Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
“Rong huyết của Tứ phu nhân tới quá nhanh, tiểu phụ nhân đã tận lực”
Lão phu nhân nghe thấy, tay vịn quải trượng run lên.
Bên trong nhà đứng đông nghịt người, ai cũng không lên tiếng, giống như yên lặng chết chóc.
La tứ thúc vọt đi vào, ngắn ngủi có một ngày trên mặt đã hiện ra màu xanh.
“Phu nhân của ta sao rồi?”
Kỷ nương tử do dự một chút nói “Nếu là đại phu am hiểu châm cứu, sử dụng
phương pháp thi châm, có lẽ có thể ổn định trước, lại tìm biện pháp cầm
máu”
Sở dĩ nàng do dự bởi vì biết những đại phu am hiểm châm cứu
thường là nam tử, với các huyệt đạo cầm màu do rong huyết sau sinh nở ở
vị trí tương đối đặc thù, Tứ phu nhân nếu qua được cửa ải này, tương lai cũng không biết bà bà và trượng phu sẽ đối xử với nàng thế nào. Thậm
chí có nhà vì sự trong sạch của nữ nhân mà tình nguyện cứ để tình trạng
như vậy.
La tứ thúc chỉ ngơ ngác một chút, liền nói “Mẫu thân, nhi tử đi mời Từ thái y”
Thái y viện, các bệnh thương hàn tay chân chủ trị là Trương viện phán, bàn về thuật châm cứu thì không ai qua được Từ thái y.
“Lão tứ, con đang rối loạn, để cho Đại lang đi mời”
Từ thái y cũng không phải người tầm thường, lúc này, không chừng đã bị
người khác mời đi, La Thiên Trình ra tay, so với La tứ thức … chắc chắn
hơn một chút.
La tứ thúc hiểu đạo lý này, chỉ đành gật đầu, một lần nữa trở lại trông chừng Thích thị.
Sắc mặt Thích thị tái xám, còn chưa tới tháng hai, trên trán đã đầy mồ hôi.
“Lão gia, lần này ta sợ là không xong rồi”
“Chớ nói nhảm. Có ta ở đây, sẽ không để nàng có việc gì”
Thích thị lắc đầu “Chết sống có số, nếu là số kiếp của thiếp thân, đó cũng là ý của ông trời, lão gia, chàng chớ tự trách, chẳng qua đáng thương cho
hài tử mới sinh cùng với Lục lang …”
“Thiến nương!” La tứ thúc
trong lòng thảm thiết. Nắm tay Thích thị “Sẽ không, chúng ta chia xa đã
nhiều năm, thật vất vả mới đoàn tụ, tương lại cuộc sống còn rất dài”
“Lão gia” Ánh mắt Thích thị có mấy phần nhu hòa “Thiếp thân muốn cầu ngài một chuyện”
“Nàng nói đi”
Thích thị khẽ nâng người, ngưng mắt nhìn La tứ thúc “Lão gia, sau khi ngài
mất tích, thiếp đợi người sáu năm, vạn nhất ta không qua cửa ải này, có
thể mặt dày xin ngài chờ sáu năm sau hãy cưới thêm kế thất?”
Nàng biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng nàng đã không còn cách nào. Lục lang
còn nhỏ, nữ nhi mới được mấy ngày. Một khi kế thất nhanh vào cửa, muốn
hãm hại hai đứa nhỏ là chuyện quá dễ dàng. Nàng làm sao có thể yên tâm,
chỉ có thể dùng phần tình cảm vợ chồng này ép buộc hắn.
“Lão gia …” nàng thúc giục.
La tứ thúc vốn không muốn nghĩ tới kết cục này, nhưng cũng biết, cõi đời
này sinh tử là chuyện không thể cưỡng cầu, vì để cho Thích thị an tâm,
nắm chặt tay nàng nghiêm mặt nói “Nàng yên tâm, sau này ta sẽ không nạp
kế thất”
Thần xui quỷ khiến, hắn trước sau có hai vợ, thật sự không muốn đem nữ nhân khác kéo vào vùng nước này nữa.
Thích thị ngoài ý muốn trừng lớn mắt, sau đó lắc đầu “lão gia, đừng nói vậy,
không có người giúp chàng lo liệu hậu viện, rồi tương lai con cái giao
tế cưới gả, làm sao thực hiện”
“Thiến nương, nàng cũng biết, ta đã quyết định sẽ không thay đổi”
Thích thị nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói “Lão gia, nếu ta đi rồi, người lại tạm
thời chưa có kế thất, hai đứa nhỏ chàng để nuôi dưới gối lão phu nhân,
nếu lão nhân gia người không quản hết, thì nhờ vợ Đại lang chiếu khán
xuống”.
Nói tới đây, Thích thị cười cười “Đứa bé kia là một người tốt bụng”.
Nếu lão gia không cưới kế thất, có một người với thân phận đặc thù như Hồ di nương, làm sao nàng có thể yên tâm.
Ông trời, tại sao lại để cho nàng gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này?
“Được, đều theo ý nàng”
La tứ thúc cúi thấp đầu, dán mặt vào tay Thích thị, thấm ướt một mảng.
La Thiên Trình kéo tay Từ viện phán sắc mặt trắng bệch hấp tấp chạy tới.
Chời sau khi Từ viện phán tiến vào, lão phu nhân hỏi “Sao sắc mặt Từ viện phán thoạt nhìn không tốt lắm?”
Bị bắt lên lưng ngựa chạy nhanh tới đây, sắc mặt sao có thể khỏe?
La Thiên Trình suy nghĩ trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc “Trên đường gặp phải kẻ điên”
Người là do hắn trực tiếp đoạt từ trên tay An Quận vương, sau này còn phải đi bồi tội, nghĩ đến đây lại càng bực bội.
Qua gần nửa canh giờ, đang lúc mọi người nóng nảy ngó nghiêng vào trong thì Từ viện phán cuối cùng cũng đi ra.
“Từ viện phán, tình hình thế nào rồi?”
“Máu đã tạm cầm được, có điều chỉ có thể duy trì ba ngày, sau này cứ cách ba ngày phải thi châm một lần, nhưng sau ba lần thi châm và uống thuốc mà
không ngừng thì không có cách nào nữa. Hạ quan khai đơn thuốc, trước cho phu nhân uống, xem có tiến triển gì mới không”
Ý tứ chính là tùy vào số phận rồi, từ trước tới nay rong huyết chính là bệnh phức tạp, nữ nhân mắc phải chính là đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi.
La tứ thúc tâm dần nguội lạnh, chờ Từ viện phán rời đi, hắn cứng ngắc đi tới trước cửa viện Thích thị.
“Phu nhân thế nào?”“Phu nhân đã ngủ ạ”
Hắn dừng chân lại, yên lặng quay người ra vườn.
Bên ngoài vẫn gió đông se lạnh, vài cành mai chơ chọi, hoa nở như thường.
La tứ thúc đứng dưới cành mai hồi lâu, lọn tóc trên đầu vai phủ cánh hoa
mai, nhiễm hương hoa nhưng cả người lại tản ra sự lạnh lẽo cô tịch.
Một chiếc áo choàng lông rơi trên vai “Lão gia, coi chừng cảm lạnh”
La tứ thúc quay người sang, có chút ngoài ý muốn “Mai nương, sao nàng lại tới đây?”
Hồ di nương có chút ủy khuất, cắn môi dưới, trong mắt có gợn nước “Lúc
trước lão gia nói để người trong viện bình thường không có chuyện thì ít ra ngoài, chẳng lẽ cũng bao gồm thiếp sao?”
“Ta không có ý này” La tứ thúc có chút rã rời, nhàn nhạt nói một câu
Thái độ của hắn mặc dù có chút lãnh đạm, trong lòng Hồ di nương vẫn cao hứng.
Nàng thật không nghĩ tới, ông trời hẳn cũng đứng về phía nàng, Thích thị thế nhưng lại bị rong huyết.
Rong huyết hung hiểm như vậy, nếu Thích thị không còn, tứ phòng chẳng phải nằm trong tay nàng sao.
“Thiếp nghe nói phu nhân hậu sản rong huyết, liền nhớ tới tình cảnh lúc sinh
thất lang, trong lòng không yên nên sang đây nhìn một chút”
Hồ di nương nói vậy, là muốn La tứ thúc nhớ tới tình cảnh hung hiểm mà nàng gặp phải, sinh ra mấy phần thương tiếc.
La tứ thúc nghe, lại bỗng nhiên ngẩn người, sau đó ánh mắt sáng lên, nắm
lấy cổ tay Hồ di nương “Mai nương, lúc trước nàng hậu sản rong huyết, có một vị Xích Cước đại phu chạy nạn tới đó, dùng một bài thuốc dân gian
chữa khỏi cho nàng. Phương thuốc kia, ta không phải nói muốn dùng vạn
kim mua lại sao?”
Nghe tới lời này, Hồ di nương hối hận tới ruột
rồi. Nhưng La tứ thúc đang soi mói trước mặt, phải trả lời “Lão gia lại
quên rồi, ban đầu vị Xích Cước đại phu kia nói đây là bí phương tổ
truyền của hắn, chết sống không bán. Lúc ấy ta không phải đã nói cùng
ngài sao?”
La tứ thúc cẩn thận nhớ lại, khi đó hắn đang có việc
làm ăn quan trọng bên ngoài. Lại bởi vì tình huống của Hồ di nương đã
tốt lên, đợi nàng ổn định là vội vã rời đi, sau nghe Hồ di nương nói vậy nên cũng không để ý.
La tứ thúc xoay người rời đi.
“Ai, Lão gia, người đi đâu …”
La tứ thúc không kịp quay đầu, vội vã nói lại một câu “Ta đi huyện Bảo lăng, mời vị Xích Cước đại phu kia …”
Nói chưa hết, người đã đi xa.
Hồ di nương đứng dưới cây mai, hồi thần đem mấy cánh mai thu trên tay,
dùng ngón tay trắng muốt như tuyết nghiền nát rồi vứt trên mặt đất, lại
hung hăng dùng chân giẫm lên, lúc này mới quay lại phòng.
Đuổi
hết người hầu ra ngoài, nàng ngồi trước bàn trang điểm trầm mặc chốc
lát, bồng nhiên đưa tay kéo ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một hộp nhỏ như
lòng bàn tay.
Trên hộp nhỏ có khắc hoa sen, rất tinh sảo, nàng
không biết từ đâu lấy ra một chiếc chìa khóa, cắm vào ổ khóa, ba một
tiếng mở ra.
Mảnh vải nhung màu đỏ tươi, một tờ giấy được đặt cẩn thận trong đó, tờ giấy đã có chút ố vàng.
Nàng mở ra, nhìn thật kỹ tờ giấy kia, cho đến khi ánh sáng mờ mờ xuống, mới
đem giấy vo thành một nắm, đứng lên đi tới trước giá cắm nến, lấy đèn
chụp ra, sau đó đưa tay bỏ vào, trong nháy mắt tờ giấy ố vàng đã nhuốm
lửa.
Ánh nến toát ra, ánh lên khuôn mặt nàng một cách rõ ràng,
cho đến khi tờ giấy được đốt cháy hoàn toàn, nàng rốt cục nở một nụ cười thư thái.
Nàng là nữ nhân thương hộ, từ nhỏ phụ thân đã dạy dỗ
nàng, cõi đời này, không có gì là không mua được, mua không được chỉ bởi vì giao ra chưa đủ mà thôi.
Phương thuốc kia nàng đã dùng tiền
mà người thường không thể tưởng tượng nổi để mua, hôm nay đã ở trong đầu nàng, mà vị Xích Cước đại phu kia sợ rằng đã sớm mang khoản tiền lớn đó trở về quê quán.
Vô luận như thế nào, lão gia muốn trong vòng mười ngày mang người trở lại là điều không thể.
La tứ thúc đi lần này, lão phu nhân đem Lục lang cùng cháu gái mới sinh
tới Di An đường, Thất lang thường cùng Lục lang chơi đùa, đột nhiên
không có bạn chơi, khóc không ngừng, ầm ĩ tới mức Hồ di nương nhức đầu,
lại nghĩ vì chuyện Thích thị, La tứ ngày đêm kiên trì chạy tới Bảo Lăng, tâm tình nàng càng hỏng bét.
Mọt ngày kia nàng nghe nói người ở Bảo Lăng tới, kinh hãi nói “Lúc này mới có mấy ngày, lão gia nhanh như vậy đã trở lại?”
Mama tâm phúc khuôn mặt tươi cười “Thái thái, là Trương bà tử tới, thời điểm lễ mừng năm mới không phải ngài nói phái người đi đón nhị thiếu gia và
Trương bà tử tới đây sao?”
Hồ dì nương đứng bật dậy “Kỳ đệ tới?”
Bà tử tâm phúc thu lại nụ cười “Nhị thiếu gia không có tới, bất quá có gửi thư cho ngài”
Hồ di nương ảo não “Kỳ đệ không tới, ngươi vui mừng như vậy làm cái gì?”
“Ôi, thái thái của ta ơi, Nhị thiếu gia một lòng học hành, chủ yếu để tương
lại có thể tới kinh thành, còn có thể giúp đỡ cho người. Trương bà tử
tới, ngược lại là một đại hảo sự. nàng tinh thông điều dưỡng cho phụ
nhân, lại có thể tin tưởng, sau này ngài còn lo buồn không thể cho Thất
thiếu gia thêm huynh đệ sao?”
Hồ di nương quả nhiên chuyển buồn thành vui, phân phó nói “Đi chuẩn bị đi, nhanh chút đón người đi vào”
Cũng không lâu sau, bà tử trở lại “Đã thu xếp xong xuôi nơi nghỉ ngơi, đang
để cho tiểu nha hoàn dẫn Trương bà tử đi tắm gội thay quần áo”
Hồ di nương gật đầu “Trương bà tử lớn tuổi, đi đứng không tiện, ban đầu
vốn định để nàng ở huyện Bảo Lăng, không nghĩ tới đây tình huống lại như vậy nên mới đem nàng đón tới, trước nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt”
Dù sao hiện tại tình trạng của Thích thị đã vậy, nếu thật đến bước kia, một chốc lát sợ rằng nàng cũng không thể gấp được.
“Thư của Kỳ đệ đâu, mau đưa cho ta xem”
Bà tử tâm phúc vội trình thư lên.
Đuôi lông mày Hồ di nương lộ ra nụ cười, cẩn thận xé phòng thư ra nhìn, bỗng nhiên nụ cười đọng lại, nhẹ buông tay, thư đung đưa theo tay rồi rơi
xuống, cả người giống như mất hồn.
Bà tử tâm phúc vội vàng nhặt lên, liếc mắt một cái cũng ngây ngẩn cả người.