Trời Sinh Một Đôi

Chương 60: Chương 60: Xe ngựa sơn tường khinh thường thanh thông mã của ngươi




“Chuyện gì thế? ” Người Binh mã tư Ngũ Thành chạy tới, dẫn đầu chính là một thanh niên áo lam, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng cương nghị, đúng là Thế tử Trấn Quốc Công – La Thiên Trình.

Hắn đã là Vệ trưởng Long vệ.

Sau khi Phó chỉ huy Tây thành vì không làm tròn trách nhiệm mà bị cách chức, không biết tâm tư Chiêu Phong Đế là gì mà vẫn không bổ nhiệm phó chỉ huy mới. Trái lại từ tháng trước, mấy người Vệ trưởng Long vệ bọn họ cứ mỗi tháng đều thay phiên đảm nhiệm vai trò phó chỉ huy vài ngày. Mà mấy ngày nay chính là phiên trực của hắn.

Đám người lập tức giải tán, có người nhiều chuyện nói: “Đại nhân, người này phi lễ tiểu nương tử đấy.”

Rốt cuộc quan binh đã đến, đám người tản ra xa, không đứng gần nữa. Chỉ còn lại nam tử bị đánh mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có một nữ tử khóc sướt mướt, cộng thêm một gã sai vặt mặt mũi cũng bầm dập.

Cho dù nam tử đã trở thành bộ dáng kia, La Thiên Trình vừa liếc mắt cũng vẫn nhận ra hắn.

Ghìm cương tiến lên vài bước, đánh giá ba người.

Vì sao trông thấy bộ dáng của kẻ xui xẻo này lại bất giác nghĩ đến nàng?

Gạt ý nghĩ kỳ lạ đi, La Thiên Trình lạnh giọng hỏi nữ tử: “Chuyện gì, hắn phi lễ ngươi?”

Nữ tử ngồi dưới đất ngẩng đầu, mặt mũi đầy dấu nước mắt, bộ dạng có vài phần động lòng người.

La Thiên Trình quét qua nam tử một cái, thầm nghĩ quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Nữ tử bỗng nhiên thấy rõ bộ dạng lạnh lùng trong trẻo lại cao quý của La Thiên Trình, thì không khỏi ngơ ngẩn, khuôn mặt lặng lẽ đỏ lên.

Thấy nữ tử không đáp, La Thiên Trình cho rằng chính là như thế, lập tức tay vung lên: “Mang người đi!”

Lúc này nữ tử mới thanh tỉnh, vội vàng nói: “Đại nhân, không phải như thế, không phải… Không phải huynh ấy phi lễ ta… là mọi người hiểu lầm thôi…”

“Nói như vậy, các ngươi là ngươi tình ta nguyện?” La Thiên Trình nhíu mày, cảm thấy không cần phải quản.

Thấy La Thiên Trình cưỡi ngựa muốn đi, nữ tử vội nói: “Không đúng không đúng, đại nhân ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi Khánh ca ca gặp một tiểu nương tử, không hiểu sao tiểu nương tử kia lại kéo tóc ta, ta bị đau nên mới la lên, hại mọi người hiểu lầm. Đại nhân, đều do tiểu nương tử kia sai, ngài phải chủ trì công đạo cho ta và Khánh ca ca!”

Nghe xong lời nữ tử nói, khóe miệng La Thiên Trình co rút mạnh mẽ.

Tiểu nương tử kia tuyệt đối là nàng!

“Tiểu nương tử kia đâu?”

Ngón tay nữ tử kia chỉ về một hướng: “Hướng kia, nàng ta ngồi trên chiếc xe sơn tường.”

“Giá!” Hai chân La Thiên Trình thúc vào bụng ngựa, quay đầu ngựa lại đuổi về phía kia.

Một đôi mắt tỏa sáng trơn bóng của nữ tử dừng ở phương hướng La Thiên Trình rời đi, thầm nghĩ vị đại nhân này tuổi còn trẻ, không biết là công tử nhà nào, đúng là tốt bụng lại công chính.

Người… nhìn cũng tốt…

Đang nghĩ thầm, giọng thanh tịnh như nước của La Thiên Trình truyền đến: “Giam nam tử kia vào ngục trước đi. Nữ tử đưa thẳng về nhà, không cho phép nàng nói lung tung.”

“Vâng.”

Một đám quan sai vây quanh, kéo nam tử hôn mê và gã sai vặt ngây ngốc đi.

Nữ tử ngây người.

Cái này, cái này không đúng!

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc không đúng chỗ nào, nàng cũng đã bị quan sai kéo đưa đi.

Người vây xem ở xa xa thấy tình cảnh này, thầm nghĩ quả nhiên ác nhân có ác báo. Đại nhân này tuổi trẻ diện mạo tốt, thật sự là xử sự công chính lại tri kỷ nha, còn nhớ mà sai người đưa nữ tử về nhà.

Kẻ gây rối và người đến bắt người đều đi rồi, không có náo nhiệt để xem nữa, lúc này đám người mới tản di.

La Thiên Trình cưỡi ngựa đuổi theo xe sơn tường của Chân Diệu, Chân Diệu nghe tiếng vó ngựa, bèn vén chiếc mành che màu thiên thanh lên.

“Tại sao là La thế tử?” Chân Diệu cảm thấy tâm tình lại không tốt rồi.

La Thiên Trình nhìn chăm chú vào biểu tình của Chân Diệu, cười như không cười: “Chân Tứ cô nương cho rằng ta là ai? Quan sai đuổi bắt ngươi à?”

“Ngươi ——” Chân Diệu quét mắt một vòng, thấy rõ quần áo La Thiên Trình mới nói, “Thì ra La thế tử đến Binh mã tư Ngũ Thành làm việc rồi.”

Cuối cùng đã có chuyện tốt, sau này tiến cung không cần lo đụng phải tên đáng ghét này nữa.

Dường như đoán được tâm tư Chân Diệu, La Thiên Trình thản nhiên nói: “Một tháng làm mấy ngày, bình thường vẫn tuần trong cung, không chừng lần sau Tứ cô nương tiến cung sẽ có thể gặp tại hạ.”

Ngươi cố ý hả?

Chân Diệu trừng mắt liếc La Thiên Trình, oán hận buông mành che xuống.

La Thiên Trình giống như một đấm đánh vào bông, nhìn chằm chằm vào mành che vẫn còn lắc lư, vô cùng không cam lòng.

Xe ngựa chầm chậm lộc cộc đi một lúc, cái mành vải kia vẫn cứ rũ xuống như thế!

“Chân Tứ cô nương thực không đơn giản, mỗi lần gặp, ngươi đều có thể gây chuyện.”

Chân Diệu ngồi trong xe ngựa ăn nho bĩu bĩu môi.

Người này cứ cưỡi ngựa đi theo mình là để châm chọc mình à?

Trực tiếp ném một quả nho vào miệng, sau đó vén một góc rèm nhỏ lên.

Thấy rèm lắc lư, tinh thần La Thiên Trình lập tức tỉnh táo, mắt chăm chú nhìn về chỗ đó.

Chỉ thấy vỏ nho bay ra.

Phản xạ có điều kiện đưa tay ra bắt, nhìn vỏ nho trong lòng bàn tay, La Thiên Trình đột nhiên kéo dây cương một cái.

“Hí ——” Thanh thông mã (*) giơ chân trước lên, bỗng nhiên dừng lại, phát ra tiếng hí dài, mũi phun khí trắng.

(*) thanh thông mã : con ngựa có màu đen trắng xen kẽ

Bạch khí phun vào rèm vải bay lên, lộ ra gương mặt hoa sen vừa quen thuộc vừa khiến người ta tức giận kia.

Chân Diệu cũng bị biến cố bất thình lình làm sững sờ, một hồi lâu mới nhớ mà nhổ vỏ nho ra, khinh thường nói: “Vô sỉ, muốn nhìn ta cũng không thể sử dụng loại thủ đoạn này chứ!”

Nói xong đưa tay kéo mành vải xuống, xe ngựa lại không nhanh không chậm lộc cộc đi về phía trước.

Để lại La Thiên Trình sững sờ tại chỗ, phổi cũng tức muốn nổ tung.

Nữ nhân chết tiệt kia, nàng lại dám nói hắn như vậy!

Hắn muốn nhìn nàng lúc nào chứ ! Mỗi lần thấy nàng đều buồn bực ngủ không ngon giấc!

Càng nghĩ càng giận, lập tức lại kẹp chặt bụng ngựa đi theo, đè thấp giọng nổi giận đùng đùng nói: “Chân Tứ cô nương, ruốt cuộc ngươi có phải một cô nương không vậy ? Nói năng gì thế!”

Chân Diệu vuốt trán, cảm thấy cả nho cũng ăn không vào nữa, vừa xoa tay vừa nói: “La thế tử có thể nói cho ta biết ngươi cứ cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của ta làm gì hay không?”

Nói đến đây cười khẽ một tiếng: “Đừng nói với ta thanh thông mã này của ngươi thích bạch mã của Bá phủ chúng ta nha.”

“Hí ——” Thanh thông mã hí dài một tiếng, bạch khí càng khiến mành vải phất lên.

Chân Diệu nhìn con ngựa xen tới, ngơ ngác hỏi: “Nó… nó nghe hiểu ta nói gì à?”

Lúc này La Thiên Trình mới cảm thấy hả giận vài phần, lành lạnh nói: “Ngươi cho rằng thế nào?”

Chỉ thấy Chân Diệu thương cảm liếc nhìn thanh thông mã, ấm giọng khuyên nhủ: “Nếu ngươi nghe hiểu được thì cũng phải biết là do chủ nhân của ngươi không đúng,. Nếu không phải hắn, ta và bạch mã nhà ta cũng sẽ không hiểu lầm ngươi đâu.”

Nói xong lại buông xuống mành vải xuống.

Thanh thông mã quay đầu, một đôi mắt ngựa trơn bóng nhìn La Thiên Trình.

La Thiên Trình tức đến hộc máu, nhịn không được nói: “Chân Tứ cô nương. Nếu không phải ngươi gây họa trên đường cái thì ngươi cho rằng ta đi theo ngươi vì cái gì?”

Chân Diệu cũng nổi giận, vén rèm xe lên trợn mắt nhìn: “Nói như vậy, La thế tử muốn lùng bắt ta về quy án à? Xin hỏi ta phạm vào tội gì?”

“Túm tóc người ta, vô cớ đả thương người còn không tính sao?” La Thiên Trình nói xong, trong nội tâm cũng có phần phỉ nhổ mình.

Không biết hắn trúng tà gì mà ở đây so đo với nàng.

Chỉ biết nếu cứ thế mà về thì lại bị tức thêm mấy ngày.

Chân Diệu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào La Thiên Trình, trong lòng dần dần rét lạnh.

Tim người này rốt cuộc làm từ gì vậy chứ ! Có không thích mình, thì dù gì nàng cũng mang thân phận hôn thê của hắn.

Hắn không hỏi vì sao nàng dính dáng đến người kia, chỉ hỏi nàng vì sao đả thương người?

Tóm tóc chính là đả thương người rồi. Nàng còn đang thương tâm đây này!

Chân Diệu đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Hôm nay bất luận nàng sống ở Bá phủ có nhàn nhã tự tại cỡ nào, đó cũng chỉ là trăng trong nước hoa trong gương mà thôi. Chốn trở về cả đời này của nàng chính là ở phủ Trấn Quốc Công, ở trên người nam tử chết sống nhìn nàng không vừa mắt này.

Chân Diệu nản lòng thoái chí buông mành vải, không nói thêm lời nào nữa.

La Thiên Trình bị Chân Diệu nhìn như thế thì không nói nên lời là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt, cũng bất tri bất giác cưỡi ngựa đi theo xe sơn tường của Chân Diệu đến phủ Kiến An Bá mới bừng tỉnh.

Nhìn Chân Diệu vịn tay nha hoàn xuống xe ngựa, không quay đầu lại mà đi về phía Bá phủ, La Thiên Trình đứng im chốc lát, rồi cũng rời đi không quay đầu lại.

Chân Diệu nghiêm mặt đi vào Trầm Hương Uyển, Tử Tô nghênh đón, bất động thanh sắc liếc nhìn A Loan.

A Loan lắc đầu, đưa cho nàng ánh mắt bất đắc dĩ.

“Cô nương về nhanh vậy ạ, đã chọn xong đồ rồi sao?” Tiếp nhận tay Chân Diệu từ A Loan, đỡ nàng vào nhà.

“Ừ.”

Tử Tô lộ ra chút vui vẻ hiếm có: “Cô nương, phải nói hôm nay là ngày tốt lành đấy. Ngài đi Bảo Hoa Lâu chọn đồ trang sức, mấy món trâm hoa và nhẫn đánh mấy ngày trước cũng đã được đưa đến, ngài đến xem xem.”

Nghe thế, Chân Diệu mới ném phiền não qua một bên, hào hứng bừng bừng xem đồ trang sức.

Một dải trâm bạc, mỗi trâm cài là mỗi loài hoa, có hoa sen, có mẫu đơn, hoa lựu, hoa đào, kiểu hoa đa dạng, còn có rất nhiều nhẫn bạc xinh xắn tinh xảo.

Những món này đều rất nhỏ bé tinh xảo, thực ra không tốn bao nhiêu bạc, rất phù hợp dùng để khen thưởng cho nha hoàn.

Chân Diệu nổi lên hứng thú: “Tử Tô, gọi nha hoàn bà tử trong sân vào sảnh đi.”

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn bà tử có cấp bậc, không có cấp bậc, còn có cả hai ba bà tử thô sử đều chen vào sảnh.

Chân Diệu ngồi ngay ngắn trên mặt ghế hoa hồng, ra hiệu Tử Tô lên tiếng.

Tử Tô chỉ vào đống trang sức đầy bàn nói: “Cô nương nhân từ, nói là Nhị cô nương sắp lấy chồng, Trầm Hương Uyển cũng muốn cùng hưởng không khí vui mừng nên trước đó không lâu cố ý đánh những chiếc trâm hoa và nhẫn này.”

Khen thưởng cũng phải có cớ, nếu không thời gian dài sẽ không quy không cách, có vài người quen thói lớn tâm, cảm thấy không cho là do chủ tử keo kiệt.

Tử Tô rất tinh tường mấy việc này, mở miệng đã nêu một cái lý do không thể tốt hơn, sau đó nói: “Nhị đẳng nha đầu mỗi người chọn hai chiếc trâm hoa, hai chiếc nhẫn. Tam đẳng chọn một chiếc trâm hoa một chiếc nhẫn. Các nha đầu bà tử không phân cấp thì mỗi người một chiếc nhẫn.”

Nha hoàn bà tử cả phòng vô cùng vui mừng, cùng hô: “Đa tạ cô nương.”

Chân Diệu nhìn thế cũng cao hứng, nói: “Ngày sau các ngươi sống tốt làm tốt là được, chỗ của ta không quá khó sống, nhưng nếu phạm sai lầm, cũng sẽ không lưu lại.”

“Vâng, chúng nô tỳ sau này chắc chắn cố gắng làm việc, tuyệt không để cô nương thất vọng.” Nha hoàn bà tử cả phòng ngay ngắn thi lễ với nàng.

Chờ nhóm nha hoàn bà tử không phân cấp chọn nhẫn xong rồi rời đi, Chân Diệu cười tủm tỉm nhìn đám nha đầu thanh tú động lòng người trong phòng, nói: “A Loan, đi lấy mấy món đồ nhỏ ta mua ra đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.