Trời Sinh Một Đôi

Chương 312: Chương 312: Nước Rửa Chân




“Thế tử gia!” Thùy Tinh và Tịnh Thủy kinh hãi.

Chỉ có Viễn Sơn đã có dự cảm từ trước, cúi thấp đầu, siết chặt khăn tay, gân xanh nổi lên trên đôi bàn tay, bộ dáng gầy yếu.

Trong vài nha đầu thông phòng, Tịnh Thủy có tính tình dịu dàng ít nói nhất, ngày thường cũng rất ít khi tham dự vào chuyện thị phi, nàng hoàn toàn khiếp sợ, liếc thật nhanh nhìn về phía Viễn Sơn, trong lòng như hiểu ra.

Hai ngày nay Viễn Sơn đóng cửa không ra, có phải hay không đã trêu chọc vào chuyện gì?

Thùy Tinh đã mở miệng: “Thế tử gia, nô tỳ tuyệt sẽ không rời xa ngài.”

Ánh mắt La Thiên Trình trong trẻo lạnh lùng, khóe miệng hơi cong: “Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, các ngươi cần phải biết.”

Thùy Tinh đã quỳ xuống: “Thế tử gia, nô tỳ sống là người của ngài, chết là quỷ của ngài, cầu ngài chớ đuổi nô tỳ đi!”

Lập gia đình có gì tốt, nàng đã đi theo Thế tử gia một người nam nhân như vậy, chẳng lẽ còn để ý tới những thứ nam nhân quá mức thô lỗ kia ngay một chữ cũng không biết?

Sống dựa vào người thân bằng hữu? Nàng đã sớm một thân một mình, biết nương nhờ vào ai đây.

Nói đến tự lập môn hộ, vậy thì càng không thể, nàng không có người thân bằng hữu, cũng không có con, tương lai còn có hy vọng gì, cứ theo như lời Thế tử gia quả thật phái người chiếu cố, cuộc sống sau này trải qua lại có ý nghĩa gì?

Nếu tự lập môn hộ cũng là một người sống qua ngày, ở lại chỗ này kém cỏi nhất là không thể thân cận thế tử mà thôi.

Hơn nữa hiện nay Thế tử gia cùng Đại nãi nãi vừa kết hôn không lâu, đang là thời điểm vợ chồng tình cảm mặn nồng, chờ thêm ba, năm năm nữa, Nói không chừng Thế tử sẽ nghĩ tới các nàng nơi đây? Chẳng lẽ Thế tử gia có thể cả đời chỉ có Đại nãi nãi một người thôi sao?

Thùy Tinh kiên định ý nghĩ trong lòng, liên tục dập đầu, càng lúc càng duỗi tay ra kéo lấy ống quần La Thiên Trình.

La Thiên Trình cố nén xúc động muốn đá bay nữ nhân trước mắt, nhấc chân lui về phía sau hai bước, sắc mặt hoàn toàn băng lạnh, nhìn về phía Tịnh Thủy: “Lạc Nhạn. Ngươi có tính toán gì?”

Tịnh Thủy nín giọng: “Thế tử gia, tên nô tỳ là Tu Hoa.”

La Thiên Trình run lên khóe miệng.

Kiểu Kiểu đổi tên kiểu gì thế, thật là quá đủ rồi!

“Nói ngươi định thế nào!”

Tịnh Thủy đứng cúi đầu, duy trì tỉnh táo hết sức: “Nô tỳ định lập gia đình.”

Nếu là có thể, nàng cũng muốn có trai gái song toàn, có một hán tử yêu thương đối xử tốt với nàng, dù hắn xấu xí chút, thô lỗ một chút. Nhưng vậy thì thế nào, Thế tử gia có tốt hơn nữa, cũng không đối xử tốt với nàng. Vậy những thứ tốt này có liên can gì tới nàng?

“Rất tốt.” Lúc này La Thiên Trình mới lộ ra một nụ cười rõ ràng, sau đó nhìn về phía Viễn Sơn.

Viễn Sơn hai ngày nay vốn đã sớm suy xét trăm ngàn lần, chờ La Thiên Trình vừa hỏi điều này.

Nàng nhàn nhạt mở miệng: “Nô tỳ không nghĩ lập gia đình, cũng không muốn đi ra ngoài. Nếu Thế tử gia cho phép, để cho nô tỳ đi miếu viện mà tu hành.”

Nàng đánh cuợc. Nếu làm vậy vẫn không thể để cho Thế tử thương tiếc, lưu nàng lại, thì nàng cũng chấp nhận.

Nàng không tin. Một người nam nhân, đối mặt với một nữ nhân thật lòng ái mộ hắn, lại có thể nhẫn tâm thành bộ dáng này!

Thùy Tinh và Tịnh Thủy đồng thời trợn to hai mắt.

Câu trả lời của Viễn Sơn quả làm cho La Thiên Trình thật bất ngờ, hắn nhìn Viễn Sơn thật lâu. Mở miệng nói: “Nếu như thế, vậy thì như ngươi mong muốn. Lúc nào hối hận, ngươi tùy thời đều có thể tìm ta, ba lựa chọn kia, ta vẫn giữ lại cho ngươi.”

Viễn Sơn tê liệt ngồi dưới đất, thất thần một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Nô tỳ cám ơn Thế tử gia.”

La Thiên Trình quét mắt Thùy Tinh một cái: “Ta nói qua, Tây Khóa Viện này không tính lưu người, nếu ngươi cũng không muốn đi, vậy thì đi cùng Viễn Sơn làm bạn thôi.”

Thân thể Thùy Tinh lắc lư một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Thanh đèn cổ phật, cô tịch cả đời, lại không thể ăn thịt!

Nghĩ tới loại cảnh tượng này, Thùy Tinh cảm thấy muốn lìa đời, nàng gần như bò lổm ngổm trên đất cầu khẩn: “Thế tử gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không muốn xuất gia, nô tỳ … Nô tỳ nguyện ý tìm nhà gả đi.”

“Vậy thì tốt.” La Thiên Trình quét mắt nhìn ba người một cái, “Vậy các ngươi trở về thu thập hành trang thật tốt, hai ngày sau ta liền đưa các ngươi đi ra ngoài.”

La Thiên Trình động tác rất nhanh, chỉ cần ngày thứ hai, đã đưa ba người đi.

Tịnh Thủy hứa gả cho một vị chưởng quỹ làm vợ kế, chưởng quỹ kia hơn ba mươi tuổi, nàng dâu khó sinh nhiều năm về sau vẫn chưa lập gia đình, tướng mạo cũng đoan chính, tuy lớn hơn Tịnh Thủy mười tuổi, nhưng Tịnh Thủy nhìn thấy người nọ, vẫn có chút bất ngờ, bất ngờ là nàng còn có thể gả cho người như vậy làm chính thất thê tử.

Vị chưởng quỹ này hơi lớn tuổi, nàng dâu lại vì khó sinh mà chết, thì sẽ cực kỳ biết thương tiếc người khác, đợi sau khi Tịnh Thủy gả qua xem nàng như châu bảo mà trân quý hậu đãi nàng, chỉ qua ba tháng nàng liền có tin vui, sang năm sau liền sanh một đôi gái trai, cuộc sống trải qua lại càng lúc càng có tư vị.

Thùy Tinh gả cho con trai nhỏ của một vị trưởng thôn.

Tiểu nhi tử kia từ nhỏ đã được học kinh thư, sau đó bởi vì ham chơi từ trên cây té xuống chân có chút tật, mới không tiếp tục học nữa.

Tuy hắn xuất thân thấp kém, nhưng đầu óc lanh lợi, tính tình lại phúc hậu, thường thường hỗ trợ cho người trong thôn miễn phí tiền bút viết sách vở, có rất nhiều các tiểu nương tử trong thôn đều không ngại chân hắn có tật đều muốn gả cho hắn.

Thùy Tinh lúc đầu còn chê chân hắn có tật, chờ sau đó phát hiện các đại cô nương, tiểu tức phụ trong thôn nhìn nàng bằng ánh mắt đều tràn đầy hâm mộ ghen tị, nàng cũng có chút lâng lâng, hơn nữa tướng công nàng là một vị biết đọc biết viết, dáng dấp lại thanh tú, không giống như nàng nghĩ là một tên hán tử thô lỗ nên nàng cũng tỉnh táo lại.

Nói đến cũng thật khéo, cũng không tới ba tháng, Thùy Tinh liền có hỉ, đến năm sau liền sinh một tiểu tử mập mạp.

Dĩ nhiên, những thứ này đều để sau hãy nói.

Nói đến Viễn Sơn, ở phía tây phủ Trấn Quốc Công có xếp đặt một nhà miếu viện, thu thập bọc quần áo trực tiếp dời qua là được.

Đến ngày thứ hai Chân Diệu đi thỉnh an lão phu nhân, mới nghe Điền thị hỏi tới: “Vợ Đại Lang, thím nghe nói hôm qua đại Lang đuổi ba nha đầu thông phòng? Có phải lcác nàng làm gì nghịch ngợm, chọc cháu tức giận?”

Chân Diệu ngẩn người.

La Thiên Trình làm những thứ này, cũng không có nói với nàng.

Hắn lại đem ba cái nha đầu thông phòngđều đưa đi sao?

Chỉ là, cái gì gọi là chọc nàng tức giận?

Chân Diệu vuốt ve tóc mai, cười híp mắt nói: “Hai ngày nay không thấy Thế tử, cháu dâu còn không biết chuyện này đâu, không nghĩ đến Nhị thẩm đã biết rồi.”

Nàng nhíu mày một cái: “Đợi khi nào gặp Thế tử, cháu sẽ hỏi chàng ấy một chút.”

Điền thị âm thầm bực bội.

Nhìn bộ dạng nàng thản nhiên này, không phải là đang khoe khoang Đại Lang rất coi trọng nàng sao!

Thật ra thì việc này chính là Điền thị bị Yên Nương kích thích có chút nhạy cảm.

Bà ta lại thở dài: “Nếu nói ra, thì người thế tử cũng đã đưa đi rồi, cũng không có gì, thông phòng chỉ đồi chơi của nam nhân, nếu không thích nữa thì đổi người mới là được. Chỉ là ta nghe nói Viễn Sơn đưa vào miếu, nàng còn trẻ, ngược lại có chút đáng thương.”

Lão phu nhân nghe, biểu tình lúc này có chút khác lạ nhưng cũng không lên tiếng.

Lão thái thái thấy một cái nha đầu thông phòng còn chưa tới phiên Điền Thị thay các nàng nói chuyện. Làm mất mặt mũi cháu dâu.

Điền thị thầm hận lão phu nhân rộng lượng. Hé miệng cười một tiếng nói: “Chẳng qua là nam nhân mà, dù sao phải có người hầu hạ. Vợ Đại Lang à, nếu không tìm được người thích hợp. Không bằng thím giúp cháu an bài? Cháu yên tâm, thím bảo đảm chọn cho cháu hai nha đầu trung thành.”

Chân Diệu nghe đều ngây người.

Hóa ra Điền thị còn có thể vô sỉ đến mức này!

Nàng chịu đủ rồi, Điền thị ở trước mặt nàng luôn bày ra một bộ dạng trưởng bối, còn bày ra bộ dáng suy tính lo nghĩ vì hậu bối.

Nàng trừng mắt nhìn, có chút mờ mịt hỏi: “Nhị thẩm! Ngài định nói, muốn đưa nha đầu thông phòng qua cho Thế tử?”

Điền thị hơi biến sắc.

Tuy nói ra chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng lại nói rõ ràng ra muốn nhét thông phòng vào cho cháu trai, vậy thì thật khó nghe.

Chân Diệu vẫn tiếp tục hỏi: “Nhị thẩm, có phải ngài có ý định này?”

Mặt Điền thị ửng đỏ, thật nhanh liếc quanh những người ở nơi đây một cái. Miễn cưỡng cười cười: “Cháu còn trẻ, ở trên lại không có mẹ chồng, thím chỉ sợ cháu không nghĩ chu đáo nên nhắc nhở một chút.”

“À, hóa ra chẳng qua là nhắc nhở cháu dâu một chút. Vậy cảm tạ nhị thẩm nhiều.” Chân Diệu nhấp mím môi, “Cháu dâu luôn được dạy dỗ đạo lý khuê phòng tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, nếu Thế tử không muốn thông phòng, sao cháu có thể làm trái ý chàng ấy. Nếu thẩm muốn đưa thông phòng, liền trực tiếp nói với Đại Lang đi.”

Chân Diệu một câu một chữ liền nói “Muốn đưa thông phòng ” tới, trực tiếp chặn họng Điền thị tức chết.

Lão phu nhân lúc này mới mở miệng: “Điền thị, Đại Lang bên này có vợ Đại Lang quan tâm lo lắng, con cũng không cần lại phí tâm. Ngược lại là con bên kia, Yên Nương nơi đó con phải quản cho thật tốt không, đừng lại làm loạn ra chuyện gì nữa.”

Điền thị nhất thời những điều trong lòng nói không ra lời.

Chân Diệu xoay người thi lễ: “Tổ mẫu, cháu dâu đang làm món đu đủ tuyết cáp, đi nhìn xem thế nào rồi, đợi khi nào làm xong bưng tới cho ngài nếm thử một chút.”

Đến ban đêm La Thiên Trình trở lại, lại ngây người đứng quanh quẩn ở ngoài cửa sổ.

Chân Diệu giả vờ như không biết, mở cửa sổ hất một chậu nước rửa mặt tát nước ra ngoài, lẩm bẩm: “Nha đầu càng lúc càng lười biếng, nước rửa chân để lâu như vậy, cũng không biết bưng đi ngoài!”

Nói xong rầm một tiếng cánh cửa sổ rớt xuống.

La Thiên Trình ngây người như phỗng đứng ở ngoài cửa sổ, cả người ướt đẫm.

Nước kia theo tóc tí tách rơi xuống, tựa hồ còn lẫn vào mùi thơm.

Hắn thất kinh.

Chẳng lẽ là ma chướng, lại cảm thấy nước rửa chân này cũng có hương vị!

Hắn ngây người đứng một hồi, khóe miệng hơi nhếch lên cười.

Kiểu Kiểu còn nguyện ý cầm nước rửa chân tạt hắn, nghĩ rằng nàng sẽ lại không để ý tới hắn rồi.

Chân Diệu vào bên trong phòng, ngồi ở trên giường nhỏ, sau khi giải cơn giận xong, lại có chút bất an.

Chuyện hư hỏng như vậy, nàng chưa từng làm qua!

Qua hai khắc đồng hồ, nàng hỏi A Loan: “Thế tử đâu?”

“Thế tử gia còn đứng ở ngoài cửa sổ.”

Chân Diệu giận đến vỗ giường chát một cái: “Hắn nhất định là cố ý!”

Tên vô lại này, cả người ướt đẫm đứng ở bên ngoài không rời đi, là cố ý muốn nàng mềm lòng chứ gì?

Cuối cùng, chân Diệu vẫn thỏa hiệp: “Mời Thế tử vào phòng.”

Cái niên đại này, một chứng bệnn thương hàn cảm mạo cũng có thể muốn lấy mạng người, nàng có tức giận đi nữa, cũng không thể để thứ này giày vò người.

La Thiên Trình rất nhanh liền tiến vào, A Loan thức thời liền lui xuống.

“Chàng… Tại sao nha đầu thông phòng mà chàng cũng đuổi đi?”

Không thể không nói, hành động lần này của hắn, chính là lấy lòng nàng.

Đừng nói nàng dễ dụ, thông phòng đối với nam nhân mà nói chính là một tài sản hữu dụng, là có nhu cầu cần sử dụng, điều này vốn là rất bình thường trong niên đại này.

Một người nam nhân không cần thứ này, chỉ là bởi vì hắn không muốn để cho vợ hắn thương tâm, tuyệt đối không phải là vì hắn cảm thấy bản thân chuyện ngủ với thông phòng là sai.

Đây chính là quan niệm bọn họ hình thành từ nhỏ, giống như đạo lý hiển nhiên mà Chân Diệu nhìn nhận là nam nhân cùng với bàn chải đánh răng không thể dùng chung.

“Nếu tồn tại của họ khiến cho nàng không vui, thì ta cũng không cần.”

La Thiên Trình trả lời, quả thật chứng minh điều Chân Diệu nghĩ không có sai.

Đây là thời đại cách ngàn năm đây, quan niệm hai người có sự xung đột.

Nàng nghĩ, nàng không thể nào để cho một người nam nhân hoàn toàn biến thành dáng vẻ như nàng mong muốn, chỉ là nếu như người nam nhân này nguyện ý vì nàng thay đổi, đây là một khởi đầu khá tốt.

Trong lòng Chân Diệu nghĩ tới những điều này nhưng trên mặt lại không có lộ ra, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ta nghe nói Viễn Sơn đi miếu viện, nàng ta vì chàng làm được như vậy, có phải đối với chàng mà nói nàng ta là một nha đầu thông phòng rất đặc biệt hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.