Cuối cùng Lục Hoàng tử không ăn được món gà miếng hoa mai Chân Diệu làm.
Sau khi Chân Diệu trở về Hòa Phong Uyển, nghĩ đến cảnh nàng ngã ụp mặt
xuống đất, vừa ngẩng đầu đã thấy cái khuôn mặt thiếu nợ của Lục Hoàng
tử, cúi đầu lại ngửi thấy mùi phân chim, dạ dày đã cuộn lên, nôn ọe liên tục cả buổi.
Ôn thị còn tưởng Chân Diệu có thai, lập tức mặc kệ
đau buồn, vội vàng bảo Cẩm Bình đi mời đại phu, Chân Diệu liều chết cũng không khuyên được, chờ đại phu tới chẩn mạch xong, chậm rãi vuốt râu
nói: “Cũng không có gì đáng ngại, đại khái là buổi sáng ăn nhiều quá
thôi.”
Ôn thị sửng sốt một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, đại phu nói khuê nữ của bà ăn no quá mới buồn nôn chứ không phải mang thai!
Môi bà gần như run rẩy nói: “Diệu Nhi, thân thể mẹ cũng khỏe rồi, con cứ ở
lại đây cũng không được, hôm nay về phủ Quốc Công đi.”
Nếu còn đợi tiếp nữa, nữ nhi như hoa như học ăn thành cái thùng nước, còn là một thùng nước không con, vậy phải làm sao bây giờ!
Chân Diệu nhìn chòng chọc vào bóng lưng đại phu đang rời đi, rất muốn hét
lớn một tiếng: A, cái tên lang băm kia, ngươi trở lại cho ta, xem lão
nương đánh chết ngươi không!
Nàng căn bản không phải ăn quá no, mà là bị mùi phân chim trộn lẫn với Lục Hoàng tử, làm buồn nôn có được không!
Ơ, cảm thấy có thứ kỳ quái gì đó lẫn vào rồi.
Thái độ Ôn thị rất kiên quyết, rất vô tình, đừng nói gà miếng hoa mai và
canh hoa mai, mà ngay cả ngụm nước mật ong cũng không cho Chân Diệu
uống, đã đuổi nàng đi.
Chân Diệu từ biệt lão phu nhân, cuối cùng lại trở về phủ Quốc Công.
Chuyện Lục Hoàng tử lại đến Phủ Kiến An Bá thăm Chân Tịnh đã bị không ít người có tâm biết từ lâu, trong đó để ý nhất đương nhiên là Triệu Phi Thúy.
Lúc này nàng đập phá món đồ trang trí hình tay phật bằng ngọc mà bình
thường nàng thích ngắm nghía nhất, cả một ngày không ăn gì.
Đào
thị – mẹ nàng chạy tới, khuyên nhủ: “Vì một tiểu tiện nhân, con chà đạp
thân thể mình làm gì? Đây không phải khiến mẹ uổng công quan tâm sao?”
Triệu Phi Thúy năm nay đã mười lăm, thân thể diện mạo dần nảy nở, ngược lại càng giống Triệu hoàng hậu, là một mỹ nhân xinh đẹp.
Nàng lúc này dựa vào chiếc gối màu đỏ nhũ bạc có chữ đen, dùng sức tóm lấy tua hình dơi rũ xuống từ trên màn
“Mẹ, con giận không chịu được, một ả thiếp mà thôi, mắt Lục Hoàng tử bị ghèn che mờ rồi hay sao mà lại lo lắng cho ả ta như vậy?”
Đào thị sợ
hết hồn, trách mắng: “Phi Thúy, chưa nói đến thân phận Lục Hoàng tử, chỉ dựa vào việc hắn là phu quân tương lai của con, sau khi con gả đi tuyệt đối không được có thái độ như thế!”
Triệu Phi Thúy khinh thường hừ một tiếng.
Nàng chưa từng nhìn trúng Lục Hoàng tử, là Hoàng tử thì như thế nào? Một kẻ
ăn chơi phong lưu như vậy, thơm thối gì cũng đều lùa vào phủ. Nàng có
điên mới thích hắn!
“Phi Thúy, nam nhân nào có ai chỉ gần gũi chính thê đâu. Dù con có đau lòng, cũng không thể để người ta nhìn ra manh mối được.”
Triệu Phi Thúy cười lạnh: “Mẹ, không phải con ghen, con không quản Lục Hoàng
tử hắn tìm bao nhiêu đàn bà, nhưng hắn đừng nên đánh vào mặt con như
vậy. Con còn chưa về nhà chồng, tiểu thiếp đã có thai, còn bám chặt đưa
tiễn về nhà mẹ đẻ dưỡng thai. Vậy mà con tiểu tiện nhân đó vẫn không an
phận, bức chết vị biểu cô nương phủ kia của Kiến An Bá, Lục Hoàng tử
chẳng những không trách, lại còn đến thăm nom nhiều lần, chỉ sợ dù là
chính thê cũng không có đãi ngộ này đâu. Hiện tại con có thể không trở
thành trò cười của kinh thành sao!”
Từ lúc Chân Tịnh trở về Phủ
Kiến An Bá, phủ Mộc Ân Hầu đã phái người đi lưu ý động tĩnh bên kia,
đương nhiên hiểu rõ chân tướng, sau đó thuận thế giết Ôn Nhã Kỳ, điều
này Triệu Phi Thúy cũng không biết.
Nàng nghĩ tới lời đồn đãi,
lại ấm ức: “Cái gì mà biểu cô nương giao hảo với Chân Tịnh nên mới học
theo chứ. Rõ ràng chính là ả tính toán người ta!”
Đào thị bất
động thanh sắc cười cười, trấn an nữ nhi: “Nam nhân dù sao cũng có lúc
mờ mắt. Hiện tại mọi người thấy Lục Hoàng tử sủng ái nàng, làm sao biết
sau này như thế nào? Dù sao nàng không thoát khỏi liên quan với cái chết của biểu cô nương phủ Kiến An Bá, mẹ không tin trong lòng Lục Hoàng tử
không có một cây gai nào đâu. Mà mẹ nghe nói ngày hôm trước Lục Hoàng tử gặp La Thế tử, nhìn ý tứ của La Thế tử thì tương đối có phê bình kín
đáo với Lục Hoàng tử đấy. Vì tiện nhân kia mà đắc tội một trọng thần
triều đình, dù hiện tại Lục Hoàng tử không trách tội, nhưng sau này thì
khó mà nói được.”
Triệu Phi Thúy vẫn mang bộ dạng không cười, lạnh mặt nói: “Chờ con qua cửa, sẽ có lúc thu thập ả!”
Đào thị đau lòng một trận.
Vì giữ đạo hiếu, lễ cập kê của nữ nhi cũng tổ chức lạnh tanh ảm đạm, lúc
này qua hơn một năm gò bó trong nhà, nữ nhi đã không còn hoạt bát như
trước kia nữa, mà hết lần này tới lần khác còn gặp phải những chuyện
phiền lòng này.
Bà vốn muốn khuyên Triệu Phi Thúy không nên lấy
cứng đối cứng, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, cách ngày lấy chồng còn hơn một
năm, cứ từ từ dạy bảo vậy. Trước mắt tâm tình nữ nhi kém, nói những điều này lại khiến nàng càng không thoải mái.
Chuyện Lục Hoàng tử và La Thế tử có ngăn cách rất nhanh đã bị không ít người biết.
Mấy ngày nay tâm tình Tam Hoàng tử cũng không tệ, lúc nghị sự với phụ tá, khóe miệng luôn luôn cười.
“Điện hạ, Lục Hoàng tử không đủ gây ra sợ hãi, người ngài phải chú ý là đây.” Phụ tá để chòm râu dê đưa tay chấm nước trà, ghi một chữ “Ngũ” trên bàn gỗ hoa lê.
Một phụ tác khác nói tiếp: “Thuộc hạ nghe nói, Thục phi nương nương cố ý cầu hôn Huyện chủ Trọng Hỉ cho Ngũ Hoàng tử.”
Tam Hoàng tử vuốt vuốt mi tâm: “Luôn luôn phải lưu ý động tĩnh bên phủ
Trưởng công chúa, ta nghĩ lúc này không nên nới lỏng vị cô kia của ta.”
Hắn có nhiều việc phải lo lắng, lại vừa xử lý xong tang sự của Tam Hoàng tử phi, nhìn hơi gầy đi một chút.
Hai phụ tá liếc mắt nhìn nhau, như có điều suy nghĩ.
Một khi hoàng thượng vứt bỏ Thái tử, Nhị Hoàng tử lại là một phế nhân, vậy
Tam Hoàng tử sẽ chiếm được vị trí “Trưởng”. Mẹ đẻ hắn có phi vị, thế lực mẫu tộc lại lớn, có thể nói là người có cơ hội lớn nhất.
Nếu như hết một năm tang kỳ, Ngũ Hoàng tử có thể cầu hôn Huyện chủ Trọng Hỉ, thì sao Tam Hoàng tử lại không thể chứ?
“Tứ Hoàng tử bên kia, cũng không thể buông lỏng.”
Chờ hai phụ tá lui ra, Tam Hoàng tử dựa vào ghế thái sư ngồi im một lát rồi nhấc chân rời khỏi thư phòng.
“Phụ vương ——” Cảnh ca nhi chạy tới, phía sau là đám thị nữ ma ma đuổi theo, nhìn thấy Tam Hoàng tử đều cung kính cúi đầu.
Tam Hoàng tử nhíu mày: “Làm sao lại để Cảnh ca nhi chạy đến phía trước vậy?”
Mấy hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, không ai dám mở miệng trước.
Cảnh ca nhi nắm ống tay áo Tam Hoàng tử: “Phụ vương, con muốn Mẫu phi.”
Nhìn con trai trưởng duy nhất, tâm tình Tam Hoàng tử có chút phức tạp.
Cảnh ca nhi bị Vương Phi dưỡng thành vô cùng đơn thuần, lúc hắn ở tuổi này
thì đã sớm biết được một số chuyện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ làm
Cảnh ca nhi không nên thân thôi. Sau này Cảnh ca nhi cũng không phải
muốn làm Vương gia nhàn tản!
Nghĩ tới đây, cuối cùng Tam Hoàng tử kiên quyết, nói: “Cảnh ca nhi, Mẫu phi con đã qua đời rồi.”
“Qua đời?”
“Đúng.”
“Phụ vương, cái gì gọi là qua đời vậy?”
Khóe miệng Tam Hoàng tử co rút lại một cái, kiên nhẫn giải thích: “Giống như cá chép con mà con từng nuôi vậy, không thể động đậy, sau đó chôn xuống đất.”
“Phụ vương gạt người!” Cảnh ca nhi giận dữ, khuôn mặt nhỏ
nhắn giận đến mức đỏ bừng, “Mẫu phi mới không giống cá chép nhỏ đâu.
Trước đó không lâu mẫu phi còn làm bánh táo đường đỏ cho Cảnh ca nhi ăn, còn có con mèo xinh đẹp mẫu phi nuôi nữa, mắt nó có hai màu khác nhau
đấy.”
Cảnh ca nhi nói tới đây thì bỉu môi, có chút ủ rũ mà nói:
“Nhưng vì sao mẫu phi không về nhà, mà lại ở chỗ khác chứ. Chỗ đó không
có phụ vương, cũng không có Cảnh ca nhi mà.”
Tam Hoàng tử ngồi
xổm xuống, hai tay nắm lấy bả vai Cảnh ca nhi, gằn từng chữ nói: “Cảnh
ca nhi, con nghe đây, đó không phải là mẫu phi của con, mẫu phi con qua
đời rồi. Con quên rồi ư? Lúc trước mẫu phi chảy rất nhiều máu——”
Hắn không cần một nhi tử nhát gan nhu nhược không dám đối mặt với sự thật.
Ít nhất là trước mắt, con trai trưởng duy nhất của hắn không thể như
vậy!
Cảnh ca nhi cứng ngắc ở đó, trong đầu đột nhiên hiện lên máu tươi đầy trời kia, vùng đỏ tươi đó che hết tầm mắt cậu bé, khiến cậu bé nhìn bất cứ gì đều thành màu đỏ, còn có hơi nóng, mùi hương quái dị
kia......
Giống như là có một cái dùi bỗng nhiên khuấy đảo trong đầu Cảnh ca nhi, cậu bé quát to một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Tam Hoàng tử đứng thẳng lên, trầm giọng nói: “Trông chừng tiểu Hoàng Tôn,
nếu Tiểu Hoàng Tôn có gì sơ xuất, các ngươi cũng không cần sống nữa.”
“Vâng” một đám thị nữ ma ma nơm nớp lo sợ đuổi theo.
Chiêu Phong Đế cuối cùng cũng lên triều, đây là lần đầu tiên ông xuất hiện trên điện Kim Loan sau nửa năm.
Ông lại gầy gò hơn nhưng ngược lại tinh thần còn tốt, đã xóa bỏ nghi ngờ của một số người.
La Thiên Trình lại biết, tinh thần của Chiêu Phong Đế là dùng bí dược nâng lên, trị ngọn không trị gốc, bên trong hắn đã sớm không gánh vác nổi
nữa.
Quỹ tích dần dần cùng trùng khớp với kiếp trước.
Đời
trước, Chiêu Phong Đế vì bị mãnh hổ vồ, chịu kinh hãi vô cùng, từ đó
thân thể ngày càng sa sút, nằm trên giường bệnh triền miên mấy năm rồi
qua đời.
Đời này, tuy mãnh hổ đã bị hắn ngăn lại, nhưng lại xuất
hiện sự kiện ám sát trong gia yến Tết Nguyên Đán, Chiêu Phong Đế tận mắt nhìn thấy một người con dâu chết, một đứa con trai bị trọng thương,
tinh thần thị thương nặng, nên tình huống thân thể hoàn toàn giống kiếp
trước.
Chỉ tiếc khi đó hắn bị Nhị thúc Nhị thẩm nuôi thành kẻ chỉ thích phong nhã, cũng không quá chú ý đến chuyện triều chính, tuy biết
được kết cục của vài sự kiện lớn, nhưng nhấp nhô sóng gió trong đó lại
chưa từng lưu ý.
Có điều hắn biết một việc, sau khi mấy vị Hoàng tử tham dự triều chính, Lục Hoàng tử đến Công bộ.
Bởi vì chính là vị Lục Hoàng tử không lọt vào mắt mọi người này, sau khi
trông coi công bộ mấy năm, nghiên cứu ra một loại hỏa pháo uy lực, lập
công lớn trong cuộc chiến với Lệ Vương Tĩnh Bắc.
Quả nhiên, sự an bài của Chiêu Phong Đế khiến cho tâm tư tất cả mọi người đều động.
Mấy vị Hoàng tử trưởng thành đều được phong Vương.
Nhị Hoàng tử được phong Tề Vương, Tam Hoàng tử phong Yến Vương, Tứ Hoàng tử phong Tú Vương, Ngũ Hoàng tử phong Quế Vương, Lục Hoàng tử phong Thần
Vương.
Trong đó Tam Hoàng tử đến Lại bộ, Tứ Hoàng tử đến Lễ bộ, Ngũ Hoàng tử đến Hộ bộ, Lục Hoàng tử đến Công bộ.
Nhị Hoàng tử đã thành phế nhân thì không đề cập tới, còn Đông cung thái tử vẫn đang dưỡng bệnh.
Gần như trong khoảng thời gian ngắn, không ít người dựa vào hướng Tam Hoàng tử hoặc Ngũ Hoàng tử.
Chỗ Tứ Hoàng tử lãnh đạm, chỗ Lục Hoàng tử thì gần như rất ít người hỏi đến.
Tam Hoàng tử càng ngày càng bận rộn, đã mấy ngày không gặp Cảnh ca nhi. Một ngày kia, đám người Ngưu ma ma chăm sóc Cảnh ca nhi cầu kiến, mới biết
Cảnh ca nhi lại mất tích.
Tam Hoàng tử giận dữ: “Nhiều người như vậy còn không trông được một đứa trẻ sao? Vậy còn cần các ngươi để làm gì! Người đâu ——”
Mấy người bị làm dọa sợ hãi đến mức hai đùi run rẩy, cuống quýt dập đầu xin tha.
Tam Hoàng tử kiềm chế lửa giận, lạnh giọng nói: “Nói, rốt cuộc Cảnh ca nhi mất tích thế nào!”
Mấy người lấy Ngưu ma ma dẫn đầu, lúc này mới rủ rỉ kể lại sự việc.