Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Xe ngựa khéo léo gọn nhẹ dừng trước cửa phủ Trấn Quốc Công.
Ám vệ đánh xe đi tới cửa, chẳng biết nói gì với người gác cổng, xe ngựa liền trực tiếp chạy vào cửa bên.
Vết thương ở chân của Chân Diệu có chút nghiêm trọng, Tử Tô và A Loan đều
bị trầy da, ba người tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.
Lão
phu nhân nhìn thấy, nửa ngày không nói lên lời, sau một lúc lâu, lạnh
lùng nói: “Đây là xảy ra chuyện gì! Hồng Phúc, nhanh đi mời đại phu
tới.”
Điền thị đỡ lão phu nhân: “Lão phu nhân chớ vội. Vợ Đại Lang đang yên đang lành đây là thế nào?”
Trong lòng cực kỳ đắc ý.
Đường đường là Thế tử phu nhân lại đến Sở Tiêu các, còn biến thành bộ dạng
như vậy trở về, nhìn ngươi sau này còn ngẩng đầu thế nào!
Chân Diệu nâng mắt, ánh mắt trong sạch, rõ ràng lẳng lặng nhìn Điền thị.
Điền thị bỗng cảm thấy cứng ngắc, trong nháy mắt đó dường như bị cởi hết đồ cho người ta xem.
Nhìn lại, đã thấy Chân Diệu lộ ra biểu tình ủy khuất, đi đến trước mặt lão
phu nhân dịu dàng nói: “Tổ mẫu, cháu dâu cũng muốn biết đang yên đang
lành đây là thế nào? Hôm nay cháu được bay, trực tiếp bay từ trong xe
ngựa ra.”
“Vợ Đại Lang, cháu từ từ nói, rốt cuộc là làm sao vậy?” Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn xuống.
Chân Diệu nghiêng người, xê dịch chân bị thương, đau đến nước mắt lưng tròng nói: “Trở về từ phủ Trưởng công chúa, kinh mã, xe bị lật, cháu liền bị
văng từ trong xe ngựa ra.”
Điền thị biến sắc.
Kinh mã? Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ không đến Sở Tiêu các?
Lão phu nhân nghe vậy chóp mũi rỉ mồ hôi, lại hỏi: “Sau đó người của Lục hoàng tử đưa cháu về?”
Điền thị triệt để sửng sốt.
Lục hoàng tử? Chuyện này liên quan gì đến Lục hoàng tử?
Chân Diệu cũng không biết tâm tình chợt cao chợt thấp của Điền thị, thản
nhiên nói: “Kinh mã bị Lục hoàng tử cùng người chế phục, sau đó người
kia cứu cháu.”
Lão phu nhân ho khan một tiếng nhìn Điền thị.
Điền thị vội nói: “Cảm tạ trời đất, người không việc gì là tốt rồi, trở về con dâu sẽ chuẩn bị tốt tạ lễ đưa qua.”
Trong lòng thầm cười, được người đi theo Lục hoàng tử cứu sao?
Đối với một người đường đường là phu nhân Thế tử mà nói cũng không phải chuyện tốt gì!
Cũng không biết Đại Lang biết vợ mình bị người theo hầu Lục hoàng tử bế sẽ có tâm tình gì đây?
Điền thị nghĩ vậy, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều.
Vậy cũng là phía đông không sáng hướng tây sáng đi, mặc dù để Chân thị
thoát một kiếp nhưng chuyện này cũng có thể hung hăng đáp trả Đại Lang
một chút.
Bà cũng không tin Đại Lang sẽ không sinh hiềm khích.
“Sao ngựa lại dở chứng? Phu xe đâu?” Lão phu nhân nhắc tới người này trong mắt lóe lên hàn quang.
Ngựa kéo xe của phủ Quốc Công thường ngày đều được chăm sóc tỉ mỉ, đừng nhìn thân thể cường tráng cao lớn, tính tình lại rất dịu ngoan, đang yên
đang lành sẽ không dở chứng.
Chân Diệu buông mi mắt: “Ngựa kinh hãi, là do cháu dùng trâm đâm.”
“Cái gì?” Lời này vừa nói ra cả phòng đều kinh hãi.
Điền thị nhìn Chân Diệu như thấy quỷ.
Lời vừa nói xong, Tống thị vừa mới đặt chân vào cửa phòng đứng tại đó.
Chân Diệu ngẩng đầu cười nói: “Tam thẩm, may mà hôm nay thẩm sớm về phủ không phải sợ hãi cùng cháu.”
Tống thị đi đến, miễn cưỡng nở nụ cười: “Sớm biết vậy Tam thẩm đã gọi cháu cùng về.”
“Tứ lang không sao chứ?
“Cũng may, chỉ bị thương ngoài da.”
Lão phu nhân nặng nề hắng giọng một cái.
Lạc đề rồi có biết không!
Ép tâm tình vốn có chút khiếp sợ xuống, trong lòng ngược lại dâng lên một
sự khác thường, giọng nói phá lệ bình tĩnh: “Vợ Đại lang. Đâm ngựa làm
gì?”
Chân Diệu mím môi, đắc ý nói: “Đường đi sai ạ, từ phủ Trưởng công chúa rõ ràng là phải quẹo lên đường Thanh Tước đi thẳng tới phủ
Quốc Công nhưng xe ngựa lại mang cháu chạy đến đường Minh Anh. Cháu sợ
phu xe là kẻ lừa đảo liền đâm ngựa.”
Nhìn bộ dáng đắc ý của Chân Diệu, lão phu nhân nghẹn họng trân trối, không biết nên khen nàng cơ trí hay mắng nàng lỗ mãng.
“Vợ Đại Lang, cháu cũng quá lỗ mãng, kinh mã là chuyện nhỏ sao, nếu xảy ra
chuyện gì thì phải làm sao!” Điền thị một bộ nghĩ mà sợ.
Tống thị lại nhàn nhạt mở miệng: “Thực là đâm rất tốt.”
“Hử?” Lão phu nhân kinh ngạc.
Con dâu này của bà trước nay đều hào phóng, dịu dàng, trước ít nói những lời như vậy.
“Sở Tiêu các và Linh Trúc quán đều ở đường Minh Anh.”
Linh Trúc quán là tiểu quan quán (kĩ viện nam) mà Nhị lão gia bị bán vào.
Tống thị mới phái người đến đường Minh Anh chuộc về, rất nhạy cảm với
nơi này, vừa nghe thấy đường Minh Anh liền theo bản năng nghĩ đến chỗ
đó, nghĩ đến hành động của Chân Diệu nói lời này mang theo ý tán thưởng.
Một câu trời long đất lở. Lão phu nhân đột nhiên biến sắc: “Phu xe kia đâu?”
Vẫn là câu nói kia, giọng nói đột nhiên đề cao không ít.
Nghĩ đến khả năng đó, tay không nhịn được run lên.
Đây là có người muốn hủy Đại Lang, hủy phủ Trấn Quốc Công!
Chân Diệu kéo tay lão phu nhân: “Tổ mẫu, bà chớ vội, phu xe bị người của Ngũ thành binh mã ti mang đi.”
Biểu tình của Điền thị cứng đờ.
Mang đi? Làm sao có thể!
Không phải lão gia nói phu xe có một thân công phu sao, cũng không người
trong phủ, chuyện xong có thể toàn thân trở ra, sẽ không ai tra được từ
đầu này.
Làm sao có thể bị người của Ngũ thành binh mã ti mang đi, kinh mã chẳng lẽ còn không nhân loạn chạy thoát sao!
Điền thị càng nghĩ càng không giải thích được.
Bà thậm chí còn nghĩ đổi là bà đánh xe lúc đó hỗn loạn như vậy cũng có thể nhân cơ hội trốn đi, lẽ nào lão gia tìm một con heo sao?
“Điền thị, bảo lão nhị nói với Ngũ thành binh mã ti, việc này phải tra ra manh mối!”
“Ách.” Điền thị ngây ngốc đáp.
“Tổ mẫu, Nhị thẩm, hai người không cần lo lắng, người của Ngũ thành binh mã ti đã đưa phu xe kia đến chỗ Cẩn Lân vệ, đến lúc đó Đại Lang tự mình
thẩm vấn, đây là chuyện chàng am hiểu nhất.”
Oanh một tiếng, thân thể Điền thị lảo đảo, thấy cả người không khỏe.
“Nhị thẩm, thẩm làm sao vậy?”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của lão phu nhân, Điền thị miễn cưỡng cười
cười: “Trời nóng, gặp phải chuyện này nhất thời sốt ruột có chút váng
đầu.”
“Ách.” Lão phu nhân gật đầu: “Xem ra bệnh trước kia vẫn
chưa khỏi hắn, mấy ngày nay lại thực vất vả. Tống thị, việc mua sắm sau
này liền do con quản đi, chia sẻ chút chuyện với Nhị tẩu con.”
“Con dâu biết rồi.” Sắc mặt Điền thị càng khó coi, Tống thị khẽ gật đầu.
“Lão phu nhân, đại phu tới.” Hồng Phúc đứng ở cửa nói.
Lão phu nhân cho chủ tớ Chân Diệu rời đi, rồi nói với Điền thị, Tống thị vài câu, cho hai người đi về.
Trầm tư một lúc lâu, hỏi Dương ma ma: “Rốt cuộc là ai, lại hạ độc thủ với vợ Đại Lang như vậy?”
Dương ma ma không lập tức trả lời.
Bà từ trong cung ra, thấy nhiều chuyện không sạch sẽ rồi, mấy ngày này
trong phủ phát sinh nhiều chuyện như vậy mơ hồ cũng coi như hiểu.
Chỉ là cái này không nên do bà vạch trần.
Lão phu nhân không phải phụ nhân khôn khéo nhưng cũng không ngốc, nhưng
thân ở trong đó tâm đã sớm rối loạn, hoặc chính là không muốn nghĩ sâu
mà thôi.
Dù sao một ngày kéo xuống sẽ là đau đớn máu tươi dầm dề.
Cảnh thái bình giả tạo, là người luôn theo bản năng lựa chọn đặc biệt là người đã quen cảnh con cháu đầy đàn vui vẻ hòa thuận.
“Dương ma ma?”
“Lão phu nhân, cái này, không bằng hỏi Đại nãi nãi? Đoạn thời gian này ngài
ấy gặp không ít chuyện, nói không chừng lại có cảm giác.”
Chờ đại phu đi ra. Lão phu nhân hỏi tình huống, rồi đi vào hỏi Chân Diệu vấn đề này.
Chân Diệu hầu như không do dự thốt lên: “Cháu xui xẻo, phải xem ai đạt được chỗ tốt. Hoặc là cháu tốt thì ai bị tổn thất?”
Lão phu nhân chấn động: “Đứa bé này, sao lại nghĩ những thứ này?”
Dương ma ma thầm nở nụ cười.
Đại nãi nãi a, thường ngày mặc dù không rành thế sự nhưng lại có thể nói những lời khiến người ta mở mắt này.
Chỉ là lão phu nhân có nguyện ý đẩy sương mù này ra không thôi.
Nhìn bộ dáng thất thần của lão phu nhân, Chân Diệu mím môi cười: “Không thì
cháu cảm thấy mình là người người gặp người thích ai lại nỡ hại người
không lợi mình ra tay với cháu chứ?”
Cho đến khi ba chủ tớ Chân Diệu bị đuổi về Thanh Phong đường, lão phu nhân vẫn ngồi trên ghế không nói lời nào.
La Thiên Trình nghe thuộc hạ báo cáo, nhìn nam tử quỳ ở đó mặt lạnh như băng, trong nháy mắt ngưng tụ bão tố.
Không cần thẩm vấn hắn cũng biết đây là kiệt tác của Nhị thúc, Nhị thẩm.
Gấp gáp như vậy sao?
Vừa nghĩ tới việc Chân Diệu thiếu chút nữa bị đưa đến chỗ nào, còn có màn
kinh mã nguy hiểm, La Thiên Trình cắn chặt môi, cảm thấy được mùi máu
tươi.
Là hắn vô năng, luôn nghĩ ổn thỏa một bước đi một bước. Lại quên độc xà không thể không phòng nó cắn người.
Cũng đến lúc đánh trả rồi, Nhị thúc nắm giữ minh vệ phủ Quốc Công trong tay, không muốn cũng được.
La Thiên Trình đột nhiên cảm thấy thông suốt rất nhiều.
Phủ Trấn Quốc Công từ trước đến giờ đều có minh ám hai vệ.
Tác dụng của minh vệ thì không cần nhiều lời, ám vệ lại hoàn toàn nắm trong tay người đương nhiệm chưởng quản phủ Quốc Công, chỉ có mất thì mới có
thể giao đội ngũ này cho tân Trấn Quốc Công.
Chỉ tiếc minh vệ trong phủ sớm bị Nhị lão gia nắm chắc trong tay.
Mà ám vệ từ khi đầu óc tổ phụ không minh mẫn đã không thấy tăm hơi.
Hắn không biết những người này ở đâu hay đã sớm mất.
Các nước cờ của hắn hỗ trợ nhau, không có ám vệ thì thế nào, với thế lực
của hắn hiện tại lẽ nào không có sức liều mạng sao, đến vợ mình cũng
không che chở được?
Vậy dù hắn có công thành danh toại cũng nào có mặt mũi đi gặp nàng!
“Đinh Nhị.”
“Có thuộc hạ.” Một nam tử từ chỗ tối đi ra.
La Thiên Trình liếc nhìn người đang quỳ, không hề có độ ấm nói: “Cho hắn
thử hết những thủ đoạn trong phòng tối, thực sự không nhận tội cũng
không sao, cắt một trăm đao, róc thịt trên người hắn cho chó ăn, không
để người chết là được!”
Người đang quỳ kinh hãi gần chết ngẩng đầu, đáng tiếc trong miệng còn có vải rách không nói lên lời.
La Thiên Trình đứng lên, không liếc mắt một cái đã rời đi, phảng phất như
khẩu cung của người này thực sự chỉ là râu ria, hắn càng hứng thú với
một trăm đao.
“Nhị vương tử Man Vĩ quốc?” La Thiên Trình cười cười, gọi một người vào dặn dò vài câu.
Người nọ gật đầu, nhảy lên mấy cái liền biến mất.
“Phu nhân, phu nhân, không tốt rồi!” Một nha hoàn áo xanh vọt vào.
Điền thị nhíu mày: “Hoảng hốt như vậy còn ra thể thống gì nữa, nói xui cái gì đó!”
Vậy nói không tốt rồi, đây là nguyền rủa bà sao?
Thật là kém xa Chu Nhan!
“Phu nhân, nô tỳ nghe nói, nghe người bên ngoài nói nữ quyến phủ Quốc Công được người Man Vĩ cứu!”
Điền thị thiếu chút nữa trầm trồ khen ngợi, gắt gao nhịn lại,treo lên biểu tình khó coi.
“Còn nói, còn nói bị mọi rợ bế nữa!” Nha hoàn áo xanh sắp khóc rồi.
“Đừng hoảng hốt, ta đi tìm lão phu nhân nghĩ biện pháp.” Trong lòng Điền thị nhảy nhót.
Chợt nghe nha hoàn nói một câu: “Nhưng, nhưng nữ quyến được cứu đều bị nói là Đại cô nương!”