Trời Sinh Một Đôi

Chương 467: Chương 467: Xóa Tên




Edit: Thu Hằng Beta: Sakura “Gọi Nhị lang, Yên di nương, Lục Quyên tới đây”

Không lâu sau, ba người đi vào, trên mặt ba người biểu hiện khác nhau.

Tay chân La Nhị lang cứng ngắc bước đi, trên mặt có một loại biểu hiện điên cuồng bị đè nén, Yên di nương bước đi nhẹ nhàng, vẻ mặt đờ đẫn, giống như mất đi hồn phách, chỉ có Lục Quyên có biểu hiện của người bị kinh sợ quá độ, từng là đại nha đầu hầu hạ Điền thị, hiện tại co rúm thân thể đi đến.

“Đều quỳ xuống hết cho ta” đả thương phụ thân, gặp loại chuyện tình rối loạn nhân luân cương thường như vậy, may là lão phu nhân đã trải qua mưa gió, công phu khí dưỡng tốt, lúc này cũng bất chấp rồi, ném mạnh chén nhỏ trên bàn trà xuống đất phát tiết lửa giận trong lòng.

Chén trà nhỏ rơi bên chân La Nhị lang, nát bấy, mảnh sứ nhỏ văng ra, lão phu nhân trầm mặc nhìn, trong lòng trống rỗng, phảng phất cảm thấy tan nát cõi lòng như chén trà nhỏ kia.

Lão phu nhân nghĩ, đây chính là tôn tử bà từng rất thích, thậm chí có lúc bà còn nghĩ, tiền đồ tương lai của Nhị lang còn tốt hơn Đại lang.

Ha hả, nay thật đúng là tự đánh vào mặt mình, hiện tại cũng không phải là có tiền đồ sao, Nhị lang có thể làm được chuyện này, cả Đại Chu sợ rằng không tìm ra mấy người.

Sắc mặt Lão phu nhân xanh mét, ngó chừng La Nhị lang quỳ trên mặt đất “Nhị lang, chuyện này là thật?”

La Nhị lang ngẩng đầu, thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn thì trong lòng sợ hãi, không nói một lời.

Trong lòng lão phu nhân lạnh lẽo, nhìn về phía Yên Nương, không khỏi hít vào một hơi.

Này, thật là một kẻ họa thủy!

Trên người nàng chỉ là áo vài xanh tầm thường, chỉ có thể diện hơn nha hoàn một chút, trên mặt không trang điểm, đầu tóc rối bời, biểu hiện rối loạn, may là như vậy. Chỉ sợ ngay cả lão bà sắp xuống mồ như lão phu nhân vẫn không thể không thừa nhận, đây là nữ nhân mềm mại đáng yêu tới tận trong xương, nhưng lại bị tầng ngoài trong trẻo lạnh lùng vây chặt, mâu thuẫn như vậy khiến người ta nhìn không chớp mắt.

“Yên di nương, ngươi nói xem”

Yên di nương nghe tới, lông mi khẽ run, ngước mắt nhìn La Thiên Trình một cái, nàng che dấu rất tốt, nhìn hắn xong thật nhanh rời qua Chân Diệu, cuối cùng là Lão phu nhân, thật giống như tùy ý quét một vòng, lão phu nhân cũng không phát giác ra sự khác thường, ngay cả La Thiên Trình cũng có chút lơ đễnh.

Hắn hiểu được, Yên Nương nhìn thái độ của hắn để quyết định trả lời lão phu nhân.

Lúc này, La Thiên Trình có chút kinh ngạc, xem ra ý định ban đầu của hắn là phá hủy tiền đồ của Nhị lang, khiến phụ tử huynh đệ phản bội nhau, Yên Nương đã hoàn thành nhiệm cụ của nàng, hiện tại nàng theo bản năng nhìn về phía hắn, nghe hắn phân phó, chẳng lẽ thói quen của một người khó thay đổi như vậy sao?

Hắn cũng không suy nghĩ sâu sắc, hoặc là nói, đối với người không hiểu rõ tâm tư nữ nhân như La thế tử, hắn chỉ coi cái nhìn hỏi ý này là thói quen mà thôi.

Nhưng người ngồi dưới tay lão phu nhân, Chân Diệu, tâm bỗng nhiên lạnh đi.

Nàng không phải loại người chu đáo cẩn trọng, ở thế giới luống cuống mờ mịt này, sau năm ba lần va chạm dần trưởng thành, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, mình chỉ dừng lại ở mức nhận biết mà thôi.

Nàng không muốn tôi luyện mình thành chiến đấu cơ hậu viện, có thể tích lũy kinh nghiệm, nhưng không thể, nàng vĩnh viễn sẽ không có thói quen hậu viện lục đục, tranh đấu lợi ích, đấu tới đấu đi.

Nhưng cũng không có nghĩa là nàng ngu xuẩn, thậm chí có thể nói, ở phương diện khác nàng so với thiếu nữ tâm tư linh lung cong có một loại trực giác nhạy bén hơn.

Cái nhìn kia của Yên Nương, ngay cả người khôn khéo cơ trí như lão phu nhân cũng không phát hiện nửa điểm, nhưng lại ở trong lòng Chân Diệu lặng yên không tiếng động đâm xuống.

Giống như vòi ong mật, mặc dù nho nhỏ, không thấy đao quang kiếm ảnh, nhưng lại bởi vì đâm vào nơi mềm mại, lại đặc biệt đau.

Chân Diệu cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Giày thêu hoa sen mới nở, lộ một chút nhị hoa, là hạt trân châu thượng hạng, điểm chút màu hồng, giống như trong sương mù nhìn thấy bông hoa sen nhỏ.

Hạt trân châu này là thế tử cho nàng, có một hộp. Hắn luôn có thể tìm thấy một chút ít đồ vật tiểu cô nương thích, dụ nàng vui vẻ.

Nàng nghĩ, Yên Nương sau câu hỏi của lão phu nhân, theo bản năng nhìn về phía Thể tử, là nhìn cái gì đây?

Nhưng cũng thật là một người thông minh, nhìn Thế tử xong, cơ hồ bất động thanh sắc rời đi, lại nhìn nàng, nhìn La Nhị lang, thậm chí là nhìn Lục Quyên, làm cho người ta cảm thấy, nàng chỉ muốn nhìn rõ tình hình quanh mình mà thôi.

Đó là phản ứng tương đối tự nhiên, nhưng làm sao, hết lần này tới lần khác lại làm trong lòng nàng lạnh băng.

Hai tay Chân Diệu để trên đùi, nắm chặt thành quyền, rốt cuộc không nhịn được, nhìn nhanh qua Yên Nương một cái.

Nàng cảm giác mình có chút ngu, vẫn biết Yên Nương xinh đẹp, không phải kiểu zinh đẹp sinh ra để thưởng thức mà là kiểu làm cho người ta không nhịn được muốn đánh vỡ lớp băng cứng bên ngoài để nắm trong lòng bàn tay.

Cho tới bây giờ nàng không nghĩ qua phương diện này, nhưng khi lơ đãng phát hiện Yên Nương cùng Thế tử có loại quan hệ vi diệu nào đó, Chân Diệu lúc này mới chợt hiểu, Thế tử … hắn cũng là nam nhân.

Không, không, thế tử sao có thể?

Hắn đối với nàng là thật, đối với nàng yêu thích, nàng có thể thật sự cảm nhận được rõ ràng.

Nhưng đáy lòng lại có âm thanh cười nhạo, ngươi thật khờ, Thế tử là một nam nhân vương triều phong kiến triệt triệt để để, tam thê tứ thiếp trong lòng hắn mới là tầm thường, thời điểm có được ngươi, hắn vốn là không có tư tưởng trói buộc bất kỳ nữ nhân nào khác.

Điều này làm cho nàng cảm thấy, có đạo lý trong lòng một người, nếu đã thành vợ chồng, chỉ sợ dù cho nam tử khác có hoàn mỹ hơn nữa thì không có liên quan gì tới nàng.

Hoặc là, Thế tử đối với Yên Nương, không phải là tình yêu nam nữ, mà là … quan hệ lợi dụng?

Chân Diệu đột nhiên cảm thấy, ý nghĩ này so với ý nghĩ trước, càng làm cho người ta không rét mà run.

Nàng không dám nghĩ sâu hơn.

Lại nghe thấy giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Yên Nương “La Nhị lang nửa đêm đến, lợi dụng lúc ta đang ngủ cưỡng bức ta, vừa vặn Nhị lão gia tới, hai người đánh lộn, La Nhị lang đẩy Nhị lão gia đụng vào tường ngất đi.”

Điều này cũng những gì Lục Quyên nói khớp nhau.

Thái dương lão phu nhân nổi lên từng đạo gân xanh, lấy tay vịn tay ghế đứng lên, từng bước đi tới trước mặt La nhị lang, nản lòng thoái chí nói “Nhị lang, làm sao ngươi lại thành cái bộ dáng này?”

Không có tức giận mắng mỏ, không có la to, một câu nói nhẹ giọng, nhẹ lời .. lại làm cho cả người La Nhị lang run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lão phu nhân.

Khóe miệng hắn mấp máy, làm như muốn nói cái gì, nhưng lão phu nhân đã không còn khí lực nghe hắn nói nữa rồi, khoát tay áo nói “Dương ma ma, dẫn Yên di nương và Lục Quyên đi, xử trí thế nào, trong lòng ngươi đều biết. Nhị lang, ngươi có biết, phụ thân ngươi bị ngươi đẩy, trở thành phế nhân không thể nói, không thể hoạt động? Đại lang, chuyện này giao cho cháu, mở từ đường, xóa tên Nhị lang khỏi gia phả”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.