Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt

Chương 27: Chương 27: Mẹ nó! Thật xui xẻo




Nghe thấy Lê Bắc Niệm nói mấy lời, Đường Tiểu Cách yên tâm hơn chút nói:

“Đối với con không khắt khe là được, mọi thứ đều một thời gian quen thuộc, quá trình này chắc chắn sẽ không nhanh như vậy, con bây giờ trở lại Lê gia mới chưa đến một tuần lễ a? Không vội, chậm rãi dung hợp liền tốt.”

Lê Bắc Niệm đời trước cũng nghĩ như vậy, thế nhưng lại chờ được tin Lê Hạo Nhiên vì tốt cho cô, đoạn tuyệt quan hệ với một nhà Trì Đại Lực.

“Cha, con sẽ cố gắng cùng bọn họ hòa hảo chung sống, nếu như không phải là bởi vì hai người tâm niệm để con đoàn tụ với cha ruột, đời này con cũng không muốn cùng mọi người tách ra.”

Đường Tiểu Cách nghe được lòng chua xót, nói:

“Con đứa nhỏ này nói cái gì ngốc như vậy, mặc dù chúng ta không ở cùng nhau, nhưng con vẫn là con gái của chúng ta.”

“Ừm, cho nên bất luận chuyện gì phát sinh, chỉ cần con nguyện ý trở về, cửa cái nhà này vĩnh viễn vì ngươi rộng mở.”

Trì Đại Lực đưa tay xoa đầu Lê Bắc Niệm, bàn tay thô ráp to lớn có ấm áp truyền đến, Lê Bắc Niệm cay cay cánh mũi, thiếu chút rơi lệ.

“Cha nuôi mẹ nuôi, lão cha kia của con hình như không thích con liên hệ với mọi người, muốn con cùng các mọi người đoạn tuyệt liên hệ, con không đồng ý, mọi người ngàn vạn nhớ kỹ, nếu như bọn họ có người tới tìm mọi người, không cần xung đột gì với bọn họ, cũng không cần tin tưởng lời nói của bọn họ.” Lê Bắc Niệm nhìn ba người, gằn từng chữ,

“Trước khi có họ Lê, con họ Trì.”



Ở Trì gia ăn cơm trưa, Lê Bắc Niệm sau đó mới rời đi.

Ra khỏi cửa nhà, Lê Bắc Niệm mới lấy di động ra, vừa mở phát hiện có đến mấy cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là số nhà riêng Lê Gia!

Không cần nghĩ nhiều, hẳn là Lê Hạo Nhiên hoặc là Phương Tri Lễ tìm cô.

Nếu để bọn họ biết cô ra ngoài là đến nhà Trì Đại Lực, có thể sẽ bị tức chết.

Đội mũ lưỡi trai che đi một đầu tóc đen, trên người Lê Bắc Niệm mặc một bộ quần áo màu đen bình thường không đáng chú ý.

Ngỏ nhỏ nhà họ Trì ở cách khá xa Lê gia, lúc nãy vì sốt ruột Lê Bắc Niệm dùng bốn mươi đồng bắt xe, giờ trong túi chỉ còn lại hơn một trăm đồng.

Nắm số tiền còn lại trong tay, Lê Bắc Niệm không chút do dự, trực tiếp đi đến ga tàu điện ngầm gần đây.

Đi hai chuyến tàu điện Lê Bắc Niệm tra một lát, lại đi thêm một chuyến xe buýt nữa mới có thể đến nơi.

Chân đứng lâu bị mỏi, thời tiết lại nóng, Lê Bắc Niệm kìm nén khó chịu trong người cúi đầu nhìn hướng đẫn, đi đến trạm xe buýt.

Phía sau đột nhiên huyên náo, Lê Bắc Niệm vẫn chưa chú ý đến, đột nhiên tiếng chân dồn dập đến càng gần, Lê Bắc Niệm không đề phòng, bị người phía sau mạnh mẽ đụng trúng.

“Lạch cạch “

Điện thoại trong tay rơi xuống, có mảnh vụn thủy tinh bắn lên trên quần, Lê Bắc Niệm giật mình, ngẩng đầu liền nhìn người thoáng qua trước mặt.

Đó là một nam nhân trên dưới hai ba mươi tuổi, mặc một cái áo đen rộng rãi đội theo một cái mũ lưỡi trai, thở hổn hển quay đầu nhìn cô, trong tay cầm một cái ví tiền màu đen, thế nhưng chỉ là nhìn thoáng qua cô, người kia liền chạy xa.

Lê Bắc Niệm cúi xuống nhặt điện thoại lên, liếc thấy màn hình phía trước đã biến thành mạng nhện.

Hỏng!

Đây là chiếc điện thoại kiểu mới nhất Lê Hạo Nhiên mua cho cô, giá trị gần một vạn đồng.

Hỏa khí bị đè nén nửa ngày cuối cùng bộc phát, không gì ngăn cản được.

“Dừng lại!” Lê Bắc Niệm gầm lên, bước chân bỗng nhiên vọt tới, cả người như mũi tên thoát khỏi dây cung, ầm vang bay vọt đến.

Người kia vội vàng không kịp chuẩn bị dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút ngã xuống.

Quay đầu nhìn về phía người giống như phát điên đang xông đến, thầm mắng: “Mẹ nó thật là xui xẻo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.