Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Duỗi gân ép chân, đánh một bộ quyền pháp đơn giản Ngu thị đã dạy, Chân Diệu vào tịnh phòng tắm rửa thay quần áo, không lâu sau mang một đầu tóc ướt sũng đi ra.
Bạch Thược và A Loan mỗi người cầm một cái khăn vắt khô tóc cho nàng.
“Cô nương, về sau trời lạnh, không bằng ngài đổi lại luyện tập ban ngày đi. Buổi chiều gió lạnh, tóc cũng lâu khô, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị nhức đầu mất.” A Loan khuyên nhủ.
Chân Diệu thở dài: “Nơi này của Lão phu nhân dù sao cũng không phải Trầm Hương Uyển, ban ngày người đến người đi bất tiện lắm. Được rồi, ta luyện chữ thêm một lát nữa, tóc cũng sẽ gần khô hẳn, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Bạch Thược cầm cái lược sừng trâu khắc hoa đến: “Cô nương, nô tỳ chải tóc cho ngài trước đã.”
“Làm phiền Bạch Thược tỷ tỷ.”
“Cô nương tổn thọ nô tỳ mất, hầu hạ cô nương là bổn phận của nô tỳ.”
Chân Diệu nghĩ lại, Lão phu nhân giao Bạch Thược cho mình, khách khí như vậy cũng không ổn, thế là biết nghe lời phải nhẹ gật đầu.
Bạch Thược bắt đầu chải tóc cho Chân Diệu.
Một khắc chung sau.
Khóe miệng Chân Diệu cứng ngắc: “Bạch Thược, ta cảm thấy được rồi đấy, tóc chải suôn lắm rồi.”
Động tác trên tay Bạch Thược không ngừng: “Trước đây nô tỳ chải đầu cho Lão phu nhân, ít nhất phải chải một ngàn cái đấy.”
Liếc mắt nhìn sắc trời, Chân Diệu cười gượng nói: “Bạch Thược, ngươi xem thời gian không sớm nữa, ta còn phải luyện chữ, một ngàn cái thì thôi đi.”
Trên mặt Bạch Thược lộ ra thần sắc bi thương: “Lão phu nhân nói nô tỳ phải hầu hạ Tứ cô nương như hầu hạ ngài. Cô nương chê nô tỳ hầu hạ không tốt?”
Chân Diệu không nhịn được xoa trán.
Nha đầu Bạch Thược bị hủy dung nên đang trong thời điểm nhạy cảm, nàng vẫn không nên kích thích nàng ấy thì tốt hơn.
Chân Diệu cười khan một tiếng nói: “Bạch Thược, chải đầu nhiều thế này không sợ rụng tóc sao?”
“Không đâu ạ. Cô nương người xem Lão phu nhân kìa, tuổi này rồi mà tóc vừa dày vừa chắc, tóc trắng cũng ít hơn so với các vị Lão thái quân khác, chính là nhờ công lao của việc chải đầu như vậy đấy. Nghe Lão phu nhân nói biện pháp này là do Thái Phi nói cho bà biết lúc bà còn trẻ đấy ạ.”
Chân Diệu suýt chút đã phun một búng máu.
Thái phi ngài đúng là uy vũ, quả thực không chỗ nào mà không phá hoại nàng nha. “Thái phi. . . . . . đúng là trí tuệ. . . . . .”
Bạch Thược cũng gật đầu đồng ý: “Biện pháp này của Thái phi đúng là tốt vô cùng. Sau này mỗi ngày dù sớm muộn thế nào, nô tỳ cũng sẽ tới chải tóc cho cô nương.”
“Sớm muộn gì?” Chân Diệu kích động quay đầu, cái lược kéo mái tóc khiến nàng đau đến mức xuýt xoa.
Bạch Thược vội vàng gỡ tóc ra cẩn thận: “Vâng, sớm tối mỗi lần đều chải một ngàn cái.”
Chân Diệu cảm thấy một quả thiên lôi ném thẳng vào mặt nàng.
Tóc nàng vừa dài lại vừa nhiều, chải một ngàn lược cũng phải mất hai khắc chung, lại còn búi tóc, cài trâm xung quanh gì đó, chẳng phải tốn hơn nửa canh giờ cho mỗi cái tóc này thôi à?
Hơn nữa buổi tối mà chải một ngàn lược. . . . . .
“Bạch Thược, thật ra thì tóc ta nhiều, không sợ rụng . . . . . .”
“Cô nương người chê nô tỳ hầu hạ không tốt?” Bạch Thược u buồn hỏi.
Chân Diệu tức giận quay đầu.
Một ngàn lược thì một ngàn lược đi!
La Thiên Trình chờ ở ngoài cửa sổ cũng sắp nóng ruột chết rồi.
Hắn đang nóng lòng chứng thực chuyện quan trọng như vậy.
Thế mà nữ nhân chết tiệt kia còn không nhanh cho đám nha hoàn đi nghỉ, lại còn ở đó từ từ chải tóc!
Nàng ta đang cố ý đấy à?
Cuối cùng chịu đựng đến khi búi tóc xong, Chân Diệu vội vàng đuổi người: “Bạch Thược vất vả rồi, mau đi xuống nghỉ ngơi đi. Ta luyện chữ thêm lát nữa sẽ ngủ.”
A Loan đã bày xong giấy bút từ lâu, nhẹ nhàng nói: “Cô nương, nô tỳ mài mực cho ngài nhé.”
“Không cần, không cần, hôm nay ta muốn yên tĩnh viết chữ một mình. Ở trong chùa hai ngày rất có cảm ngộ, nếu có người ở đây ngược lại sẽ phá hỏng phần tâm cảnh đó mất.”
Lúc này Bạch Thược và A Loan mới cùng lui ra.
Chân Diệu thở phào một cái, đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, chuyển chậu cá cảnh trên bệ cửa sổ đi rồi mở cửa sổ ra.
Cơn gió lạnh thổi vào, quần áo màu trắng lay động theo chiều gió, mái tóc dài đến eo tản ra giống như rong biển.
Áo tơ trắng tóc đen, khuôn mặt như vẽ, rơi vào đáy mắt La Thiên Trình cũng không khỏi sinh ra vẻ đẹp động lòng người.
La Thiên Trình rất nhanh gạt đi ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, hiện thân rồi nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào cửa sổ.
Hắn đáp xuống đất không một tiếng động.
Chân Diệu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Thư đâu?” La Thiên Trình mở miệng đã hỏi.
“Ngươi đi theo ta.” Chân Diệu nói xong dẫn hắn đến trước bàn trang điểm.
Lúc này bỗng nghe thấy giọng A Loan: “Cô nương, để nô tỳ vào trải giường trước nhé.”
Chân Diệu bỗng chốc ngây người, ngây ngốc nhìn La Thiên Trình.
La Thiên Trình không nói lời nào nắm cổ tay nàng, kéo nàng ra sau vách ngăn.
La Thiên Trình không chút do dự kéo Chân Diệu nằm lên cái giường rộng rãi hoa lệ khắc hoa sen, kéo chiếc chăn gấm có thêu mỹ nữ hái sen che kín hai người lại.
Sau đó hắn kìm nén tức giận hỏi: “Không phải ta đã nói tối nay tới rồi sao? Cả một đứa nha hoàn ngươi cũng không đuổi được à?”
Chân Diệu cũng buồn bực như thế: “Là do ngươi hành động quá nhanh được không hả? Ta còn chưa kịp đuổi. . . . . .”
A Loan đã ôm chăn đệm đi đến. Thấy chiếc màn sa xanh lay nhẹ nhưng không thấy bóng dáng Chân Diệu, vừa đi về hướng vách ngăn vừa nói: “Không phải cô nương muốn luyện chữ sao? Nô tỳ vẫn chưa trải khăn trải giường mới đâu.”
Chân Diệu vội nói: “Đi quãng đường xa như vậy, ta cảm thấy mệt, nên cũng không luyện nữa. A Loan, ta buồn ngủ rồi, không cần thay đâu.”
A Loan đứng ở đó do dự một chút: “Vậy được ạ.”
Chân Diệu và La Thiên Trình nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhỏm.
Lại nghe A Loan nói: “Cô nương, mấy hôm nay Thanh Cáp theo ngài đi Hoa Nhược Tự cũng cực khổ, nên nô tỳ đã nói với nàng ấy rồi, hôm nay để nô tỳ trực đêm ạ.”
“Trực đêm?” La Thiên Trình trợn mắt nhìn Chân Diệu, mặt lại càng đen thui.
Chân Diệu vội vã nói: “A Loan, trước đây không phải ta đã nói không cần các ngươi trực đêm rồi sao?”
A Loan ôm chăn đệm đứng ở đó: “Cô nương, Bạch Thược tỷ tỷ nói, trực đêm là bổn phận của chúng nô tỳ, không thể vì cô nương nhân từ mà chúng nô tỳ không có quy củ được. Nô tỳ đã mang chăn đệm đến rồi, trải xuống đất phía dưới chân ngài là được.”
Dưới chân?
Trải xuống đất?
Nhìn nam nhân bên cạnh, Chân Diệu muốn đập đầu vào tường luôn rồi.
Tổ mẫu ơi, sớm biết lực sát thương của Bạch Thược lớn như vậy, chờ cháu gái lấy chồng rồi mới muốn đón nàng qua được không?
Trong đám nha hoàn, A Loan cũng tính là biết quy củ, Chân Diệu không lên tiếng, nàng bèn đứng yên ở đó chờ Chân Diệu phân phó.
Chân Diệu cảm thấy may mắn không phải Thanh Cáp đi vào, nếu không sợ rằng giờ này nha đầu kia đã phóng tới giường nàng rồi.
“A Loan, hôm nay trời lạnh, một cô nương như ngươi ngủ dưới đất sau này sẽ để lại mầm bệnh mất, ta tuyệt đối không đồng ý.”
A Loan nhìn một chút, sau đó ôm chăn đệm xoay người: “Vậy nô tỳ nằm trên giường nhỏ ạ.”
Lần này Chân Diệu không tiện nói gì nữa, nếu không thì không thể không khiến A Loan nảy sinh nghi ngờ, thế là không tình nguyện đành ừ một tiếng.
Mặt La Thiên Trình đã đen thành đít nồi rồi, kề sát vào tai Chân Diệu, nghiến răng nghiến lợi nói : “Nàng ta ngủ trên giường nhỏ ở gian ngoài, ta làm sao đây?”
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mặt Chân Diệu đỏ bừng lên.
Chỉ là đầu heo thôi, chỉ là đầu heo thôi.
Chân Diệu nhắm mắt lẩm bẩm đọc.
Khi mở mắt ra đã trông thấy ánh mắt giết người của La Thiên Trình.
“Xin lỗi quá, ta nghe thấy rồi đấy!”
Chân Diệu. . . . . .
Bên kia A Loan đã trải xong chăn đệm, lại nói: “Cô nương, nô tỳ thấy cổ tay ngài bầm tím một mảng, nô tỳ có mang hóa ứ cao, để nô tỳ xoa cho ngài.”
Chân Diệu bị dọa suýt chút nữa té từ trên giường xuống, ho khan sặc sụa nói: “Đừng vào đây, để ta ra ngoài.”
Vừa xuống giường vừa giải thích: “Hóa ứ cao nặng mùi, đừng để phía sau vách ngăn đều là mùi thuốc.”
Tay nàng lại bị giữ lại.
Chân Diệu quay người không tiếng động hỏi dò.
“Giấy viết thư.” La Thiên Trình dùng khẩu hình nói.
Chân Diệu gật đầu, mang giày vào rồi đi ra ngoài.
A Loan nói không nhiều, chỉ cẩn thận thoa thuốc mỡ cho Chân Diệu, cũng không hỏi vết bầm này ở đâu ra.
Chân Diệu cuối cùng có thể thở phào, đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm: “Ta lấy cây trâm cài búi tóc lên một chút, dù sao tóc dài quá cũng nặng nề.”
Rất bình tĩnh rút ra lá thư để tận dưới đáy hộp, xoay người đi vào vách ngăn.
Khi nàng đứng ở bên cạnh giường thì lại do dự.
Lúc trước chuyện phát sinh đột ngột, nhưng bây giờ trên giường còn có một nam nhân nằm đó, cứ thế này mà leo lên phải đòi hỏi quá nhiều dũng khí.
Thời điểm này, tâm tư La Thiên Trình đều đặt lên lá thư, thấy Chân Diệu đứng sững ở cạnh giường, đưa tay kéo nàng ngã xuống giường, đè thấp giọng hỏi nhỏ: “Thư đâu?”
Chát một tiếng, Chân Diệu phản xạ có điều kiện tát hắn một bạt tai.
Dù sao sức kiềm chế của La Thiên Trình khá tốt, hắn không phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu dời mắt xuống.
La Thiên Trình cũng nhìn xuống theo, lúc này mới phát hiện một bên ngực nàng đè lên cánh tay hắn.
La Thiên Trình ngượng ngùng đẩy Chân Diệu ra một chút, cũng cảm thấy oan ức.
Hắn hoàn toàn không cảm giác được cái gì cả được không hả?
Đời trước lại không phải như vậy a ——
Khụ khụ, nghĩ xa quá rồi.
“Cô nương. Người làm sao thế?”
“Có một con muỗi, nó bị ta đập chết rồi.” Chân Diệu phát hiện lúc này nói dối nhiều, nên cũng trôi chảy hơn rồi.
Chân Diệu đen mặt lấy lá thư từ trong tay áo ra đưa cho La Thiên Trình.
La Thiên Trình nhận thư, nhưng không trực tiếp mở ra xem, ngược lại nhìn Chân Diệu.
“Ngươi làm gì thế? Xem hay không đây?” Giọng Chân Diệu đè xuống cực thấp hỏi.
Lúc này La Thiên Trình mới cúi đầu xuống, yên lặng đọc nội dung viết trên thư.
Nét chữ quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Trầm mặc một lúc lâu, La Thiên Trình cười khổ.
Sao hắn lại quên khi còn bé là Nhị thúc tốt của hắn tự mình dạy vỡ lòng cho hắn, cầm tay rèn chữ cho hắn chứ!
Hóa ra, hắn cho rằng đối phương lợi dụng tình cảm, muốn trèo cao, nhưng đâu ngờ trong mắt đối phương hắn cũng là loại nói không giữ lời, bạc tình bạc nghĩa !
Đời trước, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện hắn không nhìn rõ đây?
La Thiên Trình nhìn Chân Diệu, cảm thấy tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nếu như nói trước kia hắn cảm thấy nữ nhân này không biết xấu hổ, không có thuốc chữa, vậy thì hiện tại hắn thừa nhận, lúc vừa bắt đầu, đây đã là vấn đề của hắn.
Chân Tứ cũng chỉ bị Nhị thúc chọn trúng mà thôi, nếu không phải nàng thì vẫn còn có người khác.
Nhưng chính vì hắn vắng vẻ thờ ơ nàng, là lý do nàng nàng hồng hạnh xuất tường sao?
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của La Thiên Trình, Chân Diệu âm thầm bỉu môi.
Thôi xong, vị hôn phu của nàng lại phát bệnh thần kinh rồi.
Nàng không tự chủ xê dịch sang bên cạnh.
Đáng tiếc dù một cái giường rộng rãi thật, nhưng đó là nói tương đối cho một người, hai người chen chúc vào thì làm gì còn chỗ mà xê dịch.
Lúc này Chân Diệu vừa nhúc nhích, cả người lập tức rớt xuống.
La Thiên Trình nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lên, thấp giọng cười nhạo nói: “Đồ ngốc, ngươi không gọi nha hoàn của ngươi tới thì không thôi đúng không? Ta không ngại đâu.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói những lời này à? Ngươi dám nói phong thư này không phải ngươi viết sao?” Chân Diệu vò đã mẻ lại sứt, đưa tay nhéo mạnh lên cánh tay La Thiên Trình một cái.
Dù sao hắn cũng không dám lên tiếng!
Quả nhiên La Thiên Trình lại yên lặng, một lúc lâu mới hỏi: “Nếu như ta nói, phong thư này thật sự không phải ta viết, ngươi có tin không?”