Khi nhìn Lê Bắc Niệm, trong đôi mắt xinh đẹp của Bạc Trình Trình ánh lên tia sáng.
Bên cạnh Bạc Trình Trình là Kim Lâm đang cúi đầu nói điều gì đó.
Đạo diễn Kim cũng thoáng nhìn Lê Bắc Niệm.
Nhưng cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Bữa cơm gần kết thúc, Lê Bắc Niệm vào nhà vệ sinh.
Lúc cô đi ra, một cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ đang dặm lại phấn, nhìn thấy Lê Bắc Niệm, cô ấy mở lời: “Chào cô.”
Lê Bắc Niệm ngạc nhiên vì được chào hỏi, đáp lại: “Chào cô.”
“Tôi là người quản lý của công ty giải trí Thánh An, cũng là người đại diện của nhà đầu tư “Cửu trọng điệp ảnh”, tôi tên là “Bạc Trình Trình.” Bạc Trình Trình đóng hộp phấn lại, quay người nhìn sang Lê Bắc Niệm: “Nghe nói cô vẫn chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào, cô muốn nhập bọn cùng tôi chứ?”
“Ơ...”
Thẳng thắn đến thế?
Sao cô lại cảm thấy lúc Bạc Trình Trình nói ra những lời này, cứ như hẹn cô cùng đi đánh nhau vậy.
Bạc Trình Trình nhướng mày: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cô hơi thẳng thắn.”
“Vậy cô có tham gia không? Vấn đề tài nguyên thì không cần phải lo lắng, nếu như cô ký xong hợp đồng, thì chính là nghệ sĩ hàng đầu của tôi, tôi sẽ đối tốt với cô.”
Lê Bắc Niệm cảm thấy buồn cười trước sự thẳng thắn của cô ấy: “Được.”
Trông như tâm trạng của Bạc Trình Trình rất tốt, cô ấy nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi, đây là danh thiếp của tôi, ngày mai cô đến Thánh An ký hợp đồng nhé.”
Lê Bắc Niệm nhìn dòng tên trên tấm danh thiếp mà cảm thấy đôi chút thần kỳ.
Chị cả của ngành giải trí trong tương lai, vậy là đã ký hợp đồng với cô rồi?
“Vì sao cô lại ký với tôi?” Lê Bắc Niệm không kìm được hỏi.
Bạc Trình Trình mỉm cười rạng rỡ, nói: “Bởi vì cô ưa nhìn.”
Đáp thẳng, kết gọn!
“Thẳng thắn, tôi thích.” Lê Bắc Niệm giơ ngón cái với cô ấy.
Trái lại, Bạc Trình Trình cảm thấy khó hiểu: “Cô không sợ tôi bán cô đi à? Như thế đã đồng ý rồi?”
“Không sợ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cô ưa nhìn.”
Bạc Trình Trình bật cười, giơ tay khoác vai Lê Bắc Niệm: “Tôi thích cô, cô bé, cô tên là gì?”
Lê Bắc Niệm giật mình, không ngờ Bạc Trình Trình lại cởi mở đến thế, thoáng nhìn cô ấy, cô trả lời: “Lê Bắc Niệm.”
“Lê Bắc Niệm? Không phải là Trì ư?”
“Đều như nhau cả, hai cái tên.”
“À...” Bạc Trình Trình đã có thể mường tượng ra một hình ảnh gia đình không trọn vẹn.
Cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, nói: “Không sao, sau này có chị che chắn cho em, để chị đưa em về, em sống ở đâu?”
“Vụ Trung Lâu(*).”
(*) Mang nghĩa “những tòa nhà ẩn trong sương mù”.
Vụ Trung Lâu là một khu phố cổ nổi tiếng, quản lý lỏng lẻo, loại người nào cũng có.
Trì gia ở ngay nơi đó.
Bạc Trình Trình nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, giọng điệu trở nên dè dặt: “Em sống ở đó á? Nơi đó rất hỗn độn, khắp nơi đều toàn lưu manh, em một thân con gái sống ở đó, thật thiếu an toàn.”
Lê Bắc Niệm sờ sờ mũi.
Lưu manh ư?
Cô mới là lão đại đây!
Cô cười cười, nói: “Không sao, em quen rồi.”
“Được thôi, ài, chị đưa em về trước đã.”
Lê Bắc Niệm cười xán lạn: “Cảm ơn chị Bạc.”
Bạc Trình Trình lái một chiếc ô tô dành cho nữ điển hình, sau khi chào hỏi với đạo diễn thì kéo Lê Bắc Niệm rời đi.
Khi đến khu Vụ Trung Lâu, Bạc Trình Trình cũng không dám đi vào trong: “Em tự đi nhé, bên trong hỗn loạn quá.”
“Cảm ơn chị Bạc, chị cẩn thận nhé.”
“10 giờ sáng mai, em đừng quên.”
“Vâng ạ.”
Lê Bắc Niệm vẫy tay với cô ấy, rất nhanh đã đi vào khu.
Chỉ là, chưa đi được bao lâu đã cảm giác có người đang đi theo mình.
Lê Bắc Niệm chợt dừng bước nhìn về phía sau, nhưng lại không thấy gì cả.
Cô đi tiếp thì bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân vội vã đang truyền đến từ sau lưng.