Edit: Thu HằngBeta: SakuraHình như Ôn tam cữu rất được Chiêu Phong đế coi trọng, liên tiếp được vời
vào trong cung, sau đó không lâu hải cảng Đông Ngu được thiết lập, chính thức mở ra cấm biển.
Việc thiết lập hải cảng cần một người phụ
trách, Chiêu Phong đế sai một thái giám thân tín đảm nhiệm, tả hữu hỗ
trợ, Ôn tam cữu được phong là tả phó chưởng quản mua bán hải ngoại và xử lý sự vụ thuế quan, tuy chỉ là chức quan lục phẩm nhưng lại là công
việc béo bở, dễ đạt được thành tựu. Hữu phó tuyển chọn từ quan viên địa
phương để bổ nhiệm.
Như vậy, chỉ còn ít ngày nữa Ôn tam cữu sẽ phải rời kinh, các loại tiệc tùng chiêu đãi ùn ùn kéo đến.
Mua bán trên biển, chỉ cần có tầm nhìn một chút sẽ biết đây là mưa tiền, vô luận là thế gia vọng tộc trăm năm, hay quyền quý mới phất đều muốn nhân cơ hội tham gia vào một chân.
Mặc dù Ôn tam cữu mới chỉ nhận chức Tả phó, lại mới trở về Đại Chu, cấp trên lại chỉ có một vị nhưng khó có thể gặp được, dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm trú ở hải ngoại của hắn, chuyện này tất nhiên là sẽ thuận buồm xuôi gió, sợ rằng không tới hai
năm sẽ tiến thêm được một bước nữa.
La Nhị Lang hỏi Điền thị “Mẹ, nhi tử nghe nói, phủ Kiến An bá Nhị phu nhân hẹn người cùng đi Đại phúc tự dâng hương?”
Điền thị gần đây đang xuân phong đắc ý, nghe vậy vuốt ve mái tóc nói “Ta còn đang do dự có nên đi hay không đây.”
Tuy nói hôn nhân đại sự, không cần phải bàn bạc với con cái, nhưng trong
lòng Điền Thị trước giờ Nhị lang đều là đứa con hiếu thuận, hiểu chuyện
lại có phân tấc, bà lại đang trong tình trạng dần dần xa lánh La nhị lão gia, tránh không được muốn cùng nhi tử nói nhiều hơn một chút.
“Mẹ cũng không dối gạt con, là Lý phu nhân nhìn trúng con.” Điền thị hơi có chút đắc ý nhếch khóe miệng lên, “Mẹ còn đang do dự.”
Trong mắt La Nhị Lang chợt lóe lên tia sáng kỳ dị. Hỏi: “Mẹ do dự cái gì?”
Điền thị bĩu môi “Một nhà mà có hai nữ nhi gả tới cùng một phủ, nói ra có
chút không hay. Cái này thì cũng thôi đi, nhưng con nhìn Chân thị xem,
nào có để ta vào trong mắt, ta không muốn lại phải nhìn sắc mặt người
Chân gia”
Thấy La nhị lang yên lặng không nói, Điền thị ho khan
một tiếng “Hai tháng này, cũng có nhiều người cố ý cùng chúng ta kết
thân, gia thế cũng không tệ, mẹ nghĩ, không bằng dứt khoát chờ sau kỳ
thi mùa xuân lại nói đi”
“Mẹ, không phải mẹ đã quên, Chân Nhị lão gia là quan tứ phẩm. Nói ra là nhi tử trèo cao rồi”
Điền thị lập tức không vui, lông mày dựng lên “Vậy thì thế nào? Một ngày còn chưa phân ra, con chính là công tử phủ Quốc Công nhất đẳng. Với tuổi và xuất thân của con, chờ đậu tiến sĩ, cho dù là công chúa cũng có thể.”
“Mẹ ——” La Nhị Lang có chút im lặng, “Công chúa, nghe thì vinh quang, cũng
không phải là người dễ chung sống, người thử nghĩ xem, nếu có một người
con dâu là công chúa, làm bà bà có thể là nói không được, đụng cũng
không được”
Điền thị vừa nghĩ, trong lòng rùng mình.
Mới vừa rồi bà nói giỡn, nhưng trong cung bây giờ đang có một vị công chúa tính tình tùy hứng nổi danh, mùa xuân tới chính là thời điểm nghị hôn. Nếu
thật chỉ hôn cho nhi tử, sau này bà còn phải cung phụng con dâu, vậy
không phải tươi sống nghẹn chết sao!.
Nói như vậy, hôn sự của nhi tử đúng là nên sớm định ra thì tốt hơn.
“Cô nương kia phải nhìn kỹ một chút, chẳng qua Lý phu nhân kia xuất thân
thứ nữ, lại là kế thất. Ngay cả một nam tử cũng không sinh được, sao con gái bà ta xứng với con của ta”
Ở trong mắt Điền thị, chức quan
của Chân Nhị lão gia mặc dù không thấp nhưng quan chức không giống tước
vị, còn có thể thế tập. Chờ phủ Kiến An bá phân ra, lúc đó Chân Nhị lão
gia chỉ là trí sĩ, một chút địa vị cũng không có, có thể giúp cho nhi tử cái gì?
Nhi tử của bà cũng giống như vậy tuổi còn trẻ vẫn có thể
bước vào quan trường, lại có phủ Quốc Công che chở, không tới hai mươi
năm có thể trở thành giường cột của triều đình.
Điền thị cảnh giác nhìn La Nhị lang một cái “Nhị lang, ta nhớ trước đó vài ngày Lý thị có
mang theo hai nhi nữ tới phủ, chẳng lẽ con …”
La Nhị Lang xem thường cười “Mẹ, người nghĩ chỗ nào đi.”
Hắn nhớ tới hôm đó có nhìn thấy Chân Ngũ cô nương, văn nhã thanh tú, có thể xem là một mỹ nhân, chẳng qua đã hưởng tuyệt đại mỹ nhân như Yên Nương, giờ nhìn thấy chỉ có cảm giác nhạt nhẽo vô vị.
“Vậy thì tốt rồi. Sao mẹ lại có cảm giác con đối với mối hôn sự này có chút để ý?”
“Mẹ, ngài ngẫm lại xem, sau khi Đại tẩu vào cửa, đối với ngài như thế nào?”
Sắc mặt Điền thị lập tức lạnh xuống “Nói tới nàng ta làm chi?”
La Nhị lang cười “Mẹ, nhi tử mói nói, nếu cưới đường muội của Đại tẩu, Đại tẩu sẽ phải suy nghĩ đối với ngài như thế nào”
Mối hận một cước hôm đó, hắn nhất định phải báo! Nghĩ đến nếu cưới đường
muội của nàng, tha mài một phen, nhìn bộ dạng tức giận của nàng, còn
không phải là một niềm vui thú khác sao.
Tâm Điền thị có chút động.
Khổ nỗi bà không phải bà bà của Chân Diệu, thường xuyên bị nàng chọc giận,
nếu cưới Chân ngũ cô nương vào cửa, muốn làm gì cũng phải đắn đo, vì
đường muội, Chân thị chẳng phải còn muốn thân thiện với mình sao.
“Mẹ, phủ Quốc Công sớm muộn gì cũng sẽ phân ra, hiện tại có mối liên hệ với
Đại tẩu, tương lai sợ rằng còn phải trông cậy vào mối quan hệ này”
Tâm ý Điền thị hoàn toàn bị rung lên.
Quan hệ vợ chồng Đại lang phong sinh thủy khởi, mưu kế nhiều năm nay là vô
vọng rồi, nếu Nhị lang cưới Chân ngũ, chờ Đại lang tập tước, nhìn ở phân lượng Chân ngũ, Chân thị cũng sẽ chiếu cố thêm mấy phần.
“Vậy được, mẹ sẽ truyền lời lại cho Lý phu nhân”
La Nhị lang cười đi ra ngoài, đứng ở cửa hướng phía sân Yên Nương nhìn tới, thu lại nụ cười, nắm tay thành quyền.
Sớm muộn gì sẽ có một ngày, hắn có được thứ mình muốn, bước đầu tiên tất
nhiên là chuyên tâm chuẩn bị thi hội, tranh thủ tiến vào tam giáp. Về
phần Yên Nương chỉ đành nhẫn nại một hai.
Nghĩ tới việc thuyết
phục Lý thị đáp ứng cửa hôn sự này, La Nhị lang cước bộ nhẹ nhàng. Bước
lên đường mòn đá xanh xuyên qua vườn, rất xa một bóng dáng đang đi tới,
hắn dừng chân, cười gọi “Đại tẩu”
Ánh mắt hắn rời xuống, rơi vào hài của Chân Diệu.
“Nhị đệ không đóng cửa học sao?” Chân Diệu thấy La Nhị lang, tâm rét lạnh, tùy ý ứng phó một câu.
La nhị lang tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy hai thước, có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương “Đại tẩu còn
chưa chào hỏi qua đệ mà”
Chân Diệu giận tái mặt “Nhị đệ, có chuyện sợ rằng đệ còn không biết”
“Chuyện gì?”
Chân Diệu đã nhanh chóng nhấc chân, đạp một cước lên đầu gối hắn.
Hai chân Nhị lang mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất
“Ta chính là có một loại quái bệnh, chỉ cần là nam tử trưởng thành đứng quá gần, chân sẽ không thể khống chế tự động rút gân”
La Nhị lang bò dậy, giận đến sắc mặt xanh mét, đứng còn không vững. Lại bị Chân Diệu một cước gạt ngã.
Vẻ mặt nàng vô tội “Đệ nhìn xem, lại bắt đầu rút gân”
La Nhị lang chật vật bò dậy, mặt giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm Chân Diệu.
Chân Diệu mím môi cười nói “Nhị đệ, bệnh của ta không tiện nói ra, phiền toái đệ đừng nói với người khác nhé”
La Nhị lang giận đến tay run.
Chuyện này hắn dĩ nhiên không cách nào nói với người khác, nếu không họ sẽ
nghĩ như thế nào. Hắn không có chuyện gì đứng gần chị dâu mình thế là có ý gì?
Chân Diệu nhìn La Nhị lang, cười híp mắt nghĩ, tiểu tử, có miệng khó trả lời sao? Có miệng khó trả lời là được rồi!
Nụ cười rực rỡ kiều diễm của nàng rơi vào trong mắt Nhị Lang, chói mắt vô
cùng. Ngược lại kích thích hắn tỉnh táo lại, khôi phục thần thái thong
dong cười nói “Tiểu đệ nhớ kỹ lời của tẩu tẩu, Đại tẩu đang đi dạo vậy
tiểu đệ đi trước một bước”
Hắn vòng qua, thong dong bước đi, Chân Diệu có chút bất an.
Một người đang từ thịnh nộ chuyển sang nói cười, thường có lá bài tẩy đẹp.
Như vậy, lá bài tẩy của Nhị lang là cái gì đây?
Nàng tâm sự nặng nề, Jack và Alice lại ầm ĩ “Biểu tỷ, tỷ nói dẫn chúng ta đi hái sen”. Jack ngửa đầu, trên trán có máu ứ đọng nhìn thấy mà giật
mình.
Hai đứa bé ở chỗ của Ôn Mặc Ngôn, nơi đó chỉ là một tiểu
viện nhỏ. Tuổi còn nhỏ không nhịn được, đi đầu ngõ chơi đùa, kết quả bị
một đám trẻ nhỏ vây lại, Jack vì bảo vệ Alice mà bị một khối đá nện
trúng.
Ôn tam cữu rất nhanh sẽ rời đi, trở lại Đông Ngu. Nếu thuê
một chỗ thì không cần thiết, nghĩ tới thê tử thân cận với Chân Diệu,
liền mở miệng để thê tử ở tạm trong phủ Quốc Công một thời gian.
“Được, chúng ta đi” Chân Diệu mỗi tay lôi kéo một người, đi đến hồ Bích Ba, lá sen đã tàn, chỉ còn lại mấy đài sen đứng thẳng trong hồ.
Nàng
mang theo Thanh Đại và Tước Nhi ra ngoài, lưu lại Tước Nhi cùng với
Alice ở bên hồ, lệnh cho Thanh Đại chèo thuyền ra ngoài, nhích tới gần
những đài sen thưa thớt.
“Biểu tỷ, hái sao như vậy sao?”
“Đúng, Jack thật là thông minh.”
Jack vui vẻ cười lên, thuyền nhỏ dần dần đi đến giữa hồ, đài sen cũng hái
được non nửa giỏ trúc, chợt nghe bên bờ truyền đến tiếng khóc của Ái Lệ.
Chân Diệu quay đầu lại, thấy Ngũ lang, Lục lang còn có Thất lang chẳng biết
từ lúc nào đã tới bên bờ hồ, rất xa nhìn thấy Ngũ lang đang kéo bím tóc
Alice, thấy Tước Nhi liều mạng che chở nhưng lại không dám ra tay với
đám người Ngũ lang.
“Thanh Đại, mau trở lại đi!”
Thanh Đại dùng nội lực, thuyền nhỏ không còn nhàn nhã di chuyển nữa mà đi rất nhanh, một lát đã trở lại bờ.
Động tác của Jack so với Chân Diệu còn nhanh hơn, nhảy lên bờ xông tới đánh vào Ngũ lang “Ngươi khi dễ Alice, ta đánh ngươi!”
Chân Diệu chạy tới la lên “Tất cả dừng tay!”
Jack và Ngũ lang đồng thời liếc nhìn nàng một cái, sau đó rầm rầm rầm, đánh nhau kịch liệt hơn.
Chân Diệu cắn răng “Hai tiểu tử thúi, đánh nữa sau này không bao giờ … làm điểm tâm cho các đệ ăn nữa”
Lời này so với tiếng quát lúc trước có tác dụng hơn nhiều, Jack và Ngũ lang lập tức dừng tay, đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Thấy mặt Chân Diệu không biểu lộ gì, Ngũ lang ác nhân cáo trạng trước “Đại
tẩu, nàng là yêu tinh từ đâu tới? Ta đang vì dân trừ hại!”
Yêu
tinh? Khóe miệng Chân Diệu mãnh liệt co rút, lời này nếu là mười năm sau Ngũ lang nói ra nàng cảm thấy thích hợp hơn một chút, hiện tại, chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Chân Diệu kéo Alice nước mắt đầy mặt qua, kiên nhẫn chỉnh lại búi tóc của nàng, dùng giọng điệu lơ đãng nói “Ngũ
lang, đệ cũng bắt đầu đi học rồi, tiên sinh không dậy đệ, bình lặng
không gấp gáp sao, thà kém cỏi chứ không xảo ngôn mới là quân tử chi đạo sao?”
Ngũ lang không phục “Nhưng ta không có nói lung tung, đầu tóc và mắt nàng đều kỳ quái, chính là tiểu yêu tinh!”
“Tóc Alice vừa mềm vừa dài, cũng có hai con mắt giống đệ, nơi nào kỳ quái?”
“Nàng…, màu sắc không giống”
Chân Diệu tiện tay chỉ một lùm hoa cách đó không xa “Các đệ xem, bụi hoa kia có đủ màu sắc, còn có những viên đá màu không đồng nhất kia, chẳng lẽ
bảo thạch màu xanh biếc là bảo thạch, còn bảo thạch màu đỏ lại không
phải sao?”
Ngũ lang nhất thời mê mang, nhìn Lục lang
Lục lang nghiêm trang nói “Đều là bảo thạch”
“Nhưng là …” Ngũ lang vẫn có chút nghi ngờ “Vậy tại sao mắt chúng ta đều là màu đen, chỉ có nàng là khác?”
Chân Diệu thấy được Alice cũng mang ánh mắt mong chờ nhìn nàng, nhéo gương mặt nàng nói “Cho nên Alice mới trân quý hơn”
Cô bé nhỏ nhắn, khẩn trương cùng với khổ sở trong mắt nhất thời quét sạch.
Chân Diệu mang theo mấy đứa bé đi xa, La Nhị lang mới từ trong bụi hoa, cây cảnh đi ra.