Chân Diệu ngồi dưới tay Lão phu nhân, bưng chén trà hoa sen vân sứ men
xanh nhấp lấy một ngụm. Lúc lão phu nhân hỏi lời này, nàng nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn hơi nghiêng, sứ men xanh đụng vào mặt bàn gỗ hoa phát
ra tiếng vang thật nhỏ.
Trong lúc đang giằng co, Lục Quyên vô thức nhìn thoáng qua.
Nàng quỳ dưới đất, đầu cúi thấp, chỉ có thể nhìn thấy sứ men xanh xanh tươi
ướt át, đôi tay bưng trà thon dài ưu mỹ, tay trắng hồng và men xanh cùng tôn lên lẫn nhau. Có một loại người thật xinh đẹp.
Chân Diệu nghĩ thầm, nước trà nóng quá, hay nàng từ từ hãy uống.
Lục Quyên lại nghĩ, Đại nãi nãi đang nhắc nhở nàng không được nói lung tung sao?
Nàng trước giờ vẫn luôn đi theo Điền thị, đã trải qua chuyện Chu Nhan bị
thất sủng, Lục Nga bị đuổi, đủ loại phong ba. Lục Quyên là người tâm tư
nhạy cảm, trước sự bức bách của Lão phu nhân, nàng nghĩ, bây giờ không
nói tình hình thực tế là không được. Thế nhưng sự thực này nên nói thế
nào đây?
Phải biết chuyện Tam công tử gây ra khiến Yên Nương
thành chuyện cười của đám nha hoàn, nàng chứng kiến đấy. Thế nhưng hôm
nay lúc tranh chấp, Đại nãi nãi lại luôn miệng ám chỉ người cùng Yên
Nương lại là một người khác, là Nhị công tử.
“Lục Quyên?” Lão phu nhân có chút không kiên nhẫn, hơi cao giọng.
La Nhị lão gia vốn không hiểu chuyện gì, đá cho Lục Quyên một cước ngã
xuống đất, quát mắng: “Tiện tỳ này, Lão phu nhân hỏi ngươi, ngươi còn ấp a ấp úng làm gì? Còn không thành thật khai báo ta sẽ bán ngươi vào kỹ
viện ngay lập tức!”
“Lão Nhị!” Lão phu nhân không đồng tình trách mắng.
Bọn họ là nhà từng nhuốm máu trên sa trường, sát khí rất nặng. Bình thường
đối với đám hạ nhân đều luôn khoan dung. Nếu như có làm sai chuyện để bị bán đi, cũng sẽ không bức người ta đến con đường chết.
La Nhị lão gia mặc dù không dám chống đối Lão phu nhân, ánh mắt nhìn vào Lục Quyên lại tràn đầy âm lãnh.
Dù nói thế nào, nếu ông thật sự muốn xử trí một tiểu nha hoàn vẫn có thể làm được đấy.
Lục Quyên chống tay nâng người dậy, phịch té xuống đất, đến kêu đau cũng không dám, trong nháy mắt đáy lòng đã có quyết định.
Nàng quỳ ngay ngắn một lần nữa, đầu cúi xuống thật thấp, nhưng ngữ điệu lại
rất rõ ràng: “Lão phu nhân, nô tỳ không phải không biết rõ… thật ra là
không dám nói!”
Lão phu nhân nhíu mày thật chặt. Bà biết, những
đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ chủ tử đều sẽ biết được rất nhiều chuyện
bí mật của chủ tử, sợ nói ra miệng sẽ gây họa, không dám nói cũng là
bình thường.
“Lục Quyên, ngươi không dám, vẫn luôn có người dám thôi.” Lão phu nhân thản nhiên nói.
Nếu nha hoàn này không quá phận bà sẽ lưu lại một con đường, còn nếu muốn cò kè mặc cả thì đừng vọng tưởng.
Lục Quyên khẽ do dự, nhưng không dám chần chừ, nàng cẩn thận liếc nhìn La
Nhị lão gia, sau đó ánh mắt xẹt qua đôi tay trắng như ngọc, cắn răng
nói: “Lão phu nhân, sở dĩ hôm nay Nhị phu nhân đến gây chuyện với Yên di nương là vì… Nhị phu nhân phát hiện Nhị công tử có tâm tư không nên có
với Yên di nương!”
Nhị phu nhân sắp không xong nữa rồi, nàng là một hạ nhân, tội gì phải đối đầu với Đại nãi nãi thêm nữa.
Lời này như long trời lỡ đất, khiến cho Lão phu nhân vẫn luôn trầm ổn phải bật dậy: “Người lập lại lần nữa!”
La Nhị lão gia cũng nổi giận, tiến lên nắm lấy Lục Quyên thật chặt, lôi nàng dậy: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Chỉ có Chân Diệu vẫn im lặng nhìn vở tuồng này, tiện tay cầm lấy chén trà
nhấp một ngụm. Cuối cùng cũng có thể uống được rồi, nước trà này cũng
không tệ.
“Chuyện đó không thể nào!” Nghe Lục Quyên lặp lại lần nữa, La Nhị lão gia thở hổn hển.
Trong lòng ông, La Nhị lang thất bại ở trường thi chẳng qua chỉ là vận khí
không tốt. Nó có thân phận cử nhân, ba năm sau thi lại chắc chắn sẽ kim
bảng đề danh.
Nhưng bây giờ nha đầu kia còn nói Nhị lang dòm ngó Yên Nương, chuyện này sao có thể!
“Tiện tỳ, chớ nói bậy!”
“Lão Nhị, ngươi làm gì đó?” Lão phu nhân hồi tỉnh từ trong khiếp sợ, bất mãn quát.
La Nhị lão gia có chút kích động: “Mẫu thân, con tiện tỳ này nói năng xằng bậy. Hơn một năm trước Tam lang còn ngộ nhận Yên Nương là nha hoàn của
Điền thị, muốn lấy đi, chuyện này còn có chút đúng, sao có thể là Nhị
lang!”
Chân Diệu lắc đầu, đều là song sinh, nhất định Tam lang chỉ là hàng tặng kèm thôi rồi.
Lão phu nhân nhìn về phía Chân Diệu: “Vợ Đại lang, lúc đó cháu cũng ở đấy, thấy sao?”
Chân Diệu nâng chén trà: “Tổ mẫu, người trước uống ngụm nước đi, bất kể là
chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể người đâu ạ.”
Lão phu nhân tiếp nhận chén trà, yên lặng uống một ngụm. Qua trận này, quả thực nỗi lòng bà hòa hoãn hơn được một chút.
Lúc này Chân Diệu mới không nhanh không chậm nói: “Cháu dâu không biết
chuyện Nhị thúc nói Tam lang ngộ nhận Yên di nương là nha hoàn. Chỉ là
lại vô tình trông thấy Nhị đệ ngăn đón Yên di nương nói chuyện mà thôi.
Lúc ấy Tam đệ còn đang ở binh doanh ngoài xa, sẽ không nhận lầm được đâu ạ.”
Nàng vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng thật sự không
ngờ tới Tam lang thật sự động tâm với Yên Nương. Một nữ tử, dẫn tới ba
cha con đều động tâm, nói nàng ta yếu ớt vô tội, nàng chỉ có thể cười
lớn vào mặt.
Chân Diệu dâng lên chán ghét với Yên Nương, đương nhiên cũng không muốn bảo vệ nàng, mà muốn giải oan cho Tam lang.
Lại nói, nàng không nói ra phụ thân ruột của Bát lang là Nhị lang là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đấy.
“Chân thị, ngươi một lòng muốn hủy hoại Nhị lang, muốn làm gì?” La Nhị lão gia giận dữ.
Chân Diệu chớp chớp mắt: “Nhị thúc nói gì vậy ạ? Cháu dâu chỉ nói ra chuyện
mình nhìn thấy. Chẳng lẽ nếu là Tam lang, cũng không phải là hủy hoại?”
La Nhị lão gia bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, gân xanh trên thái dương giật giật.
Lão phu nhân cất lời: “Đi gọi Yên Nương tới đây.”
Đã đến nước này, liên lụy đến cả hai đứa cháu trai, bà muốn làm ngơ cũng không được.
“Mẹ, Yên Nương nàng ấy bị dìm nước, chỉ sợ bây giờ còn chưa dậy nổi…”
Lão phu nhân rầm rầm đập bàn: “Cho dù phải bò, cũng phải bò đến cho ta!”
Nói xong còn chưa hết giận, bà quơ lấy quải trượng nện cho La Nhị lão gia
mấy cái: “Hồ đồ, đến nước nào rồi ngươi còn bao che cho cái kẻ gây tai
họa đó hả?”
La Nhị lão gia giật giật khóe miệng, trong lòng có chút không phục.
Từ lúc Yên Nương vào phủ dường như lúc nào ông cũng ở bên cạnh nàng, bất
kể là Nhị lang hay Tam lang, nếu nói quả thực có chuyện gì với Yên Nương ông cũng sẽ không tin. Có điều với tư sắc của Yên Nương, những tên súc
sinh như chúng động tâm cũng là chuyện có thể.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở trầm bổng, một lát sau Yên Nương được người đỡ tới.
“Yên Nương bái kiến lão phu nhân.”
Làn tóc nàng vẫn còn ướt sũng nước, được một dải lụa màu xanh buộc hờ lấy,
buông dài đến tận mặt đất. Khuôn mặt trắng nõn nà, mái tóc đen bóng,
nhìn qua không giống người phàm, ngược lại càng giống như bạch liên hóa
thành yêu hoa, đến mê hoặc lòng người.
Nhìn người quỳ gối thẳng
tắp phía dưới, Lão phu nhân thầm thở dài một tiếng yêu nghiệt, mới cất
lời: “Ngươi có biết, vì sao Nhị phu nhân đến tìm ngươi gây sự không?”
“Yên Nương không biết.”
Lão phu nhân cười lạnh, quăng chén trà xuống: “Là Nhị phu nhân biết được chuyện tốt của ngươi với huynh đệ chúng nó.”
Yên Nương khẽ giật mình, sau đó ngẩng đầu, bất giác nhìn qua La Nhị lão
gia. Thấy sắc mặt ông bừng lửa giận, nhưng ánh mắt ông vẫn còn ấm áp,
trong lòng khẽ động.
Vốn tư sắc nàng vô cùng tuyệt hảo, nếu không cũng không thể đùa bỡn ba phụ tử họ trong lòng bàn tay, chỉ cần liếc
nhìn nàng đã hiểu, Lão phu nhân rõ ràng đang lừa nàng vào tròng.
Tục ngữ nói bắt giặc phải bắt tại trận, bắt kẻ thông dâm phải ngay tận
giường. Hoặc là nói lão phu nhân đã nghe được tiếng gió ở đâu đó, nhưng
vẫn chưa có chứng cớ xác thực. Nếu không La Nhị lão gia đã không có bộ
dáng mâu thuẫn như thế.
Yên Nương sắc mặt bình tĩnh: “Lão phu
nhân, Yên Nương không hề làm chuyện gì giấu giếm người khác. Về phần
người khác nghĩ gì, Yên Nương càng không thể biết được.”
“Ngươi nói như vậy, huynh đệ chúng nó động tâm với ngươi, chính ngươi cũng biết sao?”
“Hoa nở đẹp sẽ có người muốn hái. Người ta sẽ không nói người nọ tham lam,
chỉ trách hoa quá đẹp. Chỉ vì hoa không thể nói mà thôi.” Yên Nương thản nhiên nói.
Bất luận như thế nào nàng cũng sẽ không thừa nhận
chuyện gian díu với La Nhị lang. Nàng chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ sẽ liên lụy đến con trai.
“Hay cho một kẻ mồm mép dẻo miệng!” Sắc mặt Lão phu nhân đầy giận dữ: “Khó trách đều kéo được Nhị công tử và Tam công tử!”
Yên Nương khẽ giật mình, khóe mắt liếc qua Chân Diệu.
Thế tử từng tự mình đến răn đe nàng, không được làm liên lụy đến Tam lang.
Trong lòng nàng thầm than nhẹ một tiếng, trán đụng vào sát đất, run giọng
nói: “Lời này của Lão phu nhân thật sự Yên Nương không biết như thế nào. Quả thật có một lần Nhị công tử đón đường Yên Nương, nói mấy câu kỳ lạ. Còn về Tam công tử, Yên Nương chưa hề chạm mặt một lần. Yên Nương không hiểu ý lão phu nhân nói gì.”
“Nhị lang?” La Nhị lão gia nghẹn giọng hỏi: “Yên Nương, nàng xác định người ngăn nàng lại là Nhị lang?”
Yên Nương nhìn La Nhị lão gia, kinh ngạc nói: “Không phải lúc đó Tam công tử đã đến binh doanh rồi sao?”
La Nhị lão gia run run khóe môi, hồi lâu không nói được một lời, lúc sau mới cắn răng gằn giọng: “Tên súc sinh này!”
Ông quay người ra, như thể sẽ đi tìm La Nhị lang tính sổ, bị lão phu nhân quát cho quay lại.
“Lúc này tất cả người trong phủ đều đang suy đoán nguyên do Điền thị đến tìm Yên di nương gây chuyện, ngươi đây là muốn họ đều biết có liên quan đến Nhị lang sao?”
La Nhị lão gia hậm hực dậm chân.
Lão phu
nhân muốn xác định người có dính dấp đến Yên Nương, còn về phần sâu hơn
bà lại không dám nghĩ đến, bằng không thì ngoài phẫn nộ và khó chịu ra
cũng chẳng được gì.
Bà nâng ánh mắt nhìn Yên Nương, thở dài: “Yên di nương, niệm tình ngươi sinh dưỡng Bát lang, ta sẽ không đuổi ngươi
đi. Phía tây phủ Quốc Công có một tiểu viện nhiều năm không người ở, về
sau ngươi dời qua đó ở. Hoa nở quá tươi đẹp sẽ khuấy động nhân tâm, vẫn
nên đừng để người nhìn thấy thì hơn.”
“Mẫu thân!” La Nhị lão gia nhịn không được cầu tình.
Một đóa hoa yêu kiều như vậy đã chiếm trọn lòng ông, muốn ông từ nay về sau không nhìn thấy nữa, sao ông cam lòng cho đặng!
Lão phu nhân mặt trầm như nước: “Hay là, hiện tại ta sai người dâng cho Yên di nương một ly rượu độc?”
La Nhị lão gia toàn thân run bắn, không dám nhiều lời thêm nữa, lửa giận trong lòng với La Nhị lang lại càng dâng cao.
“Lục Quyên.”
“Nô tỳ xin nghe.” Lục Quyên bồn chồn trong lòng, hèn mọn phủ phục dưới đất.
“Về sau ngươi đi hầu hạ Yên di nương.”
Lục Quyên run giọng nói: “Dạ”
Có thể có kết quả này, mà không phải bị bán, bị uống thuốc độc nàng đã thấy đủ rồi.
“Nhị lang thất bại khoa cử, tâm tình tích tụ, đưa hắn đến thôn trang ngoài
thành tĩnh dưỡng đi. Về phần Bát lang, trước bế đến viện của ta. Ta mệt
rồi, vợ Đại lang, đỡ ta về Di An đường.”
Một hồi giông tố cứ như
vậy xử lý xong. Yên di nương bị giam cầm, mọi người trong phủ đều cho
rằng Điền thị bị bệnh nặng. Mà Điền thị, bệnh tình quả thực ngày càng
nghiêm trọng.
Đúng lúc này, tin tức Thập Lý trang ở Kinh Châu bị vỡ đê truyền đến kinh thành.