Lão phu nhân còn chưa đợi được người phái đi Kinh Châu trở về, thì trước hết đã nhận được tin tức do Cẩm Lân vệ truyền đến, lúc La thế tử đi
thôn Thập Lý ở Kinh Châu thị sát vô ý rớt xuống sông, tiểu tướng quân Âu Dương Trạch nhảy xuống cứu người, cùng nhau mất tích, đến nay không rõ
sống chết.
Cùng lúc đó, phủ Âu Dương tướng quân cũng nhận được
tin tức như vậy, Giang thị liền ngất ngay tại chỗ, Đỗ lão thái quân vừa
đau lòng cháu trai, lại lo lắng cháu dâu đang có thai, đau đớn đan xen,
cũng ngất xỉu theo. Về phần mẹ của Âu Dương Trạch, bởi vì thường ngày
thân thể đã không tốt, nên căn bản không ai dám đi báo tin, sợ Âu Dương
tiểu tướng quân còn chưa biết sống chết, thì Đại phu nhân đã đi trước
rồi.
Chờ Đỗ lão thái quân tỉnh lại, tay run đến nỗi không cầm được quải trượng: “Đi phủ Trấn quốc công.”
“Lão phu nhân, Đỗ lão thái quân tới.”
Tuy hai nhà là thông gia, nhưng thường ngày tới cửa thăm viếng cũng không
thiếu được phải đưa bái thiếp trước, không mời mà tới thế nàym vẫn là
lần đầu tiên, có điều hiển nhiên lão phu nhân đã đoán trước được, trầm
giọng nói: “Mau mời.” Vừa nói, bà vừa đứng lên, đi ra bên ngoài nghênh
đón.
“Lão tỷ tỷ ——” Đỗ lão thái quân vừa vào, giọng nói liền run lên.
Lão phu nhân nghênh đón, cầm tay bà ấy: “Lão thái quân, vào phòng rồi nói.”
Chờ vào nhà ngồi xuống ghế, Đỗ lão thái quân đã không nhịn được nữa, kéo
tay lão phu nhân khóc lên: “Lão tỷ tỷ, sao mệnh của chúng ta lại khổ như vậy chứ, nghiệt chướng kia mới về kinh, đã lại âm thầm ra kinh rồi,
nhưng ai biết lại nhận được tin tức như vậy chứ, thật muốn bắt ta người
đầu bạc tiễn người đầu xanh ——”
Lão phu nhân xem như trấn định,
vỗ vỗ tay Đỗ lão thái quân: “Lão thái quân, lúc này ngươi đừng rối loạn
trận cước, hai đứa bé phúc lớn mạng lớn, nói không chừng qua ít ngày nữa sẽ có tin tốt.”
Đỗ lão thái quân gạt lệ: “Lão tỷ tỷ, lời này của ngươi cũng chỉ là an ủi ta thôi, cơn lũ kia phát sinh bất ngờ nước sông chảy xiết, rớt xuống đó sao còn có thể trở lại ——”
Khóe miệng
lão phu nhân giật giật, giống như đang chịu đựng bi thống, khuyên nhủ:
“Hai đứa bé đều bơi rất giỏi, ta không tin bọn chúng cứ mất như vậy,
ngươi đã quên rồi sao, năm trước Thu săn, Đại lang nhà ta cũng gặp nạn,
ngay cả thi thể cũng bị người ta chở về, nhưng kết quả thì thế nào,
người vẫn còn sống sờ sờ cũng đồng thời trở về với thi thể.”
Trong lòng Đỗ lão thái quân dễ chịu hơn một chút, lại nói: “Đứa cháu dâu
Giang thị của ta cũng đáng thương, lúc đó liền thấy hồng.”
“Không sao chứ?” Lão phu nhân nghe, cũng khó chịu theo.
“May mắn đã qua ba tháng, đứa bé cũng giữ được, chỉ là đến bây giờ, Giang
thị vẫn còn như không có hồn vậy, cứ không nói một lời. Đúng rồi, Chân
thị thế nào?”
Đỗ lão thái quân nhắc tới Chân thị, trong lòng lão
phu nhân liền giật thót một cái, một lúc lâu, mới thở dài nói: “Đứa bé
kia mấy ngày trước đã bị nhiễm phong hàn, nghe tin tức này, lúc đó cũng
ngất tại trận, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Hai lão thái thái đồng loạt thở dài.
Một lát sau, Đỗ lão thái quân mở miệng nói: “Hôm nay ta tới đây, là muốn
mời lão tỷ tỷ tiến cung một chuyến với ta, các cháu không thể mất một
cách không rõ ràng như vậy được.”
Lão phu nhân lắc đầu: “Lão thái quân, nghe ta khuyên một câu, tạm thời chúng ta vẫn nên bất động thì
tốt hơn, Đại lang và các cháu bí mật ra kinh, nhất định là phụng ý chỉ
của Hoàng thượng, không chừng phải đi làm đại sự gì đó. Chúng ta không
cần đi, Hoàng thượng cũng sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Đỗ lão thái quân nghe khuyên, vội vàng trở về. Lão phu nhân thở dài một hơi, tấm lưng vẫn luôn vững chãi liền sụp xuống.
“Lão phu nhân ——”Dương ma ma đứng ở bên cạnh lo lắng hô một tiếng.
Cả người lão phu nhân giống như già đi rất nhiều, khàn khàn hỏi: “Có tin của vợ Đại lang chưa?”
“Chưa ạ, bên Thần Vương cố kỵ thanh danh của Đại nãi nãi nên cũng không dám gióng trống khua chiêng điều tra.”
Lão phu nhân gõ bàn: “Vợ Đại lang gặp phải tai họa bất ngờ, Đại lang lại
xảy ra chuyện, thật sự là họa vô đơn chí ——” Nói đến đây, bà đột nhiên
dừng lại, mồ hôi lạnh ở trên trán lăn xuống: “Dương ma ma, ngươi nói,
trong chuyện này có phải có liên hệ gì đó không, vợ Đại lang mất tích,
chẳng lẽ là nhằm vào Đại lang sao?”
“Có thể bắt Đại nãi nãi đi
ngay trên xe ngựa khẳng định không phải người bình thường. Đại nãi nãi
là một cô gái, cho dù có chỗ đắc tội với người, thì cũng chỉ là những
tranh cãi bình thường giữa các phụ nhân thôi, sợ rằng bắt Đại nãi nãi
đi, chính là nhằm vào Thế tử gia.”
Sắc mặt lão phu nhân dần dần
thay đổi: “Vậy tin Đại lang rớt xuống nước truyền đến, vợ Đại lang ——”
Câu nói kế tiếp bà không nói ra, nhưng trong lòng đã hiểu, sợ rằng Chân
Diệu đã lành ít dữ nhiều.
Bầu không khí trong phòng trở nên đặc biệt ngưng trệ.
Một lúc lâu sau, lão phu nhân thở dài nói: “Vô luận như thế nào, tin vợ Đại lang bị bắt đi phải giấu thật kỹ.”
“Nhưng tin Thế tử gia rớt xuống sông đã truyền đi, đến lúc đó rất nhiều người sẽ tới cửa hỏi thăm, sợ rằng không giấu được.”
“Không giấu được cũng phải giấu, mấy ngày trước vợ Đại lang bị bệnh, trong phủ cũng biết rồi, Đại lang gặp chuyện không may, bị đả kích lớn, bệnh
trở nặng hơn.”
Dương ma ma ngầm hiểu, nếu tin tức Thế tử gia bỏ
mình đã chứng thực rồi, mà Đại nãi nãi còn chưa có tin tức, chỉ sợ là
đã bị lặng lẽ diệt khẩu rồi, nhưng chuyện này cũng mất mặt, nếu lan
truyền ra ngoài, danh tiết của Đại nãi nãi sẽ bị phá hủy hoàn toàn, chỉ
sợ có chết cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, danh tiếng của phủ Quốc
công cũng sẽ xuống dốc không phanh. Cho nên hiện tại truyền ra tin tức
Đại nãi nãi bệnh nặng, liền nhìn tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Tin tức ở kinh thành luôn truyền mau vô cùng, chưa tới hai ngày, đã đều âm
thầm nghị luận rối rít rồi, chỉ e ngại phủ Trấn quốc công và phủ Âu
Dương tướng quân đều không có động tĩnh gì, phía trên lại không tỏ vẻ
gì, nên không tiện trực tiếp tới cửa, nhưng có quan hệ thân thích thì
đều phái người đi hỏi. Đặc biệt là phủ Kiến An bá, còn có bên Chân
Nghiên, thì lại càng liên tiếp phái người đi hỏi nhiều lần. Lão phu nhân lo lắng nhà mẹ đẻ của Chân Diệu nhất quyết muốn gặp người, nên chỉ đành phải hàm hồ ứng phó.Nhưng chuyện khiến lão phu nhân không ứng phó kịp
chính là, ngay vào ngày mùng một tháng năm, lúc mặt trời còn chưa mọc,
thì Điền thị triền miên trên giường bệnh nhiều ngày đã trút hơi thở cuối cùng.
Chuyện hậu sự của Điền thị đã chuẩn bị từ trước rồi, bà
ta vừa đi như vậy, mặc dù không đến nổi luống cuống tay chân, nhưng lại
không thể không đối mặt một đám đông muốn tới phúng viếng, Nhị Lang bị
đuổi đến thôn trang cũng được đón về.
Chắc là do ở thôn trang
thanh tĩnh tự tại, nên trông La nhị lang cũng bình thường hơn mấy ngày
trước rất nhiều, quỳ gối trước linh tiền của Điền thị, cất tiếng khóc
lớn. Hắn ta khóc đủ rồi, liền lảo đảo đứng lên, nhìn chung quanh một
vòng, rồi nhìn sang lão phu nhân: “Tổ mẫu, sao không thấy đại ca với đại tẩu?”
Lão phu nhân nhìn La nhị lang đầy thất vọng. Bà sống đến
cái tuổi này rồi, dù Nhị lang có che giấu tốt hơn nữa, thì bà cũng có
thể nhìn ra được, đứa cháu này hận bà. Để mặc cho danh tiếng của huynh
đệ đồng bào bị tổn hại thay mình, sinh tâm tư với nữ nhân của cha, lên
thôn trang tĩnh tâm tư quá một thời gian, chẳng những không nghĩ thông
suốt, mà ngược lại còn hận đời. Lúc nào thì Nhị lang lại biến thành bộ
dáng này?
“Đại lang ra kinh làm việc.” Tống thị mở miệng nói.
“Vậy Đại tẩu đâu? Chẳng lẽ mẹ đi, tẩu ấy không chịu đến trước linh tiền lạy một lạy sao?”
“Mấy ngày trước đại tẩu của cháu bị bệnh, không dậy nổi.”
La nhị lang cười lạnh: “Đại tẩu còn trẻ, sao lại nói vừa bệnh liền bệnh đến không đứng dậy nổi?”
“La nhị lang, huynh đừng cố tình gây sự!” La tam lang gầm lên, “Mẹ đã đi
rồi, huynh còn muốn gây chuyện ở trước linh tiền của mẹ sao?”
Lúc này tiếng pháo vang lên, người tới phúng viếng lục tục đến, La nhị lang lại quỳ xuống, vẻ mặt chết lặng. Thấy hắn ta đàng hoàng, La tam lang
cũng lui sang một bên quỳ. Lão phu nhân được người hầu đỡ đến nhà chính.
Ba vị thái thái của phủ Kiến An bá đều đến, Ôn thị vẫn nhớ Chân Diệu, thắp hương xong liền quan sát chung quanh. Bỗng nhiên, La nhị lang mở miệng: “Ôn thái thái đang tìm đại tẩu của ta sao, tẩu ấy bị bệnh không dậy
nổi.”
Huyết sắc trên mặt Ôn thị lập tức bị rút sạch, suýt chút
nữa liền ngã vào linh tiền. La tứ thúc và mọi người đều căm tức nhìn La
nhị lang, nhưng hắn ta chỉ quỳ ở đó, mí mắt cũng không nâng. Hắn ta là
trưởng tử của Điền thị, vô luận như thế nào, loại thời điểm này cũng
không thể nào đuổi hắn ta ra ngoài.
Ôn thị lập tức đi cầu kiến lão phu nhân: “Con muốn gặp mặt Diệu nhi.”
Trong phòng, nữ khách cũng không ít, trong lòng lão phu nhân tức giận không
thôi. Vốn bà đã nghĩ ra được một cái cớ, định tìm lúc không có ai nói
nhỏ với Ôn thị rằng, bệnh của vợ Đại lang có tính lây truyền, không thể
ra gió, chờ khỏe hơn một chút sẽ mời nàng ấy tới cửa, cũng miễn cưỡng
ứng phó được, nhưng không ngờ lại bị Nhị lang nhắc đến như thế, Ôn thị
hoảng loạn, liền làm trò trước mặt nữ khách cả phòng nhắc tới. Trước
nhiều người như vậy, sao bà có thể nói vợ Đại lang bị nhiễm loại bệnh
này được?
Thấy lão phu nhân trầm mặc, Ôn thị càng hoảng loạn hơn, che miệng khóc nói: “Lão phu nhân, có phải Diệu nhi của con bị bệnh rất nặng không?” Bằng không, sao trong tang lễ của Điền thị cũng không
trông thấy người được? Gần đây đều đồn La thế tử đã xảy ra chuyện, phủ
Trấn quốc công không đề cập tới, nàng còn tưởng rằng là tin đồn, hôm nay xem ra, chuyện này chắc chắn là thật, Diệu nhi mới không chịu được đả
kích nên bệnh nặng không dậy nổi.
Nước mắt Ôn thị tuôn rơi, bỗng
nhiên, Điền Tuyết đi theo bên cạnh lão phu nhân mở miệng: “Ôn thái thái, ngài đừng nóng vội, căn bệnh này của đại tẩu chẳng qua là không thể ra
gió thôi, con liền dẫn ngài đi qua, cách rèm nói với tẩu ấy vài lời.”
Vừa nghe nàng nói như thế, Ôn thị liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi cùng.
“Vợ Tam lang ——”
Điền Tuyết quay đầu lại, cười cười với lão phu nhân: “Tổ mẫu yên tâm, cháu
dâu đi một chút sẽ trở lại, hôm qua đi thăm Đại tẩu, cách rèm Đại tẩu
còn nói là sợ Ôn thái thái lo lắng đấy ạ.”
Trên mặt lão phu nhân không biểu lộ gì, gật đầu nói: “Cháu đi đi, cũng đừng đi quá nhanh, cẩn thận thân thể.”
Lúc này mấy nữ quyến kia mới đè nghi ngờ trong lòng xuống.
Chờ một lát sau, lão phu nhân gọi Điền Tuyết đến hỏi nàng ấy, Điền Tuyết
liền nói: “Cháu dâu dẫn Ôn thái thái tới một chỗ không có ai, rồi nói
chỗ khó xử của tổ mẫu cho bà ấy nghe.”
Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “May nhờ cháu cơ trí.”
Ban đêm, lão phu nhân không ngủ được, lớn tuổi liền hay đi tịnh phòng, chờ
ra khỏi tịnh phòng, vừa mới nghiêng người nằm xuống giường, thì liền
nghe một người nhẹ giọng kêu: “Tổ mẫu.”
Lão phu nhân giật mình một cái ngồi dậy, đá trúng cái ghế nhỏ ngã lăn trên đất.
Nghe thấy tiếng động, Hồng Phúc đang ngủ ở giường phòng ngoài liền vội vã
khoác áo dậy: “Lão phu nhân, ngài sao vậy?” Nàng vừa mở miệng, trong
phòng lại không có chút tiếng động nào.
Tim của lão phu nhân đập
‘Thình thịch’, ho khan một tiếng, cất giọng nói: “Không sao, ta lại phải đi tịnh phòng, thức dậy vội vàng, bỗng nhiên lại không muốn đi nữa.
Ngươi đi ngủ sớm đi, nếu không, có tiếng động, ta lại càng không ngủ
được.”
“Dạ.” Hồng Phúc đáp một tiếng.
Trong phòng an tĩnh lại, chỉ có một chiếc đèn đặt trên tủ ở bên giường lúc sáng lúc tối, tản ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
“Đại lang, có phải cháu không, linh hồn của cháu hiện về thăm tổ mẫu sao?” Lão phu nhân chảy nước mắt, nhẹ giọng hỏi.