Tên Chương: Oan gian hoan hỉ
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Một câu “Ta đau lòng” nói ra La Thiên Trình thấy ngọt ngào như ngâm trong mật, sự mĩ diệu trong đó hai đời đều chưa từng trải qua.
Không nhịn được dụ nàng nói thêm vài câu, thấp đầu ngậm vành tai khéo léo hôn một cái nói: “Nàng đau lòng ai, là Mặc Ngôn biểu ca hay là đồ bỏ đi Tưởng biểu ca?”
Lúc này Chân Diệu mới trở về thực tại, bất khả tư nghị nói: “Cẩn Minh, chàng ăn dấm gì vậy hả?”
“Sao lại là dấm, nàng không phải còn muốn cùng Mặc Ngôn biểu ca của mình ăn lẩu sao? Còn có Tưởng biểu ca, hắn gầy hay không gầy có liên quan gì đến nàng?”
Nói đến đây lòng lại thấy có chút không phải tư vị, mấy ngày nay hắn bận chân không chạm đất, lại nhớ nàng, y phục đã rộng hơn không ít, nhưng không thấy nàng chủ động hỏi một câu.
Vốn Chân Diệu và Tưởng Thần vô tình gặp nhau ở rừng trúc, tự cảm thấy quang minh chính đại, nhưng nghe hắn nói vậy ngược lại thật có cảm giác mình không đủ thân thiết với phu quân.
Chân Diệu nhất thời nghẹn họng.
Cô nương này trong chuyện nam nữ chỉ là kẻ đầu gỗ, nếu đổi lại dỗ người, đừng nói thật không có ý gì với Tưởng Thần, dù hai người có chút qua lại, bị nam nhân của mình hỏi đầy ghen tỵ như vậy cũng sẽ lập tức cảm thấy đó là những lời ngọt ngào.
Đằng này ở phương diện này nàng..., lúc trước Ôn thị nói Tưởng Thần bị bệnh, vốn có chút thân thiết, sau khi gặp lại thấy Tưởng Thần gầy không ít, quan tâm cũng là tự nhiên, bị La Thiên Trình hỏi như vậy, đúng là không còn gì để nói.
La Thiên Trình nói những lời này một là mượn cơ hội biểu thị bất mãn, hai cũng muốn nói cho nàng nghe những bất mãn của mình, không trông chờ vào nàng còn rất trì độn.
Cái này thật khiến bình dấm của người nào đó đổ, lập tức cười lạnh một tiếng đẩy Chân Diệu ra, lui về sau nói: “Kiểu Kiểu, nếu nàng lo lắng thì quay lại mời họ uống rượu, để nàng nhìn họ nhiều thêm vài lần cho yên tâm!”
Tình cảnh trong rừng trúc đó vốn rất chói mắt khiến hắn không thoải mái, hiện tại là chân chính như bị đâm vào tim.
Ôn Mặc Ngôn thì cũng thôi nhưng Tưởng Thần, La Thiên Trình thực để ý.
Kế sách này của Chân Tĩnh mặc dù đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.
Trên đời này phàm là nam nhân, đều không nhịn được cái này.
La Thế tử thường ngày nhìn lạnh nhạt, thấy cảnh đó nói không chừng lại ghi tạc trong lòng, thời gian dài tự nhiên sẽ thành cọc tâm sự không giải được, đây là tốt nhất.
Lùi một bước, mặc dù hắn nói với Chân Diệu, nếu hai người kia thực sự có gì, trong lúc Chân Diệu trả lời lộ chút vết tích vậy tình cảm phu thê của họ sẽ chấm dứt, nếu không có gì cô gái nào nghe xong lời này mà không tức giận, vợ chồng cãi nhau đều tổn thương.
Chân Tĩnh mượn Ôn Nhã Kỳ dùng một chiêu này, cũng không muốn lập tức thấy hiệu quả, chính là có tâm tư muốn sau này xem náo nhiệt.
Nàng không ngờ La Thế tử cao quý lạnh nhạt trong mắt người ngoài lại sớm từ bình dấm chua tiến hóa thành vại dấm.
Tình cảm giữa vợ chồng họ đã sớm không giống với những cặp vợ chồng bình thường khác, đến cửa còn chưa vào La Thiên Trình đã nói hết bất mãn ra.
Giữa vợ chồng, đáng sợ nhất không phải hiểu lầm rồi tranh cãi ầm ĩ, sợ chính là trong lòng để ý chuyện này nhưng lại không thành thật nói ra, thời gian lâu khúc mắc sẽ thành vết thương mưng mủ lở loét, vừa chạm liền đau, thành ra sẽ quên ước hẹn ban đầu, chỉ lưu lại vết thương trong lòng, tình cảm vợ chồng phai nhạt.
Chỉ tiếc nàng ta nghĩ đến là chu toàn nhưng lại không tính đến việc La Thế tử trong miệng Lục hoàng tử thưởng thức không ngớt lại không thâm trầm như nàng nghĩ, về phần Chân Diệu, càng không phải người thấy chiến tranh lạnh liền không được tự nhiên.
Tròng lòng nàng có lửa thì đều phải phát ra.
Nghe La Thiên Trình nói những lời không bằng không chứng như vậy, kéo tay hắn qua cúi đầu cắn một cái.
La Thiên Trình nghẹn khẩu khí trong ngực, cười lạnh nói: “Kiểu Kiểu, nàng không ngại cắn mạnh hơn chút nữa, dù sao thân thể ra khỏe mạnh, da dày thịt béo chịu đựng được.”
Cắn một cái như vậy nàng cũng không đau lòng!
Việc này khiến hắn càng không nhịn được bồi thêm một câu: “Không giống Tưởng Thần biểu ca của nàng, ho một cái nàng đều vô cùng đau lòng!”
Chân Diệu nghe vậy không tức không được.
Hỗn đản này, rốt cuộc trúng tà gì vậy, sao lại cắn chết biểu ca yếu ớt của nàng không thả!
Cắn thì cắn, thịt của nha hoàn nàng còn không bằng hắn sao?
Dưới lửa giận như vậy thực dùng lực cắn, một lát sau nếm được mùi máu tươi.
Chân Diệu thoáng cái thanh tỉnh, vội buông lỏng miệng, cúi đầu, lại lạc vào đôi mắt như hàn tuyền, vội vã rũ mắt nhìn tay hắn, một vòng răng vết máu rỉ ra cực ký tiên diễm.
La Thiên Trình chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo, ngược lại không thấy tay đau đớn, vội đưa tay đến miệng Chân Diệu, môi mỏng nhếch lên: “Sao lại ngừng?”
Chân Diệu vừa hối hận vừa xấu hổ, lại có vô số ủy khuất, bị hắn ép như vậy không hiểu sao vành mắt nóng lên, tí tách rơi lệ.
Giọt nước mắt như viên trân châu lớn bằng hạt đậu rơi lên dấu răng, lành lạnh mằn mặn, La Thiên Trình ngược lại có chút đau lòng, không được tự nhiên hỏi: “Khóc cái gì?”
Nàng khóc như thế, đôi mắt tắm qua nước trong trẻo như ngọclưu ly, như phủ lên một tầng hơi nước, liếc nhìn chỉ khiến tim đập như trống.
La Thiên Trình âm thầm ảo não, vừa mới phát tính tình, thấy bộ dáng này của Kiểu Kiểu liền nghĩ đến tâm tư loạn thất bát tao, đừng nói nàng vốn không hiểu, ngược lại bản thân cũng bị dẫn theo lối suy nghĩ lung tung của nàng.
“Kiểu Kiểu.......” La Thiên Trình kéo Chân Diệu qua: “Có một chỗ nhất định sẽ không khiến nàng đau răng.”
Không đợi nàng kịp phản ứng, đôi môi mỏng kia đã in lên, dọc theo đôi môi anh đào tinh tế vuốt ve, thừa dịp đối phương đang kinh ngạc há mồm, chiếc lưỡi tinh xảo đã len vào, đuổi theo đinh hương kia chơi đùa.
Mấy ngày nay mặc dù hai người chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, lại chưa từng làm chuyện vợ chồng, mỗi lần ở cũng ở cùng thì cũng chỉ thân thiết như vậy, Chân Diệu quen hương vị của đối phương cũng không có phản cảm, chỉ là còn giận hắn vừa mới nói những lời kia, liền thực sự cắn lưỡi hắn.
La Thiên Trình cũng không động, cảm nhận được nàng cắn, lại có ý tùy nàng phát tác, đôi mắt đen nhánh ướt sũng, không hiểu sao Chân Diệu nghĩ tới con chó nhỏ kiếp trước nuôi.
Đáy mắt La Thiên Trình dần dần mang theo ý cười, lưỡi giật giật, ngược lại như giục.
Chỉ là ở đó không thể so với tay, sao có thể thực sự cắn, ngược lại khiến Chân Diệu đâm lao phải theo lao, mắt buồn bực nhìn hắn chằm chằm, chậm chạp không cắn xuống. Càng về sau ngược lại càng giống như chủ động ngậm vậy.
Chân Diệu đỏ mặt, như đánh một tầng son tốt nhất.
La Thiên Trình đâu còn có thể thành thật ngây ngốc, chủ động ôm lấy hôn sâu, cho đến khi đối phương thở hồng hộc ngã vào ngực , nơi nào đó cứng rắn trướng không chịu được. Sợ tiếp tục như vậy sẽ không kiểm soát được. Mới thả nàng ra.
“Kiểu Kiểu, còn giận ta không?”
Chân Diệu lườm hắn một cái: “Nào dám giận Thế tử gia, chàng không giận lung tung ta đã cám ơn trời đất rồi.”
“Kiểu Kiểu.” La Thiên Trình giữ tay nàng đặt lên ngực mình, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không quản được nó, nó đau liền thích làm bậy.”
Mắt Chân Diệu trừng lớn: “Chàng, chàng không phải đang vô lại sao?”
La Thiên Trình tự tiếu phi tiếu: “Kiểu Kiểu, ta không giữ chữ tín, muốn vào Tây Khóa viện nàng có chỗ nào đau không?”
“Ta đau cái gì, ta không giống người nào đó hỉ nộ vô thường.”
“Thực không đau sao?” La Thiên Trình cười hỏi, đột nhiên đặt tay lên lồng ngực phập phồng, sau đó còn xoa xoa.
Ánh mắt Chân Diệu dời xuống, vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm bàn tay đang làm xằng làm bậy. Bên trên còn có dấu răng như cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.
Một lúc lâu sau mới phản ứng, mạnh mẽ đẩy bàn tay kia ra, cắn răng nói: “La Thiên Trình, ta biết chàng vô lại, nhưng không ngờ.....”
“Không ngờ gì?”
“Không ngờ chàng lại vô lại đến vậy!”
La Thiên Trình cười ha ha một tiếng.
Nghe được tiếng “ha ha” đó. Chân Diệu không khỏi có chút cảnh giác nói: “Chàng cười cái gì?”
La Thiên Trình nhướn mày, thấp giọng cười nói: “Ta biết nàng vì sao không đau lòng vì ta.”
“Vì sao?”
“Bởi vì vẫn còn thương tâm ở đây sao vẫn không lớn thêm, không phải nó không được chăm sóc.”
Chân Diệu cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ của mình, giận dữ: “Nói bậy, mấy hôm trước đi tắm, ta có đo rồi, rõ ràng là lớn hơn nửa ngón út.”
“Thực? Để ta xem một chút.”
La Thiên Trình cọ cọ.
Chân Diệu ưỡn ngực, đột nhiên kịp phản ứng, tát qua một cái: “Vô sỉ, chết qua một bên!”
La Thiên Trình lại ôm nàng không buông tay, vùi đầu trước ngực nàng cũng không cử động, chỉ lẳng lặng như vậy, một lúc sau mới nói: “Nếu thật chết, cũng muốn chết ở một chỗ.”
Tâm trạng Chân Diệu có chút cảm động, nhưng nghĩ một chút nói: “Ta thấy có chút không đúng.”
“Chỗ nào không đúng?” La Thiên Trình dán vào thân thể mềm mại, ngửi hương thơm, chỉ cảm thấy dù bên ngoài có như đao phong vũ cũng không là gì.
“Trong sách vẫn nói nam nữ lưỡng tình tương duyệt nếu gặp nguy cơ sinh tử, nam nhân không phải đều nói nàng nhất định phải sống tốt sao, tất cả đều do hắn gánh vác.”
La Thiên Trình híp mắt, hừ lạnh một tiếng: “Mơ tưởng, nếu chỉ còn lại một mình nàng, muốn trở thành vợ chồng với nam nhân khác, ta dù chết thì cũng tức mà sống lại, tìm nàng tính sổ.”
“Nhưng mà, như vậy thực quá ích kỉ đi?”
La Thiên Trình thầm hít một hơi, dùng ngón tay khẽ búng một cái lên trán Chân Diệu, nghiêm túc nói: “Ta cũng biết là có chút không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Trong sách đều nói nam nữ lưỡng tình tương duyệt nếu gặp nguy cơ sinh tử, nữ nhân không phải đều nói đừng bỏ lại ta, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm ta cũng nguyện ý cùng chàng đồng sinh cộng tử sao?”
Chân Diệu bị chặn họng không nói được câu gì, hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng nở nụ cười.
Đến tận bây giờ, đôi oan gia vui vẻ này mới coi như hóa giải hiểu lầm, La Thiên Trình sửa sang lại tóc tai, quần áo cho Chân Diệu, đỡ nàng xuống xe ngựa.
“Kiểu Kiểu, ta đưa nàng đến đây thôi, nha thự thực sự không đi được.”
Chân Diệu vừa nghĩ nếu ép buộc hắn hồi phủ nghỉ ngơi, những chuyện kia không làm xong, đến lúc đó lại phải thức khuya, còn không bằng về sớm một chút làm, liền gật đầu dặn dò: “Dù có bận rộn đi nữa, một ngày ba bữa cũng phải nhớ ăn đúng giờ, mỗi ngày phải ngủ ít nhất ba canh giờ.”
Nghĩ một chút, sợ hắn không nghe lời, thấp giọng nói: “Nếu không chàng lại mang bộ mặt này cùng ta về nhà mẹ đẻ, mẹ ta lại quan tâm có phải chàng phúng túng quá độ không.”
Nói xong lời này nghĩ có chút ngượng ngùng, mang theo hai nha đầu chạy như một cơn gió.
Chỉ để lại La Thiên Trình hai tai đỏ ửng, ngơ ngác nói: “Nhạc mẫu đại nhân nói gì?”
Đáng tiếc người trả lời hắn đã sớm không thấy, chỉ để lại một làn gió thơm.