xấu này không tiết lộ cho lão phu nhân nhưng lại cho người báo cho Chân nhị bá.
Thế hệ con cháu có tiền đồ, Chân nhị bá ngày đó cũng uống ít nhiều, nghe
xong lời này, so với trước sinh vài phần xung động, nhấc chân đi đến chỗ Lý thị.
Khi tới cửa liền nghe tiếng trẻ con khóc, lại nghe tiếng
Lý thị mắng: “Mau ôm nó qua tây gian, lớn như vậy còn khóc, làm ta đau
cả đầu.”
Lý thị thấy Chân nhị bá đứng ở cửa, sửng sốt, nửa ngày
mới nặn ra gương mặt tươi cười: “Lão gia, ta còn tưởng hôm nay ngài uống nhiều rượu, nghỉ ở tiền viện thư phòng rồi, sao lúc này còn tới?”
Chân nhị bá lần đầu không đáp lại Lý thị, mà nhìn về phía con trai duy nhất Ly ca nhi.
Ly ca nhi năm nay cũng hơn hai tuổi, thấy phụ thân tiến vào, dừng khóc, vươn tay như ngó sen mềm mại hô: “Cha……..”
Chân nhị bá khom lưng, ôm Ly ca nhi, thản nhiên nói: “Phu nhân, Ly ca nhi
làm ồn đến bà, ta trước đưa thằng bé đến chỗ khác nghỉ ngơi, bà cũng
nghỉ sớm một chút đi.”
Đi ra ngoài nghênh đón gió thổi, Chân nhị bá đứng trong đình viện có chút không biết đi về đâu.
Băng Nhi, Ngọc Nhi không có huynh đệ ruột thịt, tương lai còn phải trông cậy vào Ly ca nhi giúp đỡ, ông đã sớm đuổi mẹ đẻ của Ly ca nhi đi rồi, sao lại đặt ở chỗ những thị thiếp khác đây, khiến các nàng sinh tâm tư
không nên có.
“Cha, cha đi đâu vậy?”
Chân nhị bá nhìn con
nhỏ, mỉm cười: “Cha dẫn con đi thư phòng có được không, Ly ca nhi không
khóc, cha liền cho con bức tranh con hổ.”
“Được ạ, được ạ.” Trong đình viện tản ra tiếng cười như chuông bạc của Ly ca nhi.
Mơ hồ truyền đến tai Lý thị, tức giận đến tim gan đều đau, có tâm đi tìm
lão gia bồi cũng không được, phải biết lão gia nhìn thì dễ nói chuyện
nhưng đã quyết chuyện gì thì sẽ không thay đổi, chỉ đình hờn dỗi, lại
càng oán hận Chân Diệu nhiều chuyện.
Kiều cô nương ra ngoài trên
mặt còn mang theo một bàn tay, chuyện trong hoa viên dù giấu đi nhưng
vẫn bị một số người biết được, sau loáng thoáng truyền ra danh tiếng
Chân Diệu ương ngạnh.
Chân Diệu nghe xong chỉ cười cười.
Chân Nghiên hẹn Chân Diệu gặp mặt, tức giận không thôi.
“Tứ muội, ta đã tìm hiểu, là Nhị bá nương thuận miệng nói mới truyền ra ngoài.”
Sắc mặt Chân Diệu cổ quái: “Nhị bá nương đây là muốn tính toán Tưởng biểu
ca phải không, liền oán lên người muội? Nhưng bá ấy chẳng lẽ không biết
muội và Ngũ muội đều là cô nương phủ Kiến An bá, thanh danh của muội
không tốt, Ngũ muội lại trong thời điểm mấu chốt nghị thân, có thể chiếm được chỗ tốt gì?”
Chân Nghiên cười khổ: “Như vậy thì sao, cứ chờ coi, Ngũ muội cứ vậy mà bị trễ nải.”
Quả nhiên gia đình lúc đầu trong yến hội có hứng thú với Chân Băng liền
không có động tĩnh, Lý thị gấp đến độ xoay mòng mòng, liền thúc giục
Chân nhị bá, Chân nhị bá liền nói: “Băng Nhi còn chưa cập kê, không vội
đính hôn, chậm rãi tìm hiểu là được.”
Ngôi vị thái tử bỏ trống đã lâu, mấy vị hoàng tử rục rịch, nước đang đục, không phải thời điểm kết thân tốt.
Một ngày này Chân Diệu đang đút thức ăn cho Cẩm Ngôn lại nghe nha hoàn bẩm báo nói Lý thị tới.