La Tri Chân nói xong, nắm góc áo, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt lão phu nhân.
Mẹ cả đã chết, trong mắt phụ thân chưa từng có đứa nữ nhi là nàng, huynh
trưởng nàng ẩn ẩn đoán nếu phạm sai gì, sẽ bị đuổi ra khỏi phủ. Nàng
không giống Ngũ lang, là con vợ cả, lại là nam, chỉ cần an phận đương
nhiên có tiền đồ tốt.
Nàng sắp mười tuổi rồi, giữ đạo hiếu ba năm vì mẹ cả, tuy trên thực tế chỉ có hai mươi bảy tháng, nhưng đợi hết
hiếu kỳ, cũng đã là thiếu nữ mười hai mười ba tuổi, đến lúc đó ai lại
quản nàng chứ?
Nói đến thì cũng chỉ có tổ mẫu, mặc dù thường ngày chưa từng đối xử khác với nàng, ít nhất cũng không ghét bỏ rõ ràng, hai năm này nàng nịnh nọt tốt thì nói không chừng sẽ mở rộng tiền đồ.
Hai năm qua nàng thờ ơ lạnh nhạt, cũng coi như đã nhìn ra, nữ tử chỉ có gả
đúng người, mới có thể sống cuộc sống thư thái, như Đại tẩu, còn cả Tam
tẩu.
Thấy lão phu nhân nhìn tới, La Tri Chân vô thức ngưng thở, vuốt phẳng chiếc áo con màu trắng ngà trên người một chút.
Lão phu nhân nhìn bánh trôi nhấp nhô lên xuống trong chén sứ men xanh, lớn
nhỏ không đều, nhưng cả đám đều tròn xoe đầy đặn, cho thấy cũng dụng
tâm, không khỏi cười cười, nói: “Chân tỷ nhi cũng biết làm bánh trôi,
quả thực trở thành đại cô nương rồi.”
Khuôn mặt La Tri Chân nhất thời sáng lên, nâng chén sứ men xanh lên: “Tổ mẫu, cháu gái hầu hạ ngài ăn nhé.”
Người nhiều tuổi, vốn thích ăn thức ăn mềm dẻo, hôm nay lại là Tết Nguyên
Tiêu, mặc dù trên yến tiệc Lão phu nhân nói như vậy, nhưng cũng chỉ là
cho Chân Diệu bậc thang mà thôi, giờ phút này thấy cháu gái tự gói bánh
trôi, làm sao không hãnh diện, lập tức phân phó Hồng Phúc nói: “Mang cái ghế con đến đây cho Tam cô nương trước đi.”
Hồng Phúc lưu loát đưa ghế đến, lại quay người lấy khăn mềm ra: “Lão phu nhân, ngài rửa tay trước đi.”
Nàng dường như xoay người hơi vội, bỗng đụng phải cánh tay La Tri Chân.
Dù sao La Tri Chân vẫn còn nhỏ tuổi, vừa đụng như vậy, lập tức không cầm vững, làm đổ cái bát đi.
Bánh trôi còn bốc hơi nóng, bỗng hắt xuống đất, tung tóe bắn hết lên mép váy và giày La Tri Chân, còn có một chút nước rơi trên cổ tay nàng, lúc ấy
nàng kinh hô một tiếng.
“Nô tỳ đáng chết, xin Lão phu nhân trách phạt!” Hồng Phúc quỳ phịch xuống một tiếng.
Lão phu nhân kinh ngạc nhướn mày.
Hồng Phúc đi theo bà nhiều năm, vô cùng chững chạc, cơ hồ chưa bao giờ từng lỗ mãng như vậy.
“Chân tỷ nhi có bỏng không?”
La Tri Chân vội lắc lắc đầu: “Tổ mẫu, cháu không sao, trên đường đi, nước đường đã nguội bớt rồi.”
Lão phu nhân thấy cổ tay La Tri Chân không đỏ lên, khẽ thở phào, nhìn Hồng
Phúc sắc mặt tái nhợt quỳ dưới đất, rốt cuộc vẫn giữ thể diện cho vị đại nha hoàn này, trầm giọng nói: “Còn không mau dẫn Tam cô nương đi lau
rửa một chút.”
“Vâng, đa tạ lão phu nhân và Tam cô nương không trách tội.” Hồng Phúc vội vàng đứng dậy, đi đỡ La Tri Chân.
La Tri Chân khoát tay áo, xoay người đi tới cạnh bàn, mở hộp đựng thức ăn ra, lấy một bát sứ men xanh giống bát cũ như đúc.
“Cháu gái sức yếu, sợ trên đường bị đổ, nên chuẩn bị thêm một chén.”
Vẻ mặt Hồng Phúc cứng đờ, cúi đầu không dám ngẩng lên, tay lại thầm nắm chặt.
Hôm qua, Đại nãi nãi lén tìm nàng. Dặn dò nàng phải chú ý nhiều hơn đến ẩm
thực của lão phu nhân, còn cố ý nhắc, bánh trôi quá dẻo dai, lão phu
nhân tuổi không bằng trước đây, nếu muốn ăn, nhất định phải tìm cách
khuyên can.
Mặc dù nàng cảm thấy Đại nãi nãi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng làm nha hoàn, một bước sai có thể vạn kiếp bất phục, nên
khi thấy Tam cô nương bưng bánh trôi tới hiếu kính Lão phu nhân, nàng đã quyết tâm, mạo hiểm liều lĩnh bị quở trách, giải quyết bát bánh trôi
kia. Nhưng ai ngờ, Tam cô nương lại còn chuẩn bị thêm một bát, nếu nàng
lại có động tác gì, chỉ sợ cũng không phải chỉ đơn giản là quở trách
nữa.
“Tổ mẫu ——” La Tri Chân bưng bát, trong mắt có bất giác có vẻ cầu khẩn.
Nàng rất sợ, bước ra bước đầu tiên cứ như vậy mà chết non.
Nàng nhớ tới năm Đại tẩu về nhà chồng, nàng làm tiểu nương ra kiệu, vốn nên
là việc mở mày mở mặt, lại vì Đại tẩu không phối hợp mà hại nàng mất hết mặt mũi. Chẳng lẽ một thứ nữ, muốn được việc lại khó khăn như thế sao?
Trong ánh mắt nàng có nước mắt lặng lẽ đảo quanh, lão phu nhân thấy thế, âm
thầm thở dài, nói: “Hồng Phúc, hôm nay ngươi sao vậy, còn thất thần làm
gì mà không nhanh quét dọn dưới đất cho sạch sẽ đi.”
Nói xong vẫy tay với La Tri Chân: “Đến đây, để tổ mẫu nếm thử xem tay nghề Chân tỷ nhi như thế nào.”
La Tri Chân lộ ra nụ cười sáng rỡ, bưng bát cẩn thận từng li từng tí, cố ý lách xa xa khỏi Hồng Phúc, dùng thìa múc một viên bánh trôi, đưa đến
miệng lão phu nhân.
Viên bánh trôi nàng múc lớn nhỏ vừa phải, lão phu nhân cố ý cho cháu gái mấy phần thể diện, một ngụm ăn hết vào.
Ai ngờ việc ngoài ý muốn cứ thế mà đến.
Lão phu nhân chợt ngưng cười, che cổ bắt đầu thở không ra hơi, rất nhanh, sắc mặt đã phát xanh.
Cái bát trong tay La Tri Chân bỗng rơi xuống đất.
Hồng Phúc vốn đang ngồi xổm dưới đất thu dọn, nghe động tĩnh ngẩng đầu lên,
thấy bộ dáng lão phu nhân thì hoa dung thất sắc, gọi lớn: “Dương ma ma,
Hồng Hỉ, mọi người nhanh tới đây, lão phu nhân bị nghẹn ——”
Mấy
người đang chờ trong phòng lập tức vọt ra, Dương ma ma tiến lên trước,
thấy rõ bộ dáng lão phu nhân, sắc mặt đại biến, vừa chạy đến trước mặt
lão phu nhân, vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Giọng Hồng Phúc cũng run lên: “Lão phu nhân ăn bánh trôi bị nghẹn!”
“Còn không mau đi gọi đại phu!” Dương ma ma trực tiếp quát nha hoàn cách đó
không xa, tay cũng không nhàn rỗi, đỡ lão phu nhân lên, liều mạng vỗ sau lưng bà.
Một ngụm bánh trôi tắc trong cổ họng Lão phu nhân, lên
không nổi mà xuống cũng không được, sắc mặt bắt đầu chuyển từ xanh thành tím, chỉ nghe tiếng thở dốc hồng hộc càng thêm dồn dập.
La Tri Chân trực tiếp sợ đến choáng váng, lúc này mới kịp phản ứng, lui về phía sau vài bước, che miệng rồi xông ra ngoài.
Lúc này trong phòng một mảnh hỗn loạn, đương nhiên không ai quản nàng.
Vừa lúc Chân Diệu vào sân, bỗng nhiên một người đâm sầm vào lòng nàng, định thần nhìn lại là La Tri Chân, không khỏi hỏi: “Chân tỷ nhi, muội làm
sao vậy?”
La Tri Chân cũng không thèm nhìn tới Chân Diệu, đẩy nàng ra mà bỏ chạy.
Mặt Chân Diệu liền biến sắc, đã cảm thấy không đúng, bước dài xông tới. Khi thấy rõ tình cảnh trong phòng, không khỏi hoảng hốt.
“Dương ma ma, để cho ta!”
Lúc này, từng giây từng phút đều quý giá, trong đầu Chân Diệu đã trống
rỗng, không kịp nghĩ gì, đẩy Dương ma ma ra, đứng phía sau lão phu nhân, vòng qua eo bà, một nắm tay đỡ dạ dày lão phu nhân, tay kia nắm thành
đấm, dùng sức nhanh chóng đập về phía trước.
Hồng Hỉ thất kinh, vội vàng đến cản: “Đại nãi nãi, ngài làm gì vậy, như vậy lão phu nhân không chịu nổi ——”
Chân Diệu một cước đạp Hồng Hỉ ra thật xa: “Câm miệng!”
Trên tay nàng không nhàn rỗi, lại lặp lại động tác vừa rồi, Hồng Hỉ vẫn muốn đi tới cản, lại bị Hồng Phúc kéo lại.
Không biết sao, bây giờ Hồng Phúc có một loại tin tưởng không thể nói thành lời với Chân Diệu.
Lúc này chợt nghe oa một tiếng, lão phu nhân há miệng ra, một viên bánh trôi còn y nguyên lăn ra.
Chân Diệu gần như hư thoát, nhẹ nhàng thở ra, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, lui về phía sau vài bước, vô lực ngồi trên ghế thêu.
Dương ma ma đỡ lão phu nhân, liên tục nói: “Cám ơn trời đất”.
Lúc này đại phu trong phủ chạy đến, xử lý chuyện phía sau.
Chân Diệu nghỉ một chút, hỏi Hồng Phúc: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nàng ở trong phòng, cảm thấy có chút không yên, nghĩ đến sách truyện đã từng xem, rất nhiều người nghĩ rằng sẽ gặp phải chuyện không may, trăm
phương nghìn kế tránh đi, thì luôn thất bại ở một khắc cuối cùng, thế
nên lòng làng cứ lo lắng.
Không nói việc Thế tử phó thác, mà nàng gả vào đã ba năm, cho dù hiện tại lão phu nhân có chút ngăn cách với
nàng, nhưng tình cảm tạo dựng ngày qua ngày cũng không phải giả. Nếu lão phu nhân xảy ra chuyện, nàng sẽ phải tự trách cả đời, thay vì hối hận
sau khi xảy ra chuyện, không bằng hiện tại sống chết đề phòng chặt chẽ.
Chân Diệu nghĩ hôm nay nàng đành dày mặt một trận vậy, chỉ cần nói sau khi
Thế tử rời đi, một mình nàng đón Tết Nguyên Tiêu khó chịu, nên muốn nghỉ một đêm ở chỗ của Lão phu nhân thôi. Lại không ngờ nhanh như vậy Lão
phu nhân đã xảy ra chuyện rồi.
“Tam cô nương bưng bánh trôi tới
hiếu kính lão phu nhân, ai ngờ lão phu nhân chỉ ăn một ngụm đã mắc
nghẹn.” Hồng Phúc khóc mặt mũi đầy nước mắt, nếu Lão phu nhân thực sự
xảy ra chuyện, thiếp thân đại nha hoàn các nàng nhất định phải chôn cùng mất.
Ánh mắt Chân Diệu sắc bén liếc Hồng Phúc một cái.
Hồng Phúc biết Chân Diệu giận cái gì, cắn môi nói: “Hôm nay thật là trùng
hợp, bát bánh trôi đầu tiên của Tam cô nương bị nô tỳ không cẩn thận
đụng đổ, ai ngờ Tam cô nương mang đến hai bát ——”
Chân Diệu thế
mới biết chân tướng sự việc, nghĩ đến bộ dạng khóc lóc xông ra vừa rồi
của La Tri Chân, sắc mặt hơi đổi, cất giọng nói: “Người đâu, nhanh đi
tìm Tam cô nương!”
Trừ Dương ma ma, cùng với hai Đại nha hoàn
Hồng Phúc, Hồng Hỉ ở lại hầu hạ lão phu nhân, những nha hoàn bà tử khác
đều bị Chân Diệu sai ra ngoài. Nàng nghĩ nghĩ lại không yên tâm, bèn
phân phó Thanh Cáp và Tước Nhi: “Các ngươi cũng đi tìm xem, nhất là bên
hồ, hòn non bộ, các chỗ kín như lều hoa đấy.”
Lão phu nhân bên
này vì đã nhổ bánh trôi ra, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lớn tuổi, lại trải qua một trận hành hạ vừa rồi nên đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ đại phu đi, Chân Diệu bèn nói với Dương ma ma: “Sau này sẽ phải làm
phiền Dương ma ma nhiều rồi, tổ mẫu lớn tuổi, một vài thứ làm bằng gạo
nếp gì đó tốt nhất đừng ăn. Hồng Phúc các nàng không tiện khuyên nhủ,
nhưng lời ngài nói tổ mẫu vẫn sẽ nghe.”
Dương ma ma gật đầu lia lịa: “Cũng là ta sơ sót.”
Trong lòng bà có chút nghi ngờ, gia yến hôm nay không thấy có bánh trôi, chẳng lẽ Đại nãi nãi biết trước hay sao?
Cũng may nhờ có nàng, lão phu nhân mới không có gặp chuyện không may, chờ
lão phu nhân tỉnh lại, chỉ sợ chút khúc mắc với Đại nãi nãi cũng không
còn nữa.
Trong lòng Hồng Phúc cũng thấy lạ, ánh mắt nhìn Chân Diệu vừa sùng kính vừa có chút mê hoặc.
Lúc này, một nha hoàn vội vã chạy vào: “Đại nãi nãi, không xong rồi, Tam cô nương đã xảy ra chuyện.”
Trong lòng Chân Diệu trầm xuống: “Tam cô nương làm sao?”
Nha hoàn chạy đến thở không ra hơi, hổn hển nói: “Tam cô nương đập vỡ lớp
băng ở hồ Bích Ba rồi nhảy xuống, may được Tước Nhi cô nương cứu lên,
hiện tại người vẫn hôn mê bất tỉnh ạ!”
Trong lòng Chân Diệu, một
vạn con thảo nê mã gào thét mà qua. Nàng từng gặp người phiền phức,
nhưng chưa thấy người nào phiền phức như vậy!
Nàng đứng lên: “Dương ma ma, tổ mẫu bên này ngài trông giúp trước, ta đi xem Tam cô nương một chút.”
Chân Diệu đi không lâu, lão phu nhân tỉnh lại, nghe Dương ma ma nói chuyện
xảy ra sau đó, thì vành mắt bà đỏ lên: “Vợ Đại lang đâu?”