Trời Sinh Một Đôi

Chương 184: Chương 184: Tứ hôn




Lạc phu nhân là tài nữ nổi tiếng thiên hạ, hoàng thất đã nhiều lần mời bà tới giảng bài cho đám công chúa . Phàm là khuê tứ được bà khẳng định thì giá trị con người không khỏi cũng tăng lên gấp bội, trở thành cô nương mà các gia đình tranh nhau cầu hôn.

La Tri Tuệ trở thành đồ đệ của bà, vậy thì lại càng khó được rồi. Ít nhất là các phu nhân ở đây nếu có nhi tử vừa độ tuổi cũng bắt đầu tính toán rồi. Không khí có phần não nhiệt lên.

La Tri Nhã cúi đầu, ánh mắt đều đỏ.

Tại sao chỉ có mình vô duyên vô cớ bị dội cho một chậu nước bẩn, còn các nàng nhưng một người so với một người lại càng thêm phong cảnh ?

Điền thị lặng lẽ vỗ vỗ cánh tay của La Tri Nhã, âm thanh đè xuống thật thấp: “Nguyên Nương, trường hợp này, tất cả mọi người còn nhìn con, cần phải nhẫn nhịn khẩu khí này .”

Nhiều năm như vậy, các nàng tỏ vẻ hiền lương rộng lượng cũng đã nhẫn nhịn được, từ cái ăn với quần áo không tránh khỏi chọn những thứ quý giá nhất cho Thanh Phong đường, ngã bệnh cũng liền mời thầy bốc thuốc, vỡ lòng cũng mất một khoản tiền lớn tìm danh sư , nếu chỉ nhìn những việc đã làm thì mẹ ruột cũng không hơn được như vậy. Nhưng bà phải nhẫn, phải làm như vậy.

Lão phu nhân không phải là hồ đồ , phàm là vợ chồng bọn họ thể hiện một chút ý tứ nuôi dạy Đại lang sai lệch thì lão phu nhân cũng không thể làm cho bà quản gia lần nữa, hơn nữa sẽ nhận nuôi Đại lang dạy bên người. Vợ chồng bọn họ còn muốn tạo ảnh hưởng tới Đại lang, muốn âm thầm hướng dẫn để đạt được kết quả vậy thì khó lại càng thêm khó.

Hiện tại dường như lão phu nhân đã nổi lên lòng nghi ngờ, hậu trạch hiện giờ nên yên tĩnh một khoảng thời gian, chờ sau này ——

Điền thị cười lạnh trong lòng

La Tri Nhã cực kỳ tức giận, tự giễu nói: “Mẹ quá lo lắng, lúc này, làm gì còn ai nhìn con gái nữa, đều đi nhìn Nhị muội rồi.”

Điền thị khẽ cười một tiếng: “Nha đầu ngốc, nhìn nó thì như thế nào, chuyện chung thân của nó không phải là đã định ra rồi sao?”

Hai mắt La Tri Nhã tỏa sáng.

Đúng vậy, Nhị muội đã định ra hôn sự cùng với cái người mù kia của Hạ gia ồi, chính là có phong cảnh nữa thì như thế nào ?

Nhìn bộ dáng La Tri Tuệ không quan tâm hơn thua, cỗ hờn giận trong lòng La Tri Nhã liền thoáng cái bị quét sạch, ngược lại phá lệ cảm thấy sướng khoái.

Nhị muội, hi vọng muội càng ngày càng xuất chúng, tăng thêm danh tiếng cho phủ Quốc Công, sau đó ở dưới ánh mắt tiếc hận của mọi người mà gả cho một người mắt mù.

Cô nương được bồi dưỡng trong cùng một phủ với muội liền có thể dính hào quang, tìm được một vị lang quân như ý a.

Kế tiếp việc dâng tặng lễ vật cũng không có điều gì bất ngờ, trong tiếng đàn sáo yến hội rất nhanh được bắt đầu.

Đã có người quen biết bắt đầu thăm dò tính huống của La Tri Tuệ tình huống: “Lão phu nhân, Nhị cô nương của quý phủ còn chưa có đính hôn hay sao?”

Nói lại thấy kỳ quái, lần tuyển chọn này hai vị cô nương vừa đủ độ tuổi của phủ Trấn Quốc Công cũng không có tham gia, nhưng những năm này cũng chưa từng nghe nói thấy các nàng định cho ai.

La Đại cô nương kia cũng thôi đi, ngày thường mặc dù nhìn không tệ nhưng hôm nay danh tiếng cũng không quá tốt, cũng chỉ có La Nhị cô nương này, chẳng những là thư đồng của công chúa, lại còn là đồ đệ của Lạc phu nhân, nếu như có thể cưới vào cửa thì đây chính là chuyện vô cùng đắc ý.

Lão phu nhân cười đến rất tự nhiên, lời nói ra lại làm cho không ít người lấy làm kinh hãi: “Hôn sự của Nhị cô nương đã định ra rồi.”

“A, không biết là công tử nhà ai lại có phúc khí này ?” Không ít người rối rít hỏi.

“Là công tử Hạ gia ở Yến Giang.”

Điền thị không để lại dấu vết mấp máy môi, bà càng không đoán ra được ý nghĩ của lão phu nhân. Hôn sự này tuy là một đời trước ước định, nhưng vây giờ hai bên ngay cả tiểu định còn chưa hạ xuống đâu, nếu như có chuyện gì thì hoàn toàn có thể từ chối.

Lão phu nhân vừa nói như thế, vậy thì đã là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần ngày mai, ngay hết hôm nay người trong kinh thành sẽ đều biết được Nhị cô nương của phủ Trấn Quốc Công đã là danh hoa có chủ rồi.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, trong lòng bà vốn có chút không bỏ xuống được rốt cuộc cũng kiên định hơn, nếu không lại lo lắng xảy ra biến cố gì khiến cho Nguyên Nương phải cố gắng chống tới.

“Hạ gia ở Yến Giang? Nha, là gia tộc vừa làm nông vừa dạy học kia, Hạ gia năm xưa từng có một vị đế sư hay sao?” Một vị phụ nhân kinh ngạc nói.

Sau đó liền nói với Đỗ lão thái quân : “Lão thái quân, tôn tức của ngài thật giống như chính là người Yến Giang phải không?”

“Đúng vậy.” Lão thái quân gật đầu, nhìn cô nương trẻ tuổi mặt tròn kia một cái, lại phát hiện sắc mặt nàng có chút khó coi .

“Giang thị?”

Cô gái mặt tròn được gọi là Giang thị hoàn hồn, cười cười một cái lộ ra đôi má lúm đồng tiền: “Ai, tổ mẫu. Cháu dâu vừa nghe đến La Nhị cô nương phải gả tới nhà mẹ đẻ bên kia đi, có chút ngoài ý muốn.”

“Hạ gia như thế nào a?” Không ít người đối với Trấn Quốc Công phủ đem đích nữ phát triển như vậy cho lấy chồng ở Yến Giang xa xôi thì trong lòng rất tò mò, còn có người thiếu kiên nhẫn liền hỏi lên.

Dù sao cho dù đã từng có người làm đế sư, nhưng cũng là chuyện của hai đời trước rồi, hôm nay ở trên triều đình cũng không có người của Hạ gia.

“Hạ gia là nơi vọng tộc, đối với đệ tử trong tộc cũng ước thúc rất nhiều, cũng được đánh giá là rất tốt.” Giang thị có chút nói quanh co, “Còn có quy củ nam tử bốn mươi không có con mới được phép cưới vợ bé.”

Đỗ lão thái quân cười mắng nàng một chút: “Cháu nha đầu này, thường ngày không phải là rất đanh đá hay sao, nói tới chuyện này liền xấu hổ rồi, làm sao, sợ ta cùng với bà bà của cháu nghi ngờ hay sao?”

Mọi người đều cười lên, sau đó rối rít khen La Nhị cô nương có phúc khí, phủ Trấn Quốc Công thật biết chọn người, làm cho La Tri Nhã giận tới mắt cũng muốn trắng dã.

Thật muốn xem một chút những người này nếu biết Nhị nương gả cho một người mù thì có vẻ mặt như thế nào. Nhưng nàng cũng không dám tiết lộ, ở trước mặt người ngoài mà giẫm đạp tỷ muội nhà mình, vậy thì danh tiếng của nàng cũng không cần muốn nữa rồi.

Trong lòng Điền thị cũng bốc hỏa. Đây chính là loại người nâng cao đạp thấp, danh tiếng của Nhị Nương đang thịnh, chú ý tới chuyện chung thân của nàng cũng đành thôi, còn biết nàng đã đính hôn rồi cũng không mở miệng hỏi tới hôn sự của Nguyên Nương, rõ ràng là bởi vì sự kiện kinh mã mà ghét bỏ Nguyên Nương.

Uống mấy chén rượu trái cây xuống bụng, không khí ở đại sảnh càng thêm nhiệt liệt. Một tiểu nương tử liền đi tới đây: “Biểu tỷ, làm sao không đến bàn kia chỗ chúng ta để ngồi ?”

La Tri Nhã lộ ra nụ cười dịu dàng: “Mẫu thân nói, để cho ta chào hỏi những khách nhân bàn này cho thật tốt, sao có thể đi loạn được đây”. Có người cười nhẹ một tiếng.

Mặc dù âm thanh rất nhẹ nhưng sự giễu cợt trong giọng nói cũng không thể che hết được.

La Tri Nhã vừa nhìn, chính là Tiêu Như Ngọc của phủ Uy Viễn hầu, trong lòng liền nổi lên chán ghét.

Từ thời điểm năm ngoái, Tiêu Như Ngọc đã bắt đầu ghen ghét đến phủ Trấn Quốc Công rồi, cũng là bởi vì lúc chọn thư đồng cho công chúa thì Nhị nương được chọn, mà nàng lại không được chọn.

Thư đồng của bốn vị công chúa được dạy chính là đích nữ của hai nhà huân quý cùng với đích nữ trong nhà của hai vị trọng thần.

Trọng thần cùng với huân quý có danh sách riêng của mình, còn phải muốn một văn một võ

Phủ Trấn Quốc Công cùng với phủ Uy Viễn Hầu cũng đều khởi nghiệp từ quân công, La Tri Tuệ và Tiêu Như Ngọc chính là đối thủ cạnh tranh.

Cho nên sau khi Tiêu Như Ngọc trượt tuyển xong thì phàm là những bữa tiệc trà xuân xã giao đều luôn vô ý cố ý nhằm vào cô nương của phủ Trấn Quốc Công. Nghĩ tới đây thì La Tri Nhã lại càng buồn bực.

Người ghen ghét Nhị nương thì cứ ghen ghét đi a, tại sao lại phải nhằm thêm vào nàng, không ngờ lúc cần người chịu danh tiếng xấu thì nàng lên, còn chuyện tốt thì người khác lại lên hay sao .

Nghĩ tới lời dặn dò của Điền Thị, vẫn nên nhịn xuống một chút.

Ngược lại các cô nương ở bên cạnh không vui: “Tiêu Như Ngọc, ngươi cười cái gì?”

Tiêu Như Ngọc nhìn cô nương kia một chút, khóe miệng khẽ cong lên, giương cằm lên nói : “Ngươi là cô nương nhà ai vậy ? Thật xin lỗi, ta đã quên.”

“Tiêu cô nương quý nhân bận rộn, khó tránh khỏi không nhớ được người, đây là biểu muội Điền Oánh nhà ta.” Khóe miệng La Tri Nhã khẽ mỉm cười, phá lệ lộ ra đại khí trầm ổn, nhưng nắm đấm cũng lặng lẽ siết chặt lại.

Nhà ngoại của nàng cũng không phải gia đình hiển quý, phải nói là mới làm giàu, luôn luôn dính hiềm nghi là nhà giàu mới nổi, cho dù mẫu thân có được gả vào trong phủ Quốc Công thì nhà ngoại tổ mới dần dần sáp nhập vào trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu.

Chẳng qua, nhà ngoại của nàng mặc dù không đông, nhưng nàng cũng là Đại cô nương con vợ cả của phủ Quốc Công. Đối mặt với đối phương đang kiêu căng, cũng không có ai cho rằng nàng khiêm nhượng là sợ hãi , ngược lại chính là rộng lượng.

“Ách. Điền Oánh a, ta nhớ ra rồi. Làm sao, Điền cô nương, ta đường đường là cô nương của Uy Viễn Hầu gia , cười một cái còn muốn trưng cầu ý của ngươi là sao?”

Lần đấu khẩu này, mặc dù hai bên đều cố ý giảm thấp âm thanh xuống nhưng nguyên bản một nhóm tiểu nương tử ngồi ở một bên đều chú ý tới.

La Tri Nhã là chủ nhân, mặc dù đối phương khiêu khích rõ ràng, lại không muốn đem chuyện náo lớn, vội vàng lôi kéo Điền Oánh: “Biểu muội, muội trước trở về ngồi đi.”

Điền Oánh từ nhỏ cũng là ngàn kiều trăm sủng mà lớn lên, về sau lớn tuổi lại có thể tham gia được những loại yến hội này, mới phát hiện có không ít người đối với xuất thân của nàng có khinh thị ở trong lòng, tính tình liên trở lên phá lệ nhạy cảm bén nhọn, thấy nàng bênh vực biểu tỷ mà biểu tỷ ngược lại lại bảo nàng đi, lập tức không để ý tới trường hợp, cao giọng nói: “Biểu tỷ, nàng ta rõ ràng cười tỷ!”

Đại sảnh đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, có rất nhiều người nhìn sang. Trước mắt La Tri Nhã đột nhiên đen lại, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống, vành mắt cũng đỏ lên.

Chân Diệu nâng má tò mò hướng bên này xem một chút. Ách, Đại cô nương này lại đi tìm cái đồng đội giống như heo kia sao ?

Nhóm tiểu nương tử ở bàn tiệc bên cạnh vội vàng chạy tới kéo Điền Oánh đi, âm thanh đàn sáo tiếp tục vàng lên, không khí lúng túng cũng được che giấy đi.

Nhưng trên bàn tiệc các cô nương cũng tụm năm tụm ba ở chung với nhau bàn luận xôn xao. Các quý phụ thì ngầm hiểu lẫn nhau mà nở nụ cười.

La Tri Nhã như đang ngồi ở trên bàn chông, chỉ cảm thấy những lời nói nhỏ kia giống như là đang nghị luận nàng, còn có những nụ cười kia chắc chắn là đang châm chọc nàng. Cứ ngồi lẻ loi trơ trọi như vậy, khuôn mặt dần dần trắng đi, hận không thể lớn tiếng đem toàn bộ tình hình thực tế nói ra , hết lần này tới lần khác nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Điền thị đau lòng không chịu được, nhưng trước mặt mọi người lại không thể nói được gì, trong lòng lại nguyền rủa Chân Diệu cả trăm tám mươi lần.

Chân Diệu lại không hứng thú chú ý bên này, Lạc phu nhân chẳng biết lúc nào đi tới.

“Chân Đại nãi nãi, hoa qua của cháu thật sự làm rất tốt.”

“Lạc phu nhân, ngài gọi cháu là Kiểu Kiểu là được rồi, tên này ở lễ cập kê ngài ban cho cháu mà.”

Lạc phu nhân cũng thuận theo sửa lời: “Kiểu Kiểu, thật ra thì ta vẫn thật tò mò, cháu ở phương diện này làm sao có thể có tài nghệ tới như vậy?”

Từ đó suy ra, những thứ mà người khác không biết nhưng bà lại rất rõ ràng, nguyên liệu nấu ăn khác nhau thì tính chất cũng khác nhau, nếu muốn điêu khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ tuyệt đối không thể dùng một ngày công.

Trong lòng Chân Diệu vừa nhảy lên. Bởi vì nguyên chủ là người tranh cường háo thắng, ở trên các tài năng cầm kỳ thi họa nữ công nấu nướng đều cố gắng biểu hiện tốt, mà nàng ở tài nấu nướng có biểu hiện thiên phú cũng không có người nào chất vấn qua điều gì, Lạc phu nhân là người đầu tiên tò mò

Ách, có lẽ người có ý niệm tò mò trong đầu chỉ thoáng chốc rồi biến mất, chỉ có những người chân chính theo đuổi nghệ thuật thì mới phá lệ chấp nhất đi.

Chân Diệu nổi lên lòng kính nể, chân thành nói : “Bởi vì rất thích, cho nên liền phá lệ dụng tâm hơn, đại khái cháu cũng không quá ngu ngốc, dụng tâm rồi thì từ từ càng làm lại càng tốt rồi.”

Ánh mắt của Lạc phu nhân dần dần ôn hòa: “Điều này rất tốt, người trong lòng không có chuyện gì làm phân tâm thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền não .”

Liếc mắt nhìn sang đồ đệ mới thu lại nói tiếp: “Kiểu Kiểu, nếu rảnh rỗi thì thường xuyên cùng với Nhị nương đi tới quý phủ của ta chơi đi.”

“Vâng.” Chân Diệu cười đồng ý.

Lúc này có một nha hoàn vội vàng đi tới : “Lão phu nhân, ở trong cung có người tới đưa thọ lễ cho ngài.” Cả phòng đều yên tĩnh lại.

Lão phu nhân vội vàng mang theo người đi ra ngoài nghênh đón, có một nội thị đi tới, đầu tiên là tuyên đọc những ban thưởng của Thiên gia trong danh mục quà tặng, tiếp theo liền lấy ra một thánh chỉ màu vàng: “Hiện nay nghe thấy đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc Công dung mạo xuất chúng, kính cẩn đoan tranh mẫn tiệp, Trẫm tự thấy danh tiếng vang xa, đặc biệt ban hôn cho Nhị Vương tử Man vĩ quốc làm phi. . . . . . Khâm thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.