Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
Lão phu nhân nhìn La đại cô nương quỳ gối trong nội đường, ôm ngực hỏi Điền thị: “Nguyên Nương đập phá phòng Yên Nương?”
Chân Diệu vốn đã làm chút điểm tâm nhỏ đưa tới cho lão phu nhân, đang nói
chuyện với bà, hiện tại ở lại cũng không xong mà đi cũng không được.
Cuối cùng lại nghĩ, dù sao tình cảnh này nàng cứ đánh đấm giả vờ cho có
khí thế thôi, có lẽ không ai chú ý, bèn âm thầm xê dịch ra phía sau,
theo ánh mắt lão phu nhân nhìn về phía La Tri Nhã đang quỳ.
La
Tri Nhã nghe câu hỏi của lão phu nhân, thì nhếch môi không nói, trên mặt không có sự thấp thỏm của khuê tú bình thường khi chọc giận trưởng bối, ngược lại lại có loại vui sướng khi hả giận.
“Cũng là lỗi của con dâu. . . . . .” Điền thị vội ôm vào người mình.
Lão phu nhân tiếp tục hỏi: “Không làm bị thương Yên Nương chứ?”
“Không có, Nguyên Nương từ trước đến giờ có tri thức hiểu lễ nghĩa, lần này
thật sự là vì con dâu mới đập phá đồ đạc, cũng không động đến Yên Nương. Lão phu nhân, đều là do con dâu không phải ——”
Nghe thấy không làm Yên Nương bị thương, ánh mắt lão phu nhân lóe lóe.
Chân Diệu thấy thì khóe miệng co rút.
Lão phu nhân, sự tiếc nuối lóe lên rất nhanh ở đáy mắt ngài khi nghe thấy đập đồ mà không đập Yên Nương là tình huống gì thế?
Lão phu nhân đã khôi phục sắc mặt như thường, thản nhiên nói: “Đại gia khuê tú, động chút là đập đồ như thế thì còn ra sao? Những thứ kia, chẳng lẽ không phải lấy bạc mua, là gió lớn thổi tới à? Hơn nữa, một món đồ cũng không biết làm người ta tức giận, dù cháu có đập cũng lãng phí sức lực
của bản thân mà thôi.”
La Tri Nhã bị lão phu nhân nói một trận đỏ bừng cả mặt, chỉ cảm thấy một ngụm hờn dỗi lên không nổi mà xuống không xong, kẹt trong ngực, chèn ép tim nàng nhức nhối.
Lão phu nhân
dường như có chút thất vọng, nói với Điền thị: “Điền thị, sang năm
Nguyên Nương sẽ phải xuất giá rồi, hôn sự của Nhị lang và Tam lang cũng phải sớm định ra. Sau này con nên đặt nhiều tâm tư lên việc quản giáo
con cái, đó mới là phúc phần về sau.”
“Dạ, con dâu đã biết.” Điền thị ngược lại thấy hơi lạ, con gái làm ra hành động khác người kia mà
lão phu nhân lại chỉ giơ lên cao cao rồi nhẹ nhàng buông xuống, trong
lòng ngược lại sinh ra mấy phần đáng tiếc.
Sớm biết như vậy, nếu Nguyên Nương thu thập con tiểu tiện nhân kia, nói không chừng lão phu nhân cũng sẽ không truy cứu đâu.
Nghĩ tới đây, Điền thị giật mình một cái, suýt chút nữa vỗ mạnh lên đùi.
Đúng vậy, lúc ấy làm sao chỉ lo đập đồ, mà không cho tiểu tiện nhân kia một bài học chứ!
Nguyên Nương hiện tại thân phận đặc thù, dù là lão gia, cũng không dám đụng
một đầu ngón tay của nàng. Sao bà không nghĩ tới chứ!
Nghĩ cũng
biết đây là một cuộc mua bán lời nặng, lần đầu Nguyên Nương đi tìm tiểu
tiện nhân này gây phiền toái, mặc dù nói ra không được dễ nghe, thế
nhưng rốt cuộc là hiếu tâm với mẫu thân, nhưng nếu lại có lần thứ hai,
sẽ tạo thành ấn tượng thô lỗ dã man với người khác, ngay cả bà cũng mắc tội danh quản giáo bất lực.
Nhất thời, Điền thị hối hận xanh cả ruột.
Thấy Điền thị thay đổi sắc mặt, lão phu nhân biết nàng đã nghĩ ra rồi, không khỏi thầm than một tiếng.
Điền thị xuất thân không cao, thường ngày mặc dù bộ dáng chững chạc ôn hòa,
nhưng đến lúc gặp chuyện thì cuối cùng vẫn không đủ quyết đoán. Vừa muốn biểu hiện rộng lượng ôn hòa, lại khó tiêu tức giận bất bình, rốt cuộc
lại thành không ra gì.
Lão phu nhân không khỏi nghĩ tới Tam nhi tức Tống thị và Tứ nhi tức Thích thị.
Tống thị xuất thân thư hương môn đệ, bình thường không hiện sơn lộ thủy,
nhưng bà còn nhớ rõ, lần đầu tiên hỗn tiểu tử kia lão Tam đuổi theo tiểu nương tử người ta đòi vẽ chân dung, bị đánh một trận dữ dội, còn bị đòi bạc, lão Tam liền lộ thân phận dẫn những người đó tới tìm Tống thị đang chọn đồ trang sức ở Bảo Hoa Lâu.
Tống thị không có chút do dự,
trực tiếp mắng những người kia đến lừa bịp tống tiền, cũng gom lão Tam
mắng thành đồng bọn, ỷ vào khuôn mặt có vài phần giống lão gia nhà nàng
lại đến lừa bịp, lên án mạnh mẽ xong lại chỉ huy hạ nhân lưu loát đuổi
những người kia đi, cũng giữ lão Tam lại tuyên bố phải báo quan.
Lần đó, Lão phu nhân vốn cảm thấy tính tình Tam nhi tức không nóng không
lạnh lại gõ nhịp khen ngợi, sửa đổi cách nhìn với người con dâu vừa được gả vào không lâu này.
Mà Thích thị, sau khi biết tin dữ của lão
Tứ thì ngất đi, sau đó tỉnh lại biết mình mang thai, mặc dù trở nên u u
mê mê tâm như tro tàn, nhưng vẫn ép bản thân phải ăn vào.
Đến nay bà còn nhớ rõ bộ dáng Thích thị khi đó ăn một miếng thì nôn một miếng,
nôn ra xong lại ăn, trực tiếp khiến lòng người vừa chua xót vừa cảm
thán.
Còn có mẫu thân Chương thị của Đại lang, cái năm mà lão Đại chết, mắt nàng đỏ hoe kiên định nói với bà: “Bà bà ngài yên tâm, có
Minh ca nhi ở đây, bất luận thế nào con dâu cũng phải sống cho thật tốt, nhìn thằng bé trưởng thành, cưới vợ sinh con, mới xứng đáng với thằng
bé.”
Sau đó thi thể Chương thị được người ta vớt lên từ trong hồ, đến tận bây giờ, bà vẫn không tin Chương thị lại nhảy xuống hồ tự vẫn.
“Lão phu nhân ——” Điền thị đau lòng nữ nhi quỳ trên sàn nhà đá xanh lạnh như băng, mặc dù lót một cái đệm, nhưng thời tiết này lạnh thấu xương, tiểu cô nương làm sao chịu nổi, bèn không nhịn được nhắc nhở một tiếng.
Lão phu nhân hồi thần, nhìn La Tri Nhã còn đang quỳ một cái rồi lại khẽ thở dài một hơi.
Bà tin Nguyên Nương thân là đích trưởng tôn nữ sẽ không ngốc nghếch hoặc
là nói, trong sự giáo dưỡng trước đây của nàng, chưa từng nghĩ đến việc
sẽ động thủ đánh tiểu thiếp thông phòng của phụ thân.
“Nguyên
Nương, chuyện hôm nay đúng là sai, trong lòng cháu cũng tự biết, tổ mẫu
không muốn nhiều lời nữa. Chỉ là, đảo mắt là cháu sẽ xuất giá đến Man Vĩ xa xôi, không còn có trưởng bối có thể dạy dỗ dẫn dắt cháu, tổ mẫu chỉ
nói một câu mà thân là trưởng bối đáng ra không nên nói, có nghe hay
không thì còn tùy vào cháu.”
“Tổ mẫu ——” La Tri Nhã liền giật mình.
Nàng nghĩ tổ mẫu sẽ thất vọng về nàng, phiền chán nàng, dù sao nàng cũng
không sao cả, nhưng nàng chưa từng nghĩ, ánh mắt tổ mẫu nhìn nàng lại ý
vị thâm trường như thế, có thương tiếc, có bất đắc dĩ, còn có chút thứ
nàng không sao nhìn rõ.
Ngay cả Chân Diệu cũng không tự giác ngồi thẳng lên, nghiêm túc nghe lão phu nhân nói chuyện.
“Thế đạo này đối với nữ tử chúng ta ấy à, vốn đã nghiêm khắc, cho nên cháu
muốn làm một chuyện khác người, cũng phải được lớn hơn mất mới đáng giá, nếu như thuần túy là vì hả giận, vậy thì quá hồ đồ. Nếu như cháu không
làm được điểm này, vậy thì nên tuân thủ quy củ nghiêm ngặt đi.”
Lão phu nhân nói đến đây, bà nhìn La Tri Nhã một cái thật sâu: “Nguyên
Nương, cháu đứng lên đi. Tổ mẫu hy vọng cháu có thể nhỡ kỹ lời này,
tương lai tha hương ở dị quốc, có lẽ có vài phần tác dụng.”
“Vâng” La Tri Nhã cúi đầu đáp một tiếng.
Đối mặt với lão phu nhân như vậy, phẫn hận và lệ khí trong lòng nàng thực sự không tìm được chỗ mà phát.
Lão phu nhân xoa huyệt thái dương: “Điền thị, các con đi xuống đi.”
Điền thị khom người, rồi kéo La Tri Nhã lui xuống.
Đám người đi được một lúc lâu sau, lão phu nhân mới bưng trà.
Chân Diệu vội châm một chén trà nóng đưa sang.
Lão phu nhân uống một ngụm trà nóng, trong lòng thoải mái hơn mấy phần, sau khi ra hiệu người hầu hạ trong phòng lui ra, mới hỏi: “Vợ Đại lang, hôm nay nếu cháu là Nguyên Nương, cháu sẽ làm sao?”
“Cháu?” Chân
Diệu chớp chớp mắt, nàng rõ ràng là kẻ đi đánh đấm giả bộ cho có khí thế thôi, sao đang yên lành lại dính tới nàng chứ.
Lão phu nhân
cười: “Bảo cháu nói thì cháu cứ nói đi, nhân lúc tổ mẫu chưa già hồ đồ,
còn có thể trấn giữ cho cháu. Nếu chờ thêm ít năm nữa, nói không chừng
tổ mẫu cũng giống tổ phụ cháu rồi, có muốn quan tâm thay các cháu cũng
không được.”
Đứa cháu dâu này của bà, cũng không phải người tâm
tư phức tạp, nói đến thì quả thật không làm nổi cái kiểu đương gia chủ
mẫu xuất sắc. Thế nhưng lúc bà còn trẻ, cũng nào phải người tinh thông
tính toán hậu trạch?
Đối với thế gia vị trí cao nhất như bọn họ, bề trên không hồ đồ, trái phải rõ ràng mới càng quan trọng hơn.
Thấy vẻ mặt lão phu nhân nghiêm túc, Chân Diệu cũng không tiện trả lời cho
có lệ, bèn nói ra cách nghĩ thật của mình: “Nếu là cháu dâu là Nguyên
Nương, có lẽ cháu sẽ trực tiếp đập Yên Nương ạ. Dù sao… dù sao thì đập
đồ cũng là đập, mà đập người cũng là đập… ”
Lão phu nhân nở nụ
cười: “Vợ Đại lang, đây chính là lời vừa rồi tổ mẫu nói với Nguyên
Nương. Đã làm chuyện khác người, vậy thì dứt khoát kiếm lợi ích lớn
nhất, bằng không thì không phải làm chuyện khác người này uổng phí sao?”
Chân Diệu ra sức gật đầu.
Cuối cùng nàng cũng biết vẻ tiếc nuối trong đôi mắt nhỏ của lão phu nhân vừa rồi là vì sao rồi.
Không ngờ lời kế tiếp của Lão phu nhân lại càng khiến nàng chấn kinh.
“Vợ Đại lang, tổ mẫu lại nói cho cháu biết một câu. Mọi việc phải tính
trước làm sau, nếu nắm không chắc, còn không bằng đừng làm. Nhị thúc
cháu trở về, chắc chắn sẽ nổi giận, Nguyên Nương dĩ nhiên vì phải đi hòa thân nên sẽ không phải chịu xử phạt gì, nhưng lại khó tránh giận chó
đánh mèo Nhị thẩm cháu. Đương nhiên, điều này vẫn chưa phải chủ yếu
nhất..”
“Chủ yếu nhất là cái gì ạ?” Chân Diệu hỏi theo lời lão phu nhân.
“Chủ yếu nhất a ——” nhắc tới cái này, lão phu nhân khó chịu một trận, “Chủ
yếu nhất chính là hai bà tử trông sân, chắc chắn vì hộ chủ bất lực mà bị Nhị thúc cháu đuổi đi.”
“Cái này ——” Chân Diệu do dự một chút.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn, đây cũng là điều khó tránh a.
Lão phu nhân ho khan một tiếng, nói tiếp: “Trong hai bà tử kia, có một
người tổ mẫu đã dặn dò không thể để cho Yên Nương sinh được thứ tôn.”
Chân Diệu ngược lại hít một hơi khí lạnh.
“Làm sao, cháu bị dọa à ?”
Chân Diệu vội lắc đầu.
“Bất luận cháu giật mình cũng được, bị dọa cũng được, sau này phủ Quốc Công
to như thế giao vào tay cháu, có một số việc tổ mẫu không muốn gạt
cháu.”
“Cháu dâu hiểu ạ.”
Lão phu nhân than thở: “Chỉ tiếc Nguyên Nương vừa náo loạn trận này, sau này tổ mẫu lại hữu tâm vô lực rồi.”
Nói xong thì chớp chớp mắt: “Vợ Đại lang a, chuyện này cháu cũng đừng nói
ra, bằng không khi Nhị thẩm cháu biết sẽ ăn không ngon mất.”
Chân Diệu thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, cố nén lại mà đáp ứng, trong lòng lặng lẽ đốt nến cho mẹ con Điền thị.
Không phải là nàng cười trên nỗi đau của người khác, mà thật sự là đồng đội heo đáng sợ hơn đối thủ thông minh a!
Quả nhiên như lời lão phu nhân nói, nếu chuyện gì không chắc, còn không bằng bất động .
Hắc hắc, giống như nàng này, cho tới bây giờ đều bất động!
Không ngoài dự đoán của lão phu nhân, sau khi La Nhị lão gia trở về biết
chuyện La Tri Nhã làm, quả nhiên giận dữ, nhưng hết lần này tới lần khác nữ nhi này của hắn không đụng chạm không trừng phạt gì được, nên trực
tiếp chuyển lên người nha hoàn bà tử hầu hạ, đuổi tất cả đi, rồi lại
trực tiếp mua hai bà tử, hai nha hoàn về hầu hạ Yên Nương, văn tự bán
mình thì luôn luôn giữ trong tay mình.
Cũng không biết là tình cờ hay cố ý, Điền thị thân là chủ tử quản gia, ngoài ý muốn phát hiện
chuyện Tôn bà tử trước kia âm thầm lấy thuốc tránh thai từ hiệu thuốc về trộn vào canh cho Yên Nương uống, nhìn lại Tây Khóa Viện hiện giờ như
một cái thùng sắt không thể chen vào, thế là một búng máu nghẹn trong
ngực, không quá hai ngày sau thực sự bị ấm ức mà đổ bệnh.
Một
ngày kia Nhị lang có việc, Tam lang một mình đi Hinh Viên thăm mẫu thân
Điền thị, cùng dùng cơm tối xong mới đi về phía tiền viện, lúc đi qua
hậu hoa viên không ngờ lại đụng phải một người tại góc rẽ chỗ hòn non
bộ.