Trời Sinh Một Đôi

Chương 251: Chương 251: Rời Sinh Một Đôi




Edit: Vivi

Beta: Sakura

Tử Tô xưa nay đều mặt không chút thay đổi, tuy hơi nóng mặt, nhưng cũng không lộ ra lắm, chỉ có Bạch Thược cùng lớn lên từ nhỏ là nở nụ cười mang hàm ý sâu sa.

Chờ tìm được cơ hội ở riêng với Chân Diệu thì nói: “Đại nãi nãi, người xem La Báo kia có phải rất để ý Tử Tô tỷ không?”

“Để ý?” Chân Diệu phút chốc chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới lắp bắp nói, “Ngươi, ngươi đang nói La Báo kia để mắt Tử Tô sao?”

Loại cảm giác đè nén rằng mỹ nhân mình nuôi lớn bị người khác mơ ước là sao nhỉ?

Bạch Thược cũng hơi đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Hầu gái chỉ nghe Tước Nhi nói nên đoán lung tung. Đại nãi nãi ngài đừng giận . . .”

Nói đến đây thì dừng một lát rồi hỏi dò: “Vả lại, năm nay Tử Tô tỷ cũng không nhỏ rồi, còn hơn hầu gái hai tuổi đấy.”

Đại Chu dân phong cởi mở không nói, dù là thời đại lễ giáo hà khắc nào, những thứ khuôn sáo kia chủ yếu nhằm vào đám quý nữ, những cô gái tầng chót thực ra chịu ít ràng buộc hơn.

Nói trắng ra là, những cô gái tầng chót phải lộ diện vì sinh nhai thì đâu còn quan tâm được những thứ đó.

Hạ nhân giống Tử Tô, Bạch Thược, nếu nhìn vừa mắt nam bộc nào, chỉ cần đừng gây ra mấy vụ gièm pha tư định chung thân gì đó thì cứ đoàng hoàng cầu xin chủ nhà, bình thường chủ nhân sẽ mừng rỡ tác thành.

“Tử Tô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Tử Tô tỷ sinh vào tháng giêng, qua tết thì đầy hai mươi rồi.”

Đại nha hoàn được dạy dỗ tỉ mỉ ra như các nàng, giữ đến lúc hai mươi tuổi cũng không lạ.

Thật ra Bạch Thược không phải là người lắm miệng, nhưng nghĩ đến cảnh nhìn thấy đêm đó thì cực sợ.

Bên cạnh Đại nãi nãi, nên có một người có thể có được tin tức từ bên thế tử gia, không nói cái khác, nếu sau này ngộ nhỡ Thế tử gia trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, bên Đại nãi nãi này cũng không đến nỗi hai mắt màu đen.

Bạch thược đã lập chí tự sơ, nên hoan nghênh việc Tử Tô có thể thành chuyện tốt với thân tín của La Thiên Trình.

“Quả thật không nhỏ rồi.” Chân Diệu vừa nghĩ mình mười lăm tuổi đã gả cho người, Tử Tô chẳng mấy chốc sắp hai mươi mà còn chưa có tin tức, lập tức cũng để bụng rồi.

Nha hoàn bên cạnh nàng dù không có ý định mười bốn mười lăm đã hứa cho người nhưng không thể giữ đến ngoài hai mươi được. Vậy chính là làm lỡ người ta.

“Thế ý Tử Tô thì sao?”

Bạch Thược lắc đầu: “Hầu gái cũng chưa hỏi ý Tử Tô tỷ, chẳng qua hôm nay thấy La Báo có ý với Tử Tô tỷ, cho nên nhắc đại nãi nãi một câu thôi.”

“Thế à —” Chân Diệu suy nghĩ một lát, “Trước tiên ta hỏi ý Tử Tô rồi hãy nói.”

Chờ đi thỉnh an ở Di An đường trở về, Chân Diệu ăn bánh ngọt. Thấy nâng hai cành hoa mai đi vào, thay cho hoa mai đã rụng trong bình, điều chỉnh dáng rồi cất kỹ, trong phòng lập tức tràn ngập hương hoa mai.

Chân Diệu nhìn mà trong lòng ấm áp.

Từ hôm nàng tiện tay cắm hoa mai La Thiên Trình tặng vào bình mai, Tử Tô vốn thận trọng dường như cảm thấy ngắm hoa mai tâm trạng nàng sẽ tốt hơn, nên lúc nào cũng nhớ thay mới hoa mai mới nở.

Lòng săn sóc này, sao nàng lại không hiểu.

Đẩy lui mọi người, Chân Diệu thở dài một tiếng: “Tử Tô, ngươi biết chăm sóc người như thế. Ta thật không nỡ cho ngươi lập gia đình.”

Tử Tô kinh ngạc: “Đại nãi nãi, ngài lại đang nói đùa.”

Chân Diệu nghiêm mặt: “Không phải nói đùa, Tử Tô. Năm nay ngươi quả thật không còn nhỏ rồi, tháng giêng không lập gia đình tháng chạp không chắc, chờ sang năm ngươi đã hai mươi rồi, còn ở lại nữa, chẳng lẽ đi làm vợ kế cho người ta?”

Tử Tô liền không nói.

Nàng quả thật không còn ít tuổi rồi, cũng không vội vã lập gia đình. Chẳng qua nếu sớm muộn gì phải gả, nếu Đại nãi nãi bảo nàng gả thì nàng cũng không có gì chống đối cả.

Vả lại, hiện nay A Loan càng ngày càng cẩn thận rồi, tương lai thay thế vị trí của nàng là không có vấn đề, Giáng Châu cũng được dạy dỗ tốt rồi, hiện nay Đại nãi nãi lại thiếu ma ma quản sự.

Chân Diệu thì cười, ánh mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm: “La Báo kia, rốt cuộc như thế nào?”

Tử Tô điềm tĩnh trước sau như một lại lúng túng, thấp giọng nói: “Chỉ gặp mặt một lần, hầu gái nào biết hắn như thế nào.”

Chân Diệu liền hiểu.

Tử Tô không bài xích chuyện lập gia đình, khả năng còn chưa đến mức thích La Báo kia, nhưng chắc không ghét.

Cứ thế nàng có tính toán trong lòng rồi, quay sang dặn dò Tước Nhi vài câu.

Ngày hôm sau Tước Nhi lại vui vẻ đi cửa sau, quả nhiên người chờ ở đó vẫn là La Báo.

Lần này hắn nhấc theo hai túi giấy dầu, một to một nhỏ.

Thấy Tước Nhi thì chuyển qua rồi nói: “Là móng heo kho của Trương thị.”

“Sao lại có hai túi thế?”

Tai La Báo đỏ lên: “Một túi cho Đại nãi nãi, một túi cho các tỷ tỷ.”

“Không thể nào, Thế tử gia còn mua cho chúng ta?” Tước Nhi ngạc nhiên nói.

La Báo ấp úng: “Túi cho các tỷ tỷ, là ta mua. . . . . .”

Không phải là hắn tranh công, chẳng qua nếu truyền ra lời đồn thế tử gia mua móng heo cho nha hoàn, thế thì chắc chắn Thế tử sẽ lột da hắn.

“Thì ra là La Báo đại ca mua, được rồi, huynh đi theo ta.” Tước Nhi cười nhẹ nhàng mà xoay người đi.

“Hả?” La Báo không hiểu ra sao.

Tước Nhi quay đầu lại cười nói: “Là Đại nãi nãi muốn tự mình cám ơn huynh đấy.”

La Báo lập tức u mê: “Đại nãi nãi muốn gặp ta?”

“Đúng vậy, nhanh lên nào, Đại nãi nãi còn đang đợi trong đình.” Tước Nhi xoay người rồi đi.

La Báo vội vàng đuổi theo, nhưng trong lòng suy nghĩ nhiều lên.

Hắn là tư vệ La Thiên Trình tự mình cất nhắc, tất nhiên không ngu, ý nghĩ chuyển một cái thì đột nhiên hiểu ra.

Đại nãi nãi đang muốn nhìn hắn thay nha hoàn!

Nếu không, Đại nãi nãi thân phận gì, đáng tự mình tạ ơn một người thị vệ như hắn sao?

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, trái tim La Báo đập thình thịch, lòng bàn tay mưới mồ hôi, chờ đến khi thấy người trong đình xa xa thì ngay cả chân cũng không nhấc nhổi nữa.

Chân Diệu chờ ở trong đình, mặc dù bên cạnh để Noãn lò, ngồi lên trên tấm lót bông dày dặn, nhưng vẫn thấy rất lạnh, nhưng vì gặp người tận mắt, chỉ có thể chọn ở chỗ này.

A Loan mặc váy xanh lam đứng bên cạnh Chân Diệu, lỗ tai còn rủ xuống trân châu san hô màu đỏ, tôn lên phong thái tuyệt đẹp của nàng, đúng là chẳng kém gì chủ tử có bề ngoài trứ danh.

Chờ Tước Nhi dẫn La Báo vào đình, Chân Diệu lại nở nụ cười trước.

Tước Nhi buồn bực quay đầu lại. Rồi cũng cười lên.

Đại khái là quá căng thẳng, La Báo lại cùng tay cùng chân đi vào, giơ hai túi móng heo quỳ một chân xuống đất trong tiếng cười: “La Báo ra mắt Đại nãi nãi.”

Chân Diệu nhìn chằm chằm hồi lâu. Cũng chỉ thấy đỉnh đầu, không khỏi thở dài nói: “Đứng lên rồi nói đi.”

La Báo đứng lên, đầu cũng không ngẩng.

“Mấy ngày nay cực khổ.”

La Báo cúi đầu thấp hơn: “Đều là thuộc hạ phải làm.” Vừa nói dâng hai túi móng heo lên, “Vẫn còn ấm, Thế tử bảo để ngài mau ăn.”

“Hôm nay có hai phần cơ à.” Chân Diệu ý bảo Tước Nhi nhận lấy.

Tước Nhi lại chen lời: “Đại nãi nãi, một phần là Thế tử cho ngài, một phần là La Báo đại ca mua cho các tỷ tỷ.”

Vừa dứt lời, mặt La Báo đỏ bừng, cứng ngắc đứng ở nơi đó rất có mấy phần chân tay luống cuống.

Chân Diệu cong khóe miệng: “Nếu như vậy. Trước hết Tước Nhi mang đồ ăn về Thanh Phong đường đi, phân phần của các ngươi trước đi.”

Tước Nhi vui vẻ đáp lại, nhận lấy hai túi móng heo rồi đi, đi vài bước quay đầu hỏi: “La Báo đại ca. Phần nào là huynh mua thế?”

“Túi… túi to.” La Báo ảo não muốn đập đầu vào tường.

Sớm biết hôm nay phải gặp Đại nãi nãi, hắn mua móng heo gì chứ, thật sự mất mặt quá!

Chờ Tước Nhi đi xa, Chân Diệu lại liếc nhìn A Loan: “A Loan, rót chén trà ấm cho La thị vệ ấm áp dạ dày.”

A Loan bưng trà đi qua, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh giơ lên: “La thị vệ, mời uống trà.”

Giọng nàng êm dịu uyển chuyển, khuyên tai san hô lắc lư táp vào gò má như ngọc theo động tác của nàng. La Báo chỉ nhìn thoáng quá chứ không dám nhìn nữa, rũ mắt cảm ơn nhưng lại không đón lấy.

A Loan thấy thế, thả chén trà vào trên bàn đá bên cạnh rồi lùi về.

Chân Diệu cũng thỏa mãn.

Với bề ngoài của A Loan, lại chăm chút trang phục, người nhìn thấy nàng lần đầu tiên mà bình tĩnh thế này, đã rốt cuộc không sai rồi.

“Thế tử ở nha thự, ăn ngủ tốt không?”

Nghe Chân Diệu nhắc tới La Thiên Trình, La Báo đã không còn thấy co quắp. Nhất nhất đáp lại nàng.

Chân Diệu thấy ngôn hành cử chỉ cũng không tệ, âm thầm gật đầu. Còn tình hình của hắn thì không hỏi nửa lời.

Những thứ này quay đầu lại hỏi La Thiên Trình là biết cả, không cần thiết làm quá rõ ràng, ngộ nhỡ hôn sự không thành, sau này cũng không đến mức quá khó nhìn.

Nhìn nhau đã ổn, Chân Diệu bưng trà: “A Loan, ngươi đưa La thị vệ ra ngoài đi.”

La Báo lại hành lễ, đi theo A Loan rời khỏi đình.

Chân Diệu nhìn xa xa, cũng phát hiện La Báo vẫn cách A Loan một khoảng cách.

Đại khái đợi sau thời gian uống cạn chén trà, A Loan đã quay về.

“Như thế nào?”

A Loan liền nói: “Từ đầu tới đuôi, không hề chủ động nói một câu với hầu gái, ánh mắt cũng chưa từng nhìn loạn, dù đến trước lúc đi cũng chỉ khách sáo nói tạm biệt.”

“Thế cũng hiếm thấy.” Chân Diệu cười tủm tỉm nói.

A Loan dở khóc dở cười: “Đại nãi nãi, ngài nói cái gì thế!”

Chân Diệu cười mà không nói.

Nàng nhớ Tiêu thế tử của phủ Viễn Uy hầu nhìn thấy A Loan còn liên tiếp thất thần đấy, La Báo thấy A Loan còn có thể bình tĩnh như thường, hoặc đã nói lên hắn đủ tự hạn chế, hoặc đã nói lên hắn đủ thông minh.

Dù là trước hay sau, đủ tư cách làm phu quân của Tử Tô rồi.

“Đại nãi nãi muốn nói với Thế tử gia sao?” A Loan không khỏi hỏi một câu.

Chân Diệu lắc đầu: “Nếu hắn coi trọng Tử Tô thì sẽ nói với thế tử, đến lúc đó là thế tử nói với ta mới phải.”

Nha hoàn nhà nàng đều là mỹ nhân, gả ra một cũng phải đau lòng một chút, chẳng lẽ còn phải vội vàng sao.

Hơn nữa nàng còn muốn xem xem, Tử Tô và A Loan, La Báo đều gặp mặt một lần, hắn vẫn kiên trì chọn Tử Tô hay đổi ý đây?

Chân Diệu vẫn không gặp được La Thiên Trình, cho đến sáng sớm hôm phải đi phủ Vĩnh Vương, La Thiên Trình mới vội vã chạy về.

Ngắn ngủn mấy ngày, hắn ắt đã gầy đi. Chân Diệu đều vô cùng kinh ngạc rồi, không nhịn được hỏi: “Bận rộn đến mức ấy à?”

La Thiên Trình lộ ra mỏi mệt cười: “Qua ít ngày là ổn.”

Không có ai biết, Cẩm Lân Vệ trừ nha thự bên ngoài còn có sự tồn tại của ám vệ, mà ám vệ thì nằm trong tay hắn.

Gần đây khắp nơi rục rịch, vài chuyện không tiện cho người khác biết đều do ám vệ đi chấp hành, hơn nữa hắn còn phải nắm trong tay ám vệ của phủ Quốc Công, có thể tưởng tượng bận rộn cỡ nào.

Hai người lên xe ngựa đi phủ Vĩnh Vương, có lẽ quá mệt mỏi, La Thiên Trình dựa vào vách xe nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Chân Diệu lặng lẽ vén một góc rèm xe lên nhìn phong cảnh trên đường, bỗng nhiên nhìn thấy một đứa bé con vọt tới trước xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.