Chiêu Phong Đế băng hà, Lục Hoàng tử đã là thái tử đương nhiên lên
cấp, lấy ngay ngày trong tháng đó, để tang hai mươi bảy ngày, đã trở
thành Thần Khánh Đế – một đời Đế Vương mới của Đại Chu.
Bất kể Hoàng Thượng mới lên ngôi ngoài mặt bi thương biết bao, nhưng
trong lòng nhất định vui đến nở hoa, chỉ tiếc rất nhanh sự vui mừng này
bị bịt kín bởi lo lắng.
Triệu Phi Thúy đã là Hoàng Hậu, nàng bị khó sinh, sinh ra một tiểu Công chúa bệnh tật, còn chưa đầy tháng đã mất.
Tân Hoàng vừa lên, căn cơ chưa ổn định, nếu trong cung sinh hạ con
trai trưởng, vậy chính là một chuyện tốt củng cố địa vị, nhưng hết lần
này tới lần khác sinh ra Công chúa, còn không giữ được, khiến sắc mặt
Thần Khánh Đế đều đen mấy tháng liền.
Còn thêm Lệ Vương chết cũng không hối cải, lại bắt đầu sinh sự ở Tĩnh Bắc, một ít dị tộc biên cảnh cũng ẩn ẩn bắt đầu không an phận.
Thần Khánh Đế loay hoay như con quay, một lòng nhào vào triều chính,
rất lâu không bước nửa bước vào hậu cung, cứ chèo chống như vậy đến mùa
xuân, sửa lại quốc hiệu, mở ân khoa, lại đại xá thiên hạ. Với một đạo
thánh chỉ, đã phái tiểu đồng bọn La Thiên Trình và Tiêu Vô Thương ra
ngoài đại sát tứ phương, lại chỉ huy bồi dưỡng ra tâm phúc chính thống,
bắt đầu bất động thanh sắc thu thập lão thần không an phận.
Mãi đến khi tin tức chiến thắng ở tiền tuyến báo về liên tiếp, thì
những lão thần khó nhằn trong triều kia cũng bắt đầu cân nhắc, tân đế
không phải là quả hồng mềm vô dụng như ban đầu nghĩ, lúc này chính sự
mới hơi thuận tay một chút.
Sự việc bắt đầu thuận tay, vậy nghĩa là hiệu suất cũng cao, cũng sẽ có dư thời gian.
Hoàng thượng mà, có thời gian rỗi, vậy khẳng định muốn tản bộ tản bộ ở hậu viện nhà mình rồi.
Từ lúc Triệu Phi Thúy mất con, tâm tính quả thật có chút vò đã mẻ lại sứt, gặp Thần Khánh Đế, hoàn toàn không có tự giác đây là Hoàng Thượng, mặt lạnh đá người đi, mi mắt Thần Khánh Đế cũng không thèm ngẩng lên
một cái, nhấc chân đã đến chỗ Tĩnh Quý phi.
Không sai, hôm nay Chân Tịnh đã là Tĩnh Quý phi.
Đối với nam nhân mà nói, nếu trong lòng hắn có ngươi, ngươi giận dỗi chút thì coi như là tình thú, còn nếu trong lòng không có ngươi, thì có thời gian rảnh làm gì hắn không đến thăm tiểu lão bà và con hắn chứ?
Mẹ Triệu Phi Thúy nhận được tin tức, lập tức dâng bài tử tiến cung,
sau khi cho mọi người lui hết, cũng đồng dạng không có tự giác khuê nữ
là Hoàng Hậu, một tay xách lỗ tai nàng mắng: “Con có ngốc hay không vậy? Hả? Khuê nữ ngốc của ta, đây chính là Hoàng Thượng, con còn tỏ thái độ
ra nữa!”
Triệu Phi Thúy không phục: “Nữ nhi vẫn như vậy, trước kia mẹ cũng không nói gì mà!”
Triệu mẫu tức giận tới mức mắt trợn trắng: “Trước kia, trước kia ai có thể ngờ hắn có thể lên làm Hoàng Thượng chứ!”
Khuê nữ nhà mình vốn là người nóng nảy, hay cáu kỉnh, thiếu mắt nhìn, gả cho một Hoàng tử không được việc, có thể diện, lại không đến mức bị
khinh bỉ. Ai ngờ một khi chuyển mình thì lật cả trời.
Hiện tại có vài người, trong lòng đều đang nói phủ Mộc Ân Hầu tuy nội tình kém một chút, tộc nhân bình thường một chút (thực ra là tầm
thường), nhưng kỳ thực trong lòng có tính toán, ánh mắt rất không tệ
đấy.
Làm Hoàng Tử phi lúc Lục Hoàng tử suy thoái, hiện tại lăn lộn thành Hoàng Hậu, ánh mắt này đúng là không tệ nha.
Nhưng nếu cả một năm cũng không vượt qua nổi đã làm mất chức vị Hoàng Hậu, đoán chừng liệt tổ liệt tông sẽ tức giận đến mức chui ra khỏi mộ
mất.
Thật vất vả mới được mà ngươi còn thủ không được, để cho ta tới!
Triệu mẫu giận đến thiếu chút nữa nói như vậyvới khuê nữ, thấy ân cần dạy bảo hiệu quả không lớn, khích tướng nói: “Con cam tâm tương lai
thiếp thất đạp con xuống?? Nếu là lụa trắng thì hai mắt nhắm lại là
xong, chỉ sợ ngẩn ngơ ở trong lãnh cung, người ta còn muốn thỉnh thoảng
thi ân thương cho ngươi một cái khăn nát, bánh bao bẩn v….vv, con nói
xem con chịu được?”
Ngón tay Triệu mẫu suýt nữa chỉ vào trán Triệu Phi Thúy thì Triệu Phi Thúy mới sáng mắt ra
Dĩ nhiên nàng không phải là một người cậy mạnh, nhưng nàng lại vô tâm với phu quân trên danh nghĩa kia, chỉ nghĩ rằng chỉ cần có một đứa con
làm bạn qua thời quan nhưng lại không ngời con lại chết non bị đả kích
nghiêm trọng nên mới nghĩ không thông.
“Nàng ta cũng xứng!” Triệu Phi Thúy gào lên cười lạnh nói, “Nương
cũng đừng tưởng rằng con ngu. Bây giờ ả ta có một trai một gái, vậy thì
như thế nào? Bàn về tôn quý, Trân Trân cũng không dính dáng tới hai chữ
đích trưởng, Hoàng thượng có yêu thương đến mấy thì sau này gả tốt hơn
mà thôi. Về phần Tiểu hoàng tử, ha hả, là con trai trưởng không tệ,
nhưng khi con trai trưởng cũng không phải là chuyện tốt. Hoàng thượng
còn trẻ mà, chờ kia nhãi con ba mươi mà Hoàng thượng vẫn chưa tới sáu
mươi, khi nhi tử còn bé nhìn khả ái, chờ đến khi lớn lên rồi chỉ sợ
cũng không được chào đón.”
Sau khi nàng ta nói xong thì Triệu mẫu trợn mắt hốc mồm, lệ rơi đầy
mặt mà nghĩ, thì ra khuê nữ của bà cũng không phải là chày gỗ thành
thực, đạo lý này nói ra đơn giản nhưng thân đang ở trong cục thì có mấy
người thấy rõ bảo trì bình thản, nhiều thiếu nữ người bị vây vào hoàn
cảnh như con gái mình mà cũng phải hoảng hốt, nên dễ hành động sai làm.
Nghĩ như thế thì Triệu mẫu cũng có tí an ủi.
Thật ra thì bà hiểu lầm, Triệu Phi Thúy không phải là khoan dung độ
lượng mà do từ đầu đến cuối không để tâm tới tân hoàng mà thôi, mình là
người ngoài cuộc mà nhìn không rõ.
Triệu Phi Thúy lại tới nữa một câu: “Nương hãy yên tâm, nữ nhi là hoàng hậu, chỉ cần không phạm lỗi, hắn dám phế con à?”
Phế hậu, thật ra thì không phải chuyện đơn giản như vậy, trong sách sử chưa tùng có Hoàng hậu bị phế do không có con cái cả.
Làm Hoàng hậu này, không sợ ngươi không làm, chỉ sợ ngươi làm quá
nhiều, dính líu vào vũng bùn lầy dặm hậu phi tranh thủ tình cảm kia,
cuối cùng cả người đều bẩn. “Vậy con cũng không thể đối xử
như thế với Hoàng thượng ——”
“Nương, nữ nhi cũng không đảm đương nổi sủng phi.”
Triệu mẫu vừa nghĩ cũng đúng, nữ nhi cũng không có khả năng làm sủng phi, làm hoàng hậu vẫn hợp thích hơn .
Triệu mẫu trút giận xong mới trở về phủ rồi, vào phòng uống ngụm trà nóng, mới kịp phản ứng, không đúng, rõ ràng là bà đi khuyên nữ nhi làm
thiếp phục thấp dụ dỗ hoàng thượng hồi tâm chuyển ý , làm sao bị nữ nhi
thuyết phục?
Thực ra chuyến đi này của Triệu mẫu vẫn có tác dụng, Triệu Phi Thúy thay đổi bộ dáng nản lòng thoái chí thường ngày.
Nàng tỉnh táo lại nhưng lười đấu tới đấu đi với tất cả chúng mỹ nhân
hậu cung, bởi vì Hoàng hậu nương nương sẽ không đấu, chọc cho nóng nảy
chỉ biết ra lệnh ban chết, vì giữ vững hình tượng, nên ra ngoài ngoại
giao.
Cho nên cách hai ba ngày thì Triệu Phi Thúy triệu cáo mệnh tiến cung
mở tiệc trà, trong chuyện này, phu quý vợ vinh Huyện chủ Giai Minh Chân
Diệu không vắng mặt được.
Đúng, sau khi Tân Đế lên ngôi, còn coi trọng La thế tử hơn cả thời
tiên hoàng, người còn chưa biết có chiến thắng trở về không mà đã trực
tiếp phong danh hiệu Thượng tướng quân .
Đối với hành động Hoàng hậu nương nương mưu cầu danh lợi cùng các quý phụ mở tiệc trà, thì Hoàng thượng không hề can dự, thậm chí còn suy
nghĩ, cuối cùng chày gỗ này đã thông suốt rồi, đế vị hắn mới ngồi chưa
tới một năm, còn chưa ngồi nóng đít đâu, không được ổn định, có thể
ngoại giao với các phu nhân vợ các đại thần liên lạc một chút tình cảm,
cũng là một chuyện tốt.
Về phần thường xuyên cho hắn mặt lạnh, ha hả, ai quan tâm một con mèo là hoa văn hay đen nhánh đây này, cũng không phải là nữ nhân hắn muốn
ngủ.
Chẳng qua có người ngồi không yên.
Đã lên làm Hoàng quý phi – Chân Tịnh lo lắng cũng nhiều, dã tâm cũng
lớn, nghĩ thầm, Hoàng hậu có thể mở được tiệc trà thì nàng cũng có thể.
Cho nên, Tịnh Quý phi định làm thử xem liền gửi thiếp cho mấy đường tỷ muội xuống thiệp nhà mình.