Chân Diệu chọn lọc lấy bớt đồ trang sức ở tầng ba, tầng bốn làm bên trong trống rỗng rất nhiều.
Về phần đồ vật ở tầng một, tầng hai, bởi vì là khi còn bé đã dùng qua, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút ý nghĩa kỷ niệm, nàng cũng không động đến.
“A Loan, xong việc ngươi lập lại thành một danh sách mới đồ trang sức ở trong hộc tủ đi. Ách , đúng rồi để bộ đồ trang sức bằng vàng gắn ngọc thạch hôm qua Lão phu nhân ban cho vào tầng năm đi. Vật trang sức đó vừa quý trọng lại có khí thế áp bức người, với tuổi của ta đeo không hợp.”
“Cô nương, còn những đồ trang sức ngày hôm trước đem về thì để đâu ạ?” A Loan hỏi.
“ Đem vòng tay ngọc Lam thủy phiêu hoa cũng đặt vào đó, những thứ khác ta đã có an bài, trước tiên cứ đặt trong hộp là được.”
Sau này cứ mười ngày lại phải tiến cung một chuyến, chung quy cũng có lúc gặp phải quận chúa Sơ Hà, bị nàng nhìn thấy mình đeo vòng tay của nàng, đây không phải là tự kéo thêm thù hận sao?
Còn những đồ trang sức còn lại, bọn tỷ muội muốn lấy tiền đến chuộc, đương nhiên phải trả lại, về phần những đồ trang sức thắng được kia, mặc dù coi như không tệ, nhưng cũng không quá đặc biệt, chờ mỗi bọn tỷ muội mỗi người chọn một món xong, còn dư lại thỉnh thoảng đeo cũng được.
“Được rồi, trước hết các ngươi cứ đi làm việc đi, bảo Tước Nhi và Tiểu Thiền đi mời Nhị cô nương, Ngũ cô nương, Lục cô nương tới đây.” Chân Diệu nhấc chân rời đi Tây Sương.
Trở về phòng vừa ngồi được trong chốc lát, Chân Nghiên đã đến.
“Nhị tỷ,tỷ mau ngồi.” Chân Diệu lôi kéo Chân Nghiên ngồi xuống, để cho nàng nhìn chút đồ trang sức.
Chân Nghiên đưa tay điểm một cái lên trán Chân Diệu, trêu cười nói: “Muội muội tốt của ta, mau thu dáng vẻ phát tài của muội lại.”
Chân Diệu cười híp mắt cũng chưa nói chuyện, nhét vòng tay bằng vàng ròng vào trong tay Chân Nghiên.
Chân Nghiên cười nói: “Tứ muội, may nhờ muội không chịu thua kém, ta còn tưởng rằng bây giờ vòng tay này như bánh bao thịt đánh chó đâu.”
“Đúng là đánh chó, chẳng qua vòng tay này không phải là bánh bao thịt.” Chân Diệu nháy mắt mấy cái nói.
Chân Nghiên che miệng mỉm cười.
Nhìn Chân Nghiên cười có núm đồng tiền như hoa, Chân Diệu bỗng nhiên có chút thương cảm.
Nhị tỷ đẹp như vậy, lập tức sẽ trở thành tân nương của người khác
“Nhị tỷ những đồ trang sức này tỷ thích gì thì lấy đi.” Chân Diệu thu liễm tâm tình cười nói.
Chân Nghiên thản nhiên nhìn những đồ trang sức kia một cái, cũng không lộ ra vẻ hưng phấn của nữ nhân bình thường, ngồi gần lại với Chân Diệu nói: “Tứ muội, muội nói cho ta nghe một chút, lần này tiến cung gặp phải tình huống gì, cách mười ngày vào cung một chuyến là chuyện gì xảy ra?”
Chân Diệu không có ý định lừa gạt Chân Nghiên, đem hết chuyện tiến cung nói một lần.
Chân Nghiên nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Nói như vậy Hoàng hậu nương nương, Tưởng quý phi, công chúa Phương Nhu đối với ngươi mơ hồ đều có địch ý? Kia Lục hoàng tử cử chỉ còn có chút lỗ mãng.”
“Đúng vậy.” Chân Diệu cúi đầu ủ rũ nói.
Lần này tiến cung tổng cộng gặp năm thiên gia quý nhân, lại có bốn người nhìn nàng không vừa mắt, chẳng nhẽ lúc ấy là do mình quên không mặc phục trang theo phẩm cấp?
Chân Nghiên không nhịn được vuốt vuốt đầu Chân Diệu, phân tích cho nàng: “Hoàng hậu nương nương có địch ý với muội cũng là dễ lý giải. Triệu hoàng hậu có tiếng là thương yêu cháu gái. Đêm thất tịch của nữ tử muội nổi danh tương đương với giẫm lên mặt Triệu Phi Thúy, nàng không ghi hận mới là lạ.”
Triệu hoàng hậu không có con, vốn dĩ cũng có một nữ nhi sinh cùng ngày với Triệu Phi Thúy, nuôi đến ba tuổi, phong hào cũng chưa kịp phong đã yểu mệnh, từ đó liền di tình lên người Triệu Phi Thúy, Triệu Phi Thúy cũng coi như là từ nhỏ lớn lên ở trong cung.
“Ngược lại, Tưởng quý phi làm khó dễ muội, chẳng nhẽ có nguyên nhân từ công chúa Phương Nhu. Hôm đó, ta cũng nhìn ra công chúa Phương Nhu mơ hồ có địch ý với muội, nhưng các muội chưa từng gặp mặt, không có đạo lý.”
Chân Nghiên vừa nói, bên tai như vang lên giọng nói của công chúa Phương Nhu “Thiên Trình biểu ca…” trong lòng như sấm chớp chợt vang, vẻ mặt là không thể tin “Chẳng nhẽ…”
Thấy Chân Nghiên trước sau như một trầm ổn, đột nhiên thần sắc thay đổi, Chân Diệu sợ hết hồn nói: “Nhị tỷ, sao vậy?”
Chân Nghiên không để ý đến Chân Diệu, cúi đầu suy nghĩ chuyện này, ý nghĩ kia càng ngày càng rõ ràng.
Có lẽ không để ý công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, các trưởng bối nhất thời không nghĩ đến chuyện kia đi, nhưng nàng lại khác.
Mười tuổi, rất nhanh sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi, xuất giá.
“Nhị tỷ, rốt cuộc là sao?”
Chân Nghiên nội tâm đấu tranh một cái.
Không được, nàng không thể nói.
Nếu Tứ muội biết tâm tư của công chúa Phương Nhu, tiến cung sẽ lộ ra đầu mối, nói không chừng sẽ chọc đại họa.
Chỉ mong là công chúa Phương Nhu tuổi còn nhỏ, tâm huyết dâng trào thôi, qua ba năm năm nữa cũng sẽ quên.
“Ta nghe nói, Tưởng quý phi là một mỹ nữ tuyệt sắc, tuy công chúa Phương Nhu chưa nẩy nở, nói vậy ngày sau cũng sẽ không thua kém. Ta xem chừng là nàng thấy muội lớn lên cũng xinh đẹp, có chút bất mãn đi.”
“Là vì cái này?” Chân Diệu trợn mắt há mồm nói.
Chân Nghiên ho khan một tiếng nói: “Khụ, khụ, tiểu cô nương nha, chán ghét một người, có đôi khi không có lý do gì cả.”
Chân Diệu đen mặt.
Tỷ tỷ, người bị chán ghét kia lại tỷ muội ruột thịt của tỷ mà, tỷ nói nàng bị chán ghét lại là loại lý do này, thật sẽ không làm tổn thương nốt chút lòng tự trọng của nàng sao?
Chân Nghiên vội vàng bỏ qua chuyện này: “Tứ muội, Lục hoàng tử lúc đó nói, mỗi cô nương trong Bá phủ đều có tài?”
“Đúng vậy a, lời này nói nghe thật là cổ quái, trái lại dường như hắn còn biết tỷ muội nào đó ở trong phủ chúng ta.” Chân Diệu vừa nói xong, thân thể liền chấn động, cùng Chân Nghiên liếc mắt nhìn nhau.
Trong lòng tỷ muội hai người đều cuồng loạn, ai cũng không dám mở miệng chứng thực.
“Nhị tỷ, tứ tỷ, các tỷ mắt to mắt nhỏ trừng nhau làm gì?” Chân Băng, và Chân Ngọc nắm tay nhau đi đến, cắt dứt sự tĩnh lặng trong phòng.
Chân Nghiên nhanh chóng điều chỉnh lại thần sắc, cười nói: “Là thấy nhiều đồ trang sức như vậy ngây ngẩn cả người, các muội mau tới chọn, khó được Tứ muội hôm nay hào phóng.”
Chân Ngọc đi tới, cũng không khách khí, cầm ngay hai vòng cổ Bát bảo anh lạc kim, trong đó một cái đưa cho Chân Băng, sau đó mắt lại đảo qua, cầm lấy trâm cài.
Chân Băng thấy thế cũng cầm lấy một cái trâm cài.
“Ngũ muội, Lục muội vẫn là đau lòng Tứ muội.” Chân Nghiên nói xong cũng cầm lấy một trâm cài giống vậy.
Trâm cài là của Triệu Phi Thúy, Chung Lục Chi, hôm nay ba người cầm, còn dư lại ba cái.
“Ai thương tỷ ấy, chúng ta lúc ấy là vì Bá phủ, cũng không phải vì một mình tỷ ấy. Vốn cũng không phải vì muốn kiếm được cái gì, một cái trâm cài là đủ rồi, chẳng nhẽ ánh mắt chúng ta thiển cận vậy sao?” Chân Ngọc tức giận nói.
Chân Diệu bỗng nhiên nhận ra tính tình khó chịu của Chân Ngọc cũng không có đáng ghét đến như vậy, cầm lấy một đôi khuyên tai Nguyệt nha nhi gắn đá chạm rỗng kim hương cầu đặt vào hai tay của hai nàng nói: “Nếu không đau lòng cho ta, thì cầm lấy đi.”
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Chân Diệu, Chân Ngọc hiếm thấy không cãi lại.
Cuối cùng là có chút rảnh rỗi, Chân Băng hai người ngồi một chút rồi cáo từ rời đi.
Chỉ còn hai người Chân Nghiên cùng Chân Diệu ngồi đối diện nhau một lúc lâu, Chân Nghiên khó khăn mở miệng nói: “Tứ muội, nếu là, nếu là Tam muội thật có liên quan tới người nọ thì chuyện chung thân của nàng thật sự lại thất bại.”
“Kia, kia, Tam tỷ sẽ thế nào?”
Chân Nghiên cười lạnh một tiếng nói: “Nên chờ xem, nàng hiện tại đang bị bệnh, hôn sự nhất định sẽ lùi lại. Nếu người nọ không có ý, xem chừng chính là chết bệnh hoặc xuống thôn trang tĩnh dưỡng. Nếu người nọ có ý, chúng ta sợ rằng sẽ có một tỷ muội làm thị thiếp.”
Muốn làm thiếp, đúng là đứa con bò ra từ trong bụng thị thiếp di nương.