Trời Sinh Một Đôi

Chương 96: Chương 96: Quyết định của Lục hoàng tử




Chân Diệu đang ngồi cạnh Chân Nghiên, vùi đầu ăn vui vẻ, căn bản không có nhìn sang bên này một cái.

Tưởng Thần thu hồi ánh mắt, đưa tay lấy một bát mì màu hồng trước mặt, vừa vặn là màu quần áo hôm nay Chân Diệu mặc.

“Thần biểu đệ, khi nào thì đệ đã học được tiên hạ thủ vi cường rồi?” Chân Hoán cười trêu nói.

Tưởng Thần nhìn bát mì Chân Diệu cầm, hoàn toàn là động tác theo bản năng, Chân Hoán nói vậy, nhất thời lúng túng.

May là nha hoàn bưng mì nói: “Đây là Tứ cô nương nhà nô tỳ cố ý làm cho Nhị cô nương ăn, làm như thế nào sợ rằng đầu bếp trong phủ cũng không biết, nhưng mà mì này có một cái tên trí nhã (lịch sự, tao nhã), gọi là mì cầu vồng.

Một nha hoàn khác sáng suốt dí dỏm cười nói: “Cho nên Tưởng công tử tiên hạ thủ vi cường là đúng rồi, mì này mỗi màu có một mùi vị riêng, một người lại chỉ có thể chọn hai màu sắc đó.”

Tất cả mọi người cười lên.

Hàn Khánh Vũ nhìn thoáng qua Chân Diệu bên kia.

Vị Tứ di muội này hình như hơi khác A Ninh nói.

Một bữa cơm ăn vui vẻ, náo nhiệt, do Chân Diệu làm mì cầu vồng lại càng thêm mấy phần thú vị, đến cả Lão bá gia cả ngày chỉ lẩm bẩm A Quý cũng ăn một bát, nhìn tinh thần tốt lên nhiều, nói nhảm cũng ít đi, Lão phu nhân âm thầm hài lòng.

Nếu không thì sau này ngày ngày để Tứ nha đầu làm mì cầu vồng cho lão khốn kiếp kia là được rồi.

Nghĩ tới Lão bá gia, Lão phu nhân liền đau răng.

Đi theo hạng người hồ nháo như vậy đã nhiều năm, nói ra tình cảm vợ chồng cũng chẳng bao nhiêu, bà chỉ mong một nhà được an nhạc, Bá phủ đừng lụi bại, con cháu có một người khá giỏi xuất đầu là được rồi.

Nhìn vẻ mặt e thẹn của Chân Nghiên, còn có mấy cháu gái như nụ hoa, Lão phu nhân âm thầm gật đầu.

Một ngày cứ vậy trôi qua.

Thế tử Kiến An bá kiềm chế mấy ngày, rốt cuộc tìm được cơ hội đưa thư cho bên Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nhìn nội dung trong thư, con ngươi hẹp dài nheo lại, cười một tiếng, sóng mắt lóe lóe, phong hoa lưu thải không nói lên lời.

“Chủ tử, người của Thế tử Kiến An bá còn đang chờ người trả lời, người xem ____”

“Cầm bút lại đây.” Lục hoàng tử cười đến quang hoa rực rỡ.

Trong đầu hiện lên một cô gái khiếp nhược, bộ dáng yên tĩnh, thì cười lạnh một tiếng.

Thật không biết nói gì, rốt cuộc nàng hay phủ Kiến An bá lại cho rằng một hoàng tử như hắn sẽ cho một nghiệt chủng huyết mạch không rõ được sinh hạ đây?

Chỉ có một ấu nữ…… ha ha thật cho rằng hắn muốn con trai đến điên rồi sao?

Cho dù nàng đã tiến phủ, đứa bé này hắn cũng không muốn!

Con trai hắn có thể không do chính phi sinh nhưng tuyệt đối không thể từ bụng một nữ tử vô môi cẩu hợp (tằng tịu bất chính) chui ra được!

Gã sai vặt nhận lấy bức thư lục hoàng tử viết, đi ra ngoài đưa cho người đang chờ: “Đây là câu trả lời của chủ tử ta.”

Vừa nói vừa nhét vào một đĩnh bạc: “Đây là chủ tử ta thưởng cho ngươi.”

Sau khi gã sai vặt mừng rỡ, cuống quýt tạ ơn, trở về phủ Kiến An bá trực tiếp đi gặp Thế tử Chân Kiến Văn.

“Lục hoàng tử hồi âm rồi?” Chân Kiến Văn thấy gã sai vui vẻ nhướn mày, trong lòng hoan hỉ.

Gã sai vặt gật đầu lia lịa: “Hồi rồi, còn thưởng cho tiểu nhân một đĩnh bạc.”

Mặc dù hắn không biết Thế tử truyền tin gì, nhưng nếu đối phương đã hồi âm, lại còn khen thưởng xem ra chuyện lần này rất không tệ.

Chân Kiến Văn cũng cho là vậy, mở thư ra đọc, thiếu chút nữa cho là mình nhìn nhầm rồi.

Phía trên viết rất rõ ràng, hài tử không thể giữ lại, người hai tháng sau sẽ tiến phủ.

Tay Chân Kiến Văn run lên, thư rơi xuống đất.

Điều này sao có thể!

Gã sai vặt vội cúi người nhặt lên.

Chân Kiến Văn nhấc chân đạp gã sai vặt một cái: “Ai cho ngươi chạm vào, cút ngay đi!”

Chờ gã sai vặt cút ra ngoài, Chân Kiến Văn càng lúc càng phiền não, nhấc chân đi đến chỗ Đại phu nhân Tưởng thị.

“Thế tử hôm nay không đến nha môn à?” Tưởng thị biết còn cố ý hỏi.

Chân Kiến Văn nhẫn, lại nhẫn nhưng vẫn đưa thư cho Tưởng thị: “Tưởng thị, bà xem một chút, đây là Lục hoàng tử hồi đáp.”

Tưởng thị liếc mắt nhìn, trong lòng vui vẻ.

Rốt cuộc là hoàng tử.

Chân Kiến Văn còn chưa tiếp nhận được sự thực này: “Nếu Lục hoàng tử không để ý đến tục lễ, chấp nhận Tĩnh Nhi, sao ngài ấy lại, ngài ấy lại……”

Tưởng thị giễu cợt trong lòng.

Thế tử cho rằng mị lực của nữ nhi hắn thật lớn, mê hoặc Lục hoàng tử đến thần hồn điên đảo sao?

Không để ý tục lễ, có thể là kìm lòng không đậu, còn có một khả năng lớn hơn đó là đưa tới cửa, cho không cũng không cần, không phải sao?

Nếu là giả thiết phía sau, sao Lục hoàng tử sao cần đứa bé này?

Thật cho rằng đó là bảo bối vàng sao?

Tưởng thị không hiểu, Thế tử ngày thường nhìn cũng coi như khôn khéo, tại sao gặp phải chuyện của Tam nha đầu lại không rõ đây?

Đã sớm dự liệu được kết quả này, Tưởng thị không tiếng động cười cười.

“Vậy phu nhân thấy chuyện này nên làm thế nào?”

“Thế tử, ngài hồ đồ rồi sao, chuyện này tất nhiên là Lục hoàng tử nói thế nào Bá phủ chúng ra liền làm thế đó, nếu không còn có sự lựa chọn nào khác sao?”Tưởng thị rốt cuộc thống thống khoái khoái nói những lời này.

Một thứ nữ cũng muốn giẫm lên đầu con gái bà sao?

Ha ha.

Chân Kiến Văn cuối cùng cũng nhận rõ sự thật này: “Vậy thì nhờ phu nhân xử lý chuyện này.”

Tưởng thị lắc đầu: “Thế tử, chuyện này nếu là do thiếp thân làm sợ rằng Tĩnh Nhi sẽ hận thiếp thân cả đời.”

Chân Kiến Văn trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy để ta đi an bài đi.”

Tạ Yên các.

Chân Tĩnh tựa trên tháp tính toán thời gian.

Chân Nghiên lại mặt cũng đã được vài ngày, theo lý thuyết đã đến lúc rồi.

Lát sau Lan Hương đi vào: “Cô nương, Lâm ma ma mời ngài qua Minh Hoa Uyển.”

Chân Tĩnh cười: “Ta sửa sang lại một chút sẽ qua.”

“Cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài.” Lan Hương nhanh chân nhanh tay thu thập cho Chân Tĩnh, đỡ nàng ta ra ngoài.

Đi ngang qua chỗ Lưu ma ma đứng, Chân Tĩnh cười một tiếng: “Những ngày qua cực khổ Lưu ma ma rồi, sau này ta sẽ nhớ sự vất vả của Lưu ma ma.”

“Không dám phiền Tam cô nương nhớ thương.” Lưu ma ma kính cẩn nói.

Chân Tĩnh chỉ thở dài một hơi, cũng không quay đầu rời khỏi Tạ Yên các.

Hôm nay vừa lúc hoa quế nở, Chân Diệu tính hái một ít làm hoa quế cao, mang theo hai nha đầu vào vườn đập hoa quế.

“Ai, A Loan, đừng đập chỗ thấp, hoa quế này cần hái những bông thấy ánh mặt trời ăn mới ngon.” Chân Diệu hô A Loan đang cầm gậy trúc chọc lên ngọn cây nhưng không với tới.

“Cô nương, nhìn nô tỳ.” Thanh Cáp ném gậy trúc đi, tiến lên một bước, hai tay ôm lấy thân cây lắc mạnh.

Hoa quế rào rào rơi xuống, rơi đầy mặt, đầy cổ ba người.

“Cô nương, người xem, rất nhiều!”

Chân Diệu dở khóc dở cười: “Thanh Cáp, ngươi mau dừng lại cho ta, ngươi lắc mạnh như vậy hoa quế mặc dù rụng nhưng làm thế nào phân ra được bông nào ở trên ngọn, bông nào ở dưới thấp đây?”

“A, nô tỳ quên mất.” Thanh Cáp ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Chân Diệu ngẩng đầu nhìn hoa quế than thở.

Nàng đã đáp ứng làm hoa quế cao cho Lão phu nhân, nhưng hết lần này đến lần khác lại đụng phải những thứ mà khi làm món ăn bắt buộc cần có, không dùng hoa quế nhất đẳng thì không làm ra được vị kia, như vậy tình nguyện không làm thì hơn.

Chân Diệu quan sát kỹ bốn phía.

Không ai!

“A Loan, có thang không?”

A Loan ngẩng đầu nhìn, lắc đầu: “Không có chỗ dựng thang a.”

“Vậy……. ngươi biết leo cây không?”

Sắc mặt A Loan quái dị, lắc lắc đầu.

“Thanh Cáp, còn ngươi?”

Thanh Cáp lộ vẻ xấu hổ: “Cô nương, nô tỳ chỉ biết rung cây.”

Chân Diệu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

A Loan thấy vậy trong lòng trầm xuống, giành nói trước: “Cô nương, không phải người muốn leo cây đấy chứ?”

Nhìn A Loan lộ vẻ mặt nếu ngài dám leo cây ta chết cho ngài xem Chân Diệu sờ sờ lỗ mũi: “Sao có thể chứ, cô nương nhà ngươi dịu dàng hiền thục làm sao có thể làm ra chuyện như leo cây chứ.”

Thật hối hận vì đã mang nha hoàn ra ngoài…

Tiếng cười khẽ truyền đến.

Chân Diệu quay đầu thì thấy Chân Hoán, Tưởng Thần cũng mới tới, Tứ biểu ca Ôn Mặc Ngôn đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có Chân Băng, Chân Ngọc và tỷ muội Ôn Nhã Hàm.

“Đại ca, không phải hôm nay mọi người cùng nhau đi hoa cúc sao?”

Hôn sự của Chân Nghiên đã qua, rất nhanh đã đến cuối tháng tám, mắt thấy tiết cửu trọng dương đã tới rồi.

Trước tiết trùng cửu, nam nữ thanh niên đi mua hoa cúc về trồng, đến tiết trùng cửu sẽ mang ra cùng nhau bình thưởng (bình luận thưởng thức) là một chuyện tao nhã.

Sáng sớm Chân Hoán đã dẫn huynh đệ, tỷ muội xuất phủ rồi, chỉ có Chân Diệu không đi.

“Tứ muội, hóa ra muội sống chết không đi là để chạy tới đây lạt thủ tồi hoa.” Chân Hoán cười đến cổ quái.

Chân Diệu ngược lại, vẻ mặt thản nhiên: “Muội tự biết mình am hiểu lạt thủ tồi hoa nên mới không đi mua hoa cúc, hoa quế này ăn vào bụng cũng không gọi là lạt thủ tồi hoa, cái này gọi là thiện thủy thiện chung (làm điều gì đó tốt ngay từ đầu, kết thúc cũng tốt).

“Mậu luận!” Chân Hoán bĩu môi. (luận điệu lung tung)

“Biểu muội muốn hoa trên ngọn cây sao?” Ôn Mặc Ngôn hỏi.

“Vâng.” Chân Diệu gật đầu.

Ôn Mặc Ngôn đi tới: “Biểu muội đưa túi cho ta, để ta thử một chút.”

Chân Diệu đưa túi, Ôn Mặc Hàm xắn tay áo, ống quần, đang lúc mọi người còn trợn mắt há mồm, hết sức lưu loát leo lên cây.

Chân Diệu lại không hề kinh ngạc.

Nhớ được khi còn nhỏ, ở nhà ngoại đã từng thấy vị biểu ca này leo cây.

Có vài lần bị cậu hai phát hiện, biểu ca còn bị đánh một trận.

“Biểu muội, chỗ này được không?” Ôn Mặc Ngôn dẵm lên cành cây, nhìn xuống, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn thoạt nhìn có chút trong suốt.

“Có thể, Tứ biểu ca, cẩn thận một chút…….” Chân Diệu dặn dò.

Tưởng Thần mím môi đi tới.

Thấy hắn vén ống tay áo, Chân Diệu buồn bực: “Tưởng biểu ca, huynh làm gì vậy?”

“Leo cây.” Tưởng Thần có chút không dám nhìn vào mắt Chân Diệu, cứng rắn nói: “Ta cũng biết.”

Được rồi, hắn nói dối.

Sớm biết đã không đọc nhiều sách như vậy rồi, leo cây gì đó không khó phải không?

Tưởng Thần biểu hiện vân đạm phong khinh nhưng trong lòng khẩn trương vô cùng.

Rốt cuộc là nên đặt chân như thế nào đây?

“Tưởng biểu ca, không cần.” Chân Diệu không biết xoắn xuýt của Tưởng Thần, hết sức chân thành nói: “Muội cảm thấy cây này không chịu nổi sức nặng của hai người.”

Tưởng Thần…..

Hái đủ hoa quế rồi, Ôn Mặc Ngôn lưu loát tụt xuống, đưa túi cho Chân Diệu.

Chân Diệu nói cám ơn: “Tứ biểu ca, chờ làm xong hoa quế cao rồi sẽ đưa sang cho huynh.”

“Khụ, khụ.” Chân Hoán ho khan một tiếng.

Chân Diệu vội nói: “Tứ biểu ca hái được nhiều như vậy sợ rằng cả nhà đều ăn no.”

Chân Ngọc bĩu môi, vừa muốn chê cười nàng chỉ nghĩ đến ăn, chợt giật mình, mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Mọi người phát giác sự dị thường của nàng, đều nhìn theo.

Chỉ thấy một cô nương khoác áo choàng tinh tế màu đỏ đứng cách đó không xa, đang lẳng lặng nhìn sang bên này, bên cạnh còn có một ma ma.

Đúng là Chân Tĩnh đã lâu không thấy.

“Thế nào lại là Tam tỷ!” Chân Ngọc bất khả tư nghị nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều không nói tiếng nào.

Chân Tĩnh thản nhiên đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.