“Chân thị là đứa bé có phúc khí, tất nhiên không có việc gì!” Lão phu
nhân kiên định mà nói, nhưng trong lòng có chút không nắm chắc.
Thai đầu khó khăn hơn một chút, lại là song sinh tử, nói không thấp thỏm lo
lắng là nói dối, nhưng nhìn bộ dáng kia của tôn tử, nếu để lộ ra một
chút nào, chỉ sợ hắn sẽ đòi xông vào.
“Nhưng sao nàng ấy còn chưa sinh ra? Cũng đã qua một đêm rồi.” Trong mắt La Thiên Trình hiện đầy
tia máu, xoay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa.
Lão phu nhân
liền trấn an nói: “Một đêm là bình thường, có người còn phải chịu đựng
hơn ba ngày ba đêm nữa đấy, cháu tạm thời đừng sốt ruột.”
“Được,
được, cháu không sốt ruột, cháu không sốt ruột.” La Thiên Trình vừa nói, vừa giống như con ruồi không đầu đảo quanh qua qua lại lại.
Lão
phu nhân nhìn thở dài, vẫy Hồng Phúc tới thấp giọng phân phó nói: “Đi
đưa tin cho phủ Kiến An Bá, hãy nói Đại nãi nãi đang chuẩn bị sinh.”
“Vâng”
Lúc Ôn thị nhận được tin tức, cả người đều đần ra: “Sắp rồi hả? Làm sao nhanh như vậy?”
Bà đứng vụt lên đi luôn ra ngoài, lão phu nhân Kiến An bá luôn miệng không ngừng nói: “Ôn thị, trước tiên con chờ một chút, mang theo nhánh nhân
sâm trăm năm kia trong tư kho của ta.”
Lúc này, Ôn thị cũng không kịp nhún nhường, thấy đại nha hoàn hầu hạ lão phu nhân là A Trù bưng
cái hộp đựng nhân sâm đi vào, nhận lấy rồi đi theo người phủ Quốc Công
báo tin vội vã đi ra ngoài.
“Tam đệ muội, đi chỗ nào thế, vội vã như vậy?”
Lúc qua chỗ ngoặt cổng tròn, Ôn thị thiếu chút nữa đụng vào Lý thị. Nếu là
trước kia, Lý thị nhất định phải chê cười một phen, nhưng hiện tại địa
vị của Ôn thị theo con gái nước lên thì thuyền lên, bà ta cũng không
dám chiếm lợi ngoài miệng.
“Diệu Nhi sắp sinh, ta đi qua xem một chút.” Ôn thị không kịp nhiều lời, nhấc chân đi luôn.
“Ôi chao, Tam đệ muội, vậy ta theo muội cùng đi nhé.” Lý thị vội đuổi theo, còn giật Chân Băng đi theo phía sau bà ta một cái.
“Mẹ ——” Chân Băng kinh ngạc.
Lý thị liếc nàng một cái: “Dài dòng cái gì, còn không mau đuổi theo.”
“Nhưng là ——” Chân Băng có chút do dự.
Mặc dù nàng quan tâm sự an nguy của Tứ tỷ, nhưng dù sao vẫn là cô nương gia chưa xuất giá, đi cùng không thỏa đáng lắm thì phải?
Lý thị hiển nhiên không suy nghĩ những điều này, thấy Chân Băng không động đậy, đưa tay kéo một phát: “Ngây ngốc làm cái gì, còn không mau đi!”
Ôn thị thấy thế cũng không có suy nghĩ nhiều, ba người ngồi lên xe ngựa đi hơn nửa canh giờ, là đến phủ Trấn quốc công.
“Lão phu nhân, Thế tử gia, tình hình của Đại nãi nãi sợ rằng không được tốt, nếu như...... là bảo vệ đứa trẻ, hay bảo vệ người lớn?”
Ôn thị một chân sải bước vào cửa viện, lại nghe thấy một câu nói như vậy, chân mềm nhũn ngã luôn xuống.
La Thiên Trình nghe được những lời này, chỉ cảm thấy trái tim bị một cái
tay bắt được, bóp đến hắn không thở nổi, phảng phất sau một khắc sẽ nổ
tung ra
Hắn dốc sức hít vào một hơi, mới tìm về được quyền điều khiển cơ thể, đẩy bà tử đi ra ngoài hỏi ra, sải bước đi vào trong.
“Thế tử gia, ngài không thể đi vào, phòng sinh là nơi ô uế ——” Mấy bà tử
thấy thế bị dọa mặt trắng bệch, vội đi lên ngăn cản hắn.
Sắc mặt La Thiên Trình như băng lạnh, lệ khí khắp người tựa hồ đọng lại thành thực chất, làm người ta kinh hồn bạt vía.
“Cút ngay!” Hắn quát lạnh một tiếng.
“Đại Lang.” Lão phu nhân đã mở miệng.
La Thiên Trình xoay người, không đợi lão phu nhân nói tiếp, liền nói: “Tổ
mẫu, tôn nhi không thể không đi vào, cháu muốn nhìn tận mắt Kiểu Kiểu
bình an vô sự.”
Hắn nói xong không nói một lời đi vào trong, lại không người dám ngăn cản nữa.
Môi lão phu nhân khẽ nhúc nhích, cuối cùng thở dài, thấy Ôn thị được Lý thị dìu tới đây, nói: “Thân gia thái thái đã tới rồi.”
Ôn thị hoàn toàn không cười nổi nụ cười mang tính lễ tiết, gượng gạo kéo
kéo khóe miệng, hỏi: “Lão phu nhân, tình hình rốt cuộc ra sao rồi?”
Lão phu nhân thở dài: “Khó sinh rồi, chân đứa nhỏ hướng xuống.”
Mặt Ôn thị thoáng cái liền trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy không ngừng: “Bây giờ có thể làm sao cho phải?”
“Hiện tại mấy vị bà đỡ tốt nhất Kinh thành đều ở bên trong ——” Lão phu nhân
đang nói, trước mắt bỗng nhiên biến thành màu đen, thân thể loạng
choạng.
“Tổ mẫu, ngài đi nghỉ ngơi một chút trước đi.” Điền Tuyết đỡ lão phu nhân lo lắng nói.
Lão phu nhân lắc đầu: “Ta nào ngồi được, bên trong vợ Đại Lang và hai đứa bé sinh tử chưa biết.”
Ôn thị cầm khăn che miệng, nước mắt lã chã rơi, cũng không dám khóc ra thành tiếng, sợ điềm xấu.
Lý thị đứng ở bên cạnh Ôn thị, quét qua Điền Tuyết một cái, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Điền Tuyết này chỉ là con gái nhà tội dân, nhờ phúc của quỷ đoản mệnh Điền
thị kia, mới gả vào phủ Quốc Công. Băng Nhi thì kém nàng ta chỗ nào, tại sao phải lần nữa tới tận bây giờ, còn không tìm được nhà chồng tốt.
Bà ta không khỏi nhớ tới Tiêu Mặc Vũ mà Chân Diệu nói.
Người đó bà ta chưa từng trông thấy, không biết cao thấp béo gầy, nhưng xuất
thân của hắn, thật sự quá không thể gặp người rồi, một đứa con của ngoại thất không nói, đích mẫu còn cùng cháu **, nếu bà ta gả con gái qua,
không phải là bị chê cười cả đời sao?Lý thị mắt lạnh nhìn lão phu nhân
đang mệt mỏi cùng với Ôn thị rơi lệ không ngừng, còn có hạ nhân đầy sân
vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt quét qua trên mặt Chân Băng, cuối cùng rơi
xuống trên cửa phòng đóng chặt kia.
Bên trong còn loáng thoáng truyền tới tiếng kêu gào, nhưng âm thanh lại càng ngày càng yếu ớt.
Nghĩ đến một giả thiết, trái tim bà ta lập tức đập dồn dập, tay kích động run lên.
Chẳng lẽ nói, đây chính là ý trời?
Băng Nhi bởi vì bị Diệu nha đầu liên lụy, vẫn không tìm được nhà chồng thích hợp, mà bây giờ, Diệu nha đầu khó sinh, có phải muốn ăn thì ăn muốn
uống thì uống, sớm có thiên định(*), đã định trước Băng Nhi sẽ nhận vị
trí của nàng hay không?
(*)Câu gốc: Nhất ẩm nhất trác tảo hữu thiên định; xuất phát từ một câu của Phật giáo, nhất ẩm nhất trác, mạc
phi tiền định. Ý chính là mọi việc tất có nhân quả, trong mệnh có, không vứt được, trong mệnh không có, cũng cầu không được
Dĩ nhiên, kế thất không bằng nở mày nở mặt bằng nguyên phối, nhưng đây cũng phải nhìn là kế thất của ai.
Hôm nay, còn có thanh niên tài tuấn có tiền đồ hơn Thế tử Trấn Quốc Công sao?
Càng đừng nói Thế tử Trấn quốc công là người thương yêu vợ, từ lúc Diệu nha
đầu vào cửa, thông phòng lúc trước đều phân phát không nói, đến bây giờ
trong phòng cũng sạch sẽ, có thể đi theo nam tử như vậy, người làm mẹ
như bà ta còn có cái gì không yên lòng đây?
Lý thị không nhịn
được vểnh khóe miệng lên, rất nhanh lại che dấu lại, thầm nghĩ, Diệu nha đầu đây là song thai, tốt nhất là con gái, sau đó sống sót, nói như vậy sẽ dễ mở miệng, để cho Băng Nhi lấy danh nghĩa chiếu cố đứa nhỏ gả tới.
Nếu là con trai ——
Bà ta lắc đầu, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không bỏ được cửa hôn sự tốt này.
Con trai cũng được, dù sao còn nhỏ, bây giờ Băng Nhi cũng có mười bảy rồi, chính là thời điểm sinh dưỡng tốt, sớm sinh con mà nói, tương lai như
thế nào còn khó nói nhỉ.
Lý thị dần dần quyết định chủ ý, tâm cũng treo lên, tâm đang treo này, lại chạy ngược lại với người đầy sân.
La Thiên Trình vào phòng, thấy Chân Diệu nằm ở trên giường sinh, đầu tóc
xõa rối bời, người đã không còn sức lực, miệng mở rộng từng ngụm từng
ngụm thở hổn hển, nửa người dưới đắp một cái thảm mỏng manh, đã bị máu
nhuộm thấm.
Một khắc ấy, hô hấp của hắn cũng suýt ngừng lại, thực sự hiểu cái gì gọi là sợ.
“Kiểu Kiểu!” Bước chân hắn lảo đảo nhào tới, nửa quỳ trên mặt đất, cầm bàn tay ướt nhẹp của Chân Diệu.
Mắt Chân Diệu đảo đảo, nhìn về phía La Thiên Trình.
“Đại nãi nãi, ngài cũng không thể nản lòng, phải thêm chút sức, nếu không đứa nhỏ sẽ bị ngạt!” Bà mụ ở một bên hô to.
Đứa nhỏ nếu bị ngạt chết ở trong bụng, rất có thể là một thi ba mệnh!
Nàng lại tựa hồ không nghe được rồi, lông mi thật dài khe khẽ rung động,
không nhúc nhích nhìn La Thiên Trình,đôi môi nhẹ nhàng mấp máy.
“Kiểu Kiểu, nàng đang nói cái gì?” La Thiên Trình lại gần, áp lên má nàng, nước mắt không nhịn được tuôn ra.
“Thế tử...... để cho...... để cho các nàng bảo vệ con đi, là hai đứa bé đó, con của chúng ta......”
“Không, ta chỉ muốn nàng, không có nàng, ta cần hai đứa bé làm gì! Chúng nó hại chết vợ ta, sau này ta còn phải cưới vợ cho chúng nó? Mơ tưởng! Kiểu
Kiểu, nàng nghe đây, nếu không nàng hãy cố gắng, con và chúng ta cùng
nhau sống sót, nếu không, ta cũng không cần chúng nó nữa, ta chỉ muốn
nàng sống sót, nàng phải sống sót!”
La Thiên Trình đứng vọt lên,
lạnh lùng quét mắt nhìn người trong phòng, gằn từng chữ nói: “Các ngươi
nghe đây, vô luận như thế nào, bảo trụ mạng Đại nãi nãi cho ta, ta sẽ ở
đây nhìn, nếu Đại nãi nãi gặp chuyện không may, các ngươi cũng không cần đi ra khỏi căn phòng này nữa.”
Thấy cả phòng người sững sờ nhìn
hắn, cười lạnh nói: “Đều nhìn ta làm cái gì? Cảm thấy ta tàn bạo không
nói đạo lý? Các ngươi nhìn đúng người rồi, ta chính là người như vậy,
cái gì mà quân tử không giận chó đánh mèo người khác, xin lỗi, cái đó và ta chẳng hề có quan hệ. Cho nên, các ngươi nhớ lấy, Đại nãi nãi xảy ra
chuyện, các ngươi cũng đừng muốn sống!”
Hắn lại quỳ xuống lần
nữa, nắm thật chặt tay Chân Diệu: “Kiểu Kiểu, nàng hăng hái tranh giành
chút cho ta, lấy ra sức mạnh một bữa ăn hai cái bánh bao của nàng đi!”
Mắt Chân Diệu sáng rực lên, khó khăn gật đầu.
“Thế tử, tiểu phụ nhân có một bộ nhu nã thủ pháp, có lẽ có thể đẩy đầu đứa
nhỏ xuống, chỉ là như vậy, sợ làm bị thương đứa nhỏ ——”
Lúc trước nàng không dám dùng, vẫn là sợ loại cao môn đại hộ như phủ Quốc Công
muốn bảo vệ đứa nhỏ, nếu như vậy, đứa nhỏ nếu xảy ra nguy hiểm gì, các
nàng không dễ ăn nói, hiện tại La thế tử nói cũng đã nói rõ, đứa nhỏ
không có chuyện gì ccũng được nhưng người lớn xảy ra chuyện, các nàng
cũng khỏi cần sống, nếu như thế, nàng còn có cố kỵ gì đây?
“Đừng nói nhảm, cứu người!”
La Thiên Trình thật muốn lăng trì bà đỡ giấu giấu giếm giếm này, lại biết giờ phút này không phải là lúc so đo, cắn răng quát.
Bà đỡ kia cũng là người nhanh nhẹn, nghe vậy lập tức cao giọng nói: “Mau,
trước tiên rót một bát canh sâm vào cho Đại nãi nãi, sau đó nhét gỗ mềm
vào trong miệng nàng để cắn!”
Mọi người bận rộn lu bù hẳn lên.
Bà đỡ kia đưa một đôi bàn tay to xương xẩu ra, đặt tại cái bụng nổi lên
cao cao của Chân Diệu: “Có chút đau, nhưng đây cũng là chuyện không có
cách nào khác, Đại nãi nãi ráng nhịn một chút nhé.”
Hai tay bà ta ấn xuống.
Chân Diệu cắn gỗ mềm trong miệng, mắt lập tức đau đến trợn tròn, mồ hôi lạnh rơi ào ào, cả người giống như vừa vớt từ trong nước ra.
La Thiên Trình không đành lòng nhìn nữa, áp tay lên gương mặt Chân Diệu, an ủi:
“Kiểu Kiểu, rất nhanh sẽ không sao rồi, sau này mình không bao giờ sinh
nữa, không bao giờ sinh nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, trong lòng dâng lên tuyệt vọng cùng với hối hận vô tận.
Mắt Chân Diệu càng mở càng lớn, bởi vì tứ chi đều bị người ấn lấy không
thể nhúc nhích, đau đến cả người run rẩy, đến sau đó lại nghe thấy một
tiếng răng rắc, gỗ mềm trong miệng vậy mà cắn đứt rồi.
La Thiên Trình thấy vậy, đưa cổ tay ra để cho nàng cắn không chút do dự.
Hàm răng rơi vào da thịt, máu trong nháy mắt liền tuôn ra, cơn đau kia khoan thằng vào ngực, làm cho trái tim càng đau hơn.
Cũng không biết chịu đựng bao lâu, ngay cả bà đỡ buông tay ra cũng không biết, lại nghe một bà đỡ mừng rỡ nói: “Đứa nhỏ ra rồi!”