Trộm Hương Không Thương Ngọc

Chương 8: Chương 8




Bạc Bảo dĩ nhiên là mệt chết.

Toàn bộ buổi tối, nàng cơ hồ bị hắn chỉnh thảm.

Lệ Vô Địch rốt cuộc dùng chính mình làm phương pháp đối phó nàng, làm nàng mở miệng cầu xin tha thứ, ở trước khi gà gáy mới buông tha nàng.

Mà nàng sau khi ngủ đi, liền ngủ tới giữa trưa.

Mở ra hai mắt, nàng cảm thấy toàn thân xương cốt như là bị phá hủy, ngay cả xoay người đều đau đến muốn khóc, cuối cùng mới miễn cưỡng khởi động thân mình.

Biến thành dã thú - Lệ Vô Địch, đem nàng trở thành đồ ăn, cắn nuốt một lần lại một lần, nàng bây giờ cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện trên người thương tích đầy mình, không có một chỗ nào là bình thường, tất cả đều là dấu ấn hồng hồng.

Hơn nữa, trong phòng tràn ngập một cỗ mùi vị hoan ái làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, hơi thở kia chui vào chóp mũi của nàng, lại làm cho nàng nhớ tới chuyện đã phát sinh tối hôm qua.

Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Bảo không khỏi đỏ lên.

Nhưng là ngay sau đó, nàng liền khởi động cái miệng nhỏ nhắn, trong miệng nhỏ giọng nguyền rủa nam nhân chết tiệt.

Đáng giận tên nam nhân thô lỗ, đem sự tình biến thành càng không thể vãn hồi! Nàng hiện tại cho dù đi về nhà, cũng không thể thực hiện hôn ước cùng với Phượng phủ.

Hắn thế nhưng hủy đi hôn sự tốt của nàng! Bạc Bảo biến sắc.

Nhân duyên tốt như vậy cứ như thế bị hắn phá hủy, tựa như một tòa kim sơn ngân khố ở trước mắt của nàng sụp đổ, nàng ngay cả vàng bạc còn chưa có chạm vào một chút, chỉ có thể trơ mắt rưng rưng cùng với chúng nói hẹn gặp lại.

“Vì sao ta không thể đi vào?” Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Lam Ngưng bị nhóm tỳ nữ che ở bên ngoài, thật mất hứng.“Đáng giận, ngay cả lời nói của ta các ngươi cũng không nghe sao?”

“Ngưng cô nương, xin đừng như vậy!” Phân nhi che ở trước mặt của nàng, liên tiếp quay đầu. “Đại vương không có ở bên trong nha!”

“Hừ!” Lam Ngưng hừ lạnh một tiếng. “Ta đương nhiên biết đại vương không có ở bên trong, ta vừa mới nghe thấy có người nói, tối hôm qua có nữ nhân ở trong phòng đại vương qua đêm, muốn đến nhìn xem có phải sự thật hay không!”

Mặc dù có rất nhiều nữ nhân chủ động hiến thân cho Lệ Vô Địch, nhưng là tuyệt đối không có khả năng ở trong phòng Lệ Vô Địch qua đêm, liền ngay cả nàng, cũng không có khả năng ở trong phòng Lệ Vô Địch quá lâu.

Lam Ngưng giãy khỏi sự ngăn cản của Phân nhi, nổi giận đùng đùng hướng phòng ở đi tới.

Nghe nói tối hôm qua ở lại trong phòng Vô Địch ca ca qua đêm, chính là nữ nhân mới đến sơn trại không lâu, Bạc Bảo.

Tức chết người đi được! Cái nữ nhân kia dựa vào cái gì mà làm như vậy! Lam Ngưng dẫn theo làn váy, thở phì phò mở cửa phòng.

Hơi thở hoan ái còn lưu lại đánh về phía nàng, trong mắt hiện lên nữ nhân đang mặc quần áo Bạc Bảo.

Trong phòng u ám, xuyên thấu qua một chút ánh sáng, Lam Ngưng nhìn thấy nàng một đầu tóc đen như mun rối tung ở trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng mang theo vài phần e lệ.

Nàng lại đem ánh mắt chuyển qua trên giường, phát hiện vải trải giường hỗn độn, bởi vậy chứng minh, nữ nhân trước mắt này thật sự ở chỗ này qua đêm.

“Đáng giận! Đáng giận!” Lam Ngưng không nói hai lời, đỏ mắt xông lên phía trước.“Ngươi nữ nhân này làm sao có thể dụ dỗ Vô Địch ca ca! Ta muốn đánh chết ngươi!”

Bạc Bảo vạt áo còn chưa khép lại, chỉ thấy nàng thẳng tắp tiến đến, chưa kịp phản ứng, hai má lập tức cảm nhận được một cái tát đau đớn.

Lam Ngưng cho Bạc Bảo một cái tát, hai má Bạc Bảo lập tức sưng đỏ lên, trên da thịt trắng nón có vẻ cực kì rõ ràng.

Trên da thịt Bạc Bảo chưa từng chịu sự nhục nhã như vậy, cho dù nàng xuất thân không tốt, nhưng là sau khi vào Hoa phủ lại ở bên người tiểu thư, chưa từng chịu qua gian khổ.

Ngay cả chủ tử cũng chưa từng giáo huấn nàng như vậy, nữ nhân này dựa vào cái gì?

“Một tát này là vì ngươi không biết xấu hổ!” Lam Ngưng oán hận trừng mắt nàng.“Ngươi, nữ nhân xấu xa này thế nhưng không biết trời cao đất rộng, nam nhân của ta ngươi cũng dám động vào!”

Bạc Bảo dùng một đôi mắt đẹp lạnh lùng trừng nàng. “Nam nhân của ngươi?” Khóe miệng của nàng gợi lên tia cười lạnh.“Ngươi có biết hay không nam nhân của ngươi tối hôm qua cùng ta đã làm chuyện gì? Hắn nhưng là dùng phương pháp ôn nhu yêu ta, ngươi không tin sao? Muốn hay không ta cho ngươi nhìn một chút chứng cớ?”

Nàng chọc tức, lộ ra da thịt, phía trên che kín vô số ứ ngân xanh tím.

“Còn muốn xem sao? Còn có địa phương ngươi không tưởng tượng đến, đều có hắn yêu thương ta......”

“Đáng giận! Ngươi là nữ nhân ti tiện, ta không cho phép ngươi nói thêm nữa!” Lam Ngưng tức giận, giương nanh múa vuốt đánh về phía nàng.

Bạc Bảo tuy rằng chưa từng tập võ, nhưng là nàng phản ứng nhanh nhẹn, thấy Lam Ngưng như là điên loạn đánh tới, liền nhanh chóng nghiêng người tránh đi.

Lam Ngưng như là phát điên, thấy chính mình đánh vào không khí, trong mắt dấy lên hận ý, lớn tiếng gào thét,“Ta không cho phép ngươi cướp đi Vô Địch ca ca của ta, hắn là của ta! Hắn muốn cưới ta làm vợ!”

Bạc Bảo cầm lấy vạt áo, nhìn đối phương hành vi điên cuồng, cho dù nàng giờ phút này trong lòng nàng không hờn giận, nhưng là hiểu được không nên chọc giận nàng.

“Ngươi là yêu nữ, ta hôm nay nhất định phải đem ngươi đuổi ra khỏi Sơn Phong Trại!” Nữ nhân này nếu tiếp tục lưu lại, chỉ sợ Vô Địch ca ca của nàng sẽ thay lòng đổi dạ.

Bạc Bảo mắt lạnh nhìn nàng, trong mắt không có một tia e ngại. “Ngươi tính như thế nào thực hiện, có thể đuổi ta đi? Nói sau, ta cùng với đại vương đã có vợ chồng thân mật, ngươi cho là người bị đuổi sẽ là ai?”

Nàng dùng lời nói khiêu khích, làm Lam Ngưng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lam Ngưng từ nhỏ chính là một nha đầu hung dữ, bình thường hoành hành ngang ngược, ỷ có người che chở hướng nàng kêu gào?

“Ta đây trước hết đánh chết ngươi!” Lam Ngưng nhằm về phía nàng, quyết tâm, thực sự muốn giết chết Bạc Bảo.

Giết đi nữ nhân này, Vô Địch ca ca của nàng mới sẽ không bởi vậy mà thay lòng đổi dạ!

Nàng muốn gả cho Vô Địch ca ca, làm áp trại phu nhân của hắn, vị trí này, nàng không cho phép người khác tới giành!

“Vô Địch ca ca là của ta, ai cũng không thể cướp đi!”

Nàng như là nổi điên, chuẩn bị hướng Bạc Bảo công kích, may mắn nhóm nô tỳ bên ngoài thấy thế tiến vào, đem nàng giữ chặt.

“Ngưng cô nương, không thể a!”

“Bạc Bảo cô nương là khách quý của đại vương, không được động nha!”

Mọi người đều tiến lên ngăn lại Lam Ngưng, Bạc Bảo lúc này mới có thể thừa dịp trốn khỏi Lam Ngưng, không để da thịt bị đau khổ.

“Buông! Ta nhất định phải giết nàng!” Lam Ngưng tức giận rống to.“Hồ ly tinh kia dựa vào cái gì chia sẻ Vô Địch ca ca của ta? Ta không cho phép!”

Bạc Bảo trên gương mặt còn có cái tát đau đớn, trong bụng cũng là chướng khí mù mịt.

Làm cái gì! Nàng mất đi sự trong sạch đã thật ảo não, còn có người chỉ vào mũi nàng mắng nàng hồ ly tinh?

Bạc Bảo vừa rời đi khỏi phòng, mới đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Phân nhi cước bộ nhanh chóng mang theo Lệ Vô Địch đi tới.

Lệ Vô Địch vừa thấy Phân nhi đến thông báo, nói Lam Ngưng đi tìm Bạc Bảo gây phiền toái, hắn liền bỏ lại chuyện đang làm.

Đến trước mặt Bạc Bảo, hắn liền thấy nàng quần áo có chút không chỉnh tề, một đầu tóc dài rối tung, trên gương mặt rõ ràng có dấu ấn hồng do bị tát.

“Ngươi không sao chứ?” Lệ Vô Địch thấy nàng chật vật như thế, hơi khép mi tiến lên bảo vệ nàng cùng quan tâm hỏi.

Bạc Bảo vừa thấy người đến là hắn, hận cũ cùng với hận mới, ba một tiếng, nàng trước mặt Phân nhi trực tiếp thưởng cho hắn một cái tát.

“Đây là đạo lý đãi khách của các ngươi, ta hiện tại liền hoàn trả lại cho ngươi!” Nàng tức giận đỏ hai mắt, không rõ vì sao chính mình bị nhục nhã như vậy.

Lệ Vô Địch sửng sốt, vô duyên vô cớ bị thưởng một cái tát, lại là trước mặt hạ nhân, mặt mũi của hắn thật sự không nhịn được.

Nhưng là, nhìn thấy Bạc Bảo tức giận đỏ mắt, trên gương mặt lại có dấu ấn bị tát, hắn thế nhưng ngay cả một chút tức giận cũng không có, ngược lại ôn nhu giúp nàng nhanh khép vạt áo bên hông.

Ai! Hắn còn muốn làm như không có việc gì, không muốn làm cho người ta nhìn thấy hắn thật sợ nàng, thật sự là......

“Chịu ủy khuất liền nói với ta, ta sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.” Không cần phải hung dữ như vậy, nhìn thấy hắn liền coi như bao cát mà đánh.

Bạc Bảo nâng lên mắt đẹp, hốc mắt ướt át trừng hắn. “Ta đây hiện tại liền nói với ngươi, ta thật ủy khuất!”

Bạc Bảo thật sự bị ủy khuất.

Vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình bị cởi sạch quần áo, ăn không còn một mảnh không nói, hoàn hồn không bao lâu lại bị người ta chỉ vào mũi mắng là hồ ly tinh, còn bị thưởng cho một cái tát, nàng phải như thế nào nhịn xuống?

“Cha, ngươi nhất định phải chủ trì công đạo cho ta!” Lam Ngưng một phen nước mắt nước mũi ở bên người phụ thân Lam Vinh. ”Vô Địch ca ca, ngươi không thể thiên vị nữ nhân xấu xa này, ta không thích nàng! Ngươi mau đuổi nàng đi!”

Bạc Bảo mắt lộ ra sự tức giận, sáng sớm bị một cái tát nàng còn chưa có cùng Lam Ngưng tính sổ, hiện tại Lam Ngưng là người lại cáo trạng trước?

Lệ Vô Địch đối với Lam Ngưng không hề giống đối với nàng kiên nhẫn, ngược lại đổi sắc mặt lạnh lùng, nắm lấy cằm dưới của Bạc Bảo, đem má trái của nàng hướng về phía Lam Ngưng.

“Đây không phải ngươi đánh sao?” Hắn gầm nhẹ hỏi, giọng điệu tràn ngập ý tứ cảnh cáo.

Lam Ngưng là một cô nương bị làm hư, phụ thân xem là hòn ngọc quý trên tay, hơn nữa Lệ Vô Địch cũng đối với nàng thập phần bao dung, tạo thành nàng bây giờ không có tính tình sợ hãi.

“Là ta đánh!” Lam Ngưng ngẩng đầu ưỡn ngực, nói đúng tình hợp lý. "Vô Địch ca ca, loại nữ nhân lai lịch không rõ này, ngươi trăm ngàn lần không thể bị nàng mê hoặc! Không cần lại để cho nàng tới gần ngươi......”

“Câm mồm?!” Lệ Vô Địch ngay tại chỗ chụp bàn rống giận.“Lão Tử hiện tại nói cho các ngươi biết, Bạc Bảo chính là nữ nhân của ta, nếu ai dám động vào nàng, chính là động vào ta, có nghe hay không!”

“Vô Địch ca ca......” Lam Ngưng sửng sốt, không nghĩ tới sự tình lại ngoài ý muốn.“Ngươi làm sao có thể...... Giúp ngoại nhân......”

Vậy nàng sao? Nàng từ nhỏ có tâm nguyện là muốn gả cho Vô Địch ca ca!

Lam Vinh cũng chấn động, lần đầu tiên nhìn thấy đại vương vì một nữ nhân mà la mắng mọi người, còn công khai chiêu cáo mọi người, tỏ vẻ hắn là nói thật.

Chính là...... Lam Vinh không quên liếc mắt nhìn Bạc Bảo một cái, thấy nàng không hờn giận vuốt ve bàn tay Lệ Vô Địch, bình tĩnh uống trà.

Uống xong ly trà, nàng mới mở mắt, nói: “Hết trà.”

Nàng mới nhẹ thở ra hai chữ, Lệ Vô Địch lập tức buông ra khí thế sơn đại vương, tiếp nhận ly trà trong tay nàng, tự mình vì nàng rót đầy trà.

Động tác đơn giản đã biểu lộ Bạc Bảo ở trong tâm của hắn có một địa vị không thể thay đổi, mà lời hắn nói cũng không tha cho ai có ý tứ phản đối.

Lam Vinh tuy rằng là một nam nhân thô tục, nhưng hắn biết nam nhân một khi bị nữ nhân làm cho điên cuồng, trong mắt không thể nhìn thấy được một nữ nhân khác.

Hắn nhìn bộ dáng chấp nhất của nữ nhi, dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay mình, trong lòng hắn vẫn muốn bảo vệ nữ nhi.

“Đại vương.” Lam Vinh bắt lấy cổ tay nữ nhi, ý bảo nàng trước đừng khóc nháo. “Một người nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, bất quá...... Ngươi cũng biết tâm tư của ta, ngươi từng nhận lời ta sẽ chiếu cố Ngưng nhi.”

Lệ Vô Địch dừng lại một chút. Hắn đúng là tôn kính Vinh thúc, nhưng mà Vinh thúc muốn hắn cưới Lam Ngưng làm vợ, này......

Hắn đối với Lam Ngưng không có hứng thú, thà rằng chạm vào nữ nhân khác, cũng không nguyện ý chạm vào nàng.

Hắn mặc dù lúc nào cũng ám chỉ Lam Ngưng, hai người bọn họ không có khả năng, nhưng Lam Ngưng căn bản không muốn chấp nhận sự thật, cuối cùng cũng chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

“Vinh thúc, ta từng đáp ứng ngươi chiếu cố Lam Ngưng, nhưng......” Cái hiểu lầm này thật lớn.

Lệ Vô Địch nhìn Bạc Bảo liếc mắt một cái, chỉ thấy sắc mặt nàng bình thường giống như mây trên trời, không có bất kì thay đổi gì.

“Ngươi cũng đã đến tuổi cưới vợ, lại là người đứng đầu trại, ba vợ bốn nàng hầu Vinh thúc cũng có thể hiểu được, cho nên ngươi cưới Ngưng nhi, nàng cũng sẽ không phản đối ngươi lại nạp thêm thị thiếp làm ấm giường.” Lam Vinh rất có thâm ý nói.

Bạc Bảo vừa nghe, hai mắt nhíu lại, cái chén trên tay thoáng dùng sức đặt lên bàn, rõ ràng trong mắt hàm chứa tức giận, lại giơ lên một chút cười.

“Thị thiếp làm ấm giường?” Bạc Bảo từ trên ghế đứng lên, sau đó cười khanh khách nhìn Lệ Vô Địch. “Nhìn thấy được ngươi rất xem trọng ta, còn muốn ta trở thành thị thiếp, ta thực sự chỉ kém không có khấu tạ thánh ân.”

Ách, trăm ngàn không cần! Lệ Vô Địch nhìn thấy nàng bày ra bộ dáng tức giận, lưng một trận rùng mình.

Quái, hắn làm sao có thể để ý cảm xúc của nàng như vậy? Khí phách của hắn đều bay đến nơi nào rồi?

“Nếu vị cô nương này cũng đã nghĩ như vậy, đại vương hẳn nên lo lắng cho hôn sự cùng với Ngưng, nên thành gia lập nghiệp.” Lam Vinh đánh vào chủ đề, cũng giải quyết tốt cọc hôn sự này.

Bạc Bảo không rõ, vì sao vừa nghe nói như vậy, trong lòng nàng liền một trận hờn giận, bắt đầu mắng Lệ Vô Địch là tên nam nhân vô sĩ hỗn đoản.

Hắn mới ngủ với nàng không bao lâu, đã nghĩ cưới cô nương khác làm vợ, nàng như thế nào nuốt xuống nhẫn nhịn?

Nàng bị bắt đến sơn trại, còn mất đi sự trong sạch, cũng mất đi một đống lại một đống kim sơn, chịu thiệt vì sao luôn là nàng?

Đáng chết! Lần đầu, nàng cảm thấy tính tình mình hoàn toàn không khống chế được.

Vì sao nàng lại vì này nam nhân này mà cảm thấy một bụng tức giận, đầy ủy khuất, mà hiện tại vì hắn muốn cưới nữ nhân khác mà mất khống chế đây?

Tức thì, nàng không rõ tức giận này vì sao mà đến.

Bất quá hắn muốn cưới đối tượng không phải là nàng, vì sao trong lòng nàng liền nổi giận?

Bạc Bảo hít sâu một hơi, cuối cùng lạnh lùng nhìn Lệ Vô Địch.

“Đại vương, việc này không nên lại trì hoãn.” Lam Vinh lại lần nữa ra tiếng. “Ta tuổi tác đã cao, cũng vì trại lý lập không ít công lao, nữ nhi cũng phải có một chức phận.”

“Vinh thúc,” Lệ Vô Địch khép nhanh ánh mắt, căn bản không nghĩ đáp ứng chuyện này. “Suy nghĩ của ngươi ta có thể lý giải, qua vài ngày nữa, ta sẽ cho ngươi một cái trả lời thuyết phục, các ngươi đi về trước đi.”

“Vô Địch ca ca......” Lam Ngưng muốn mở miệng, lại bị phụ thân giữ chặt.

Lam Vinh đối với nàng lắc đầu, muốn nàng trước tiên lui trước rồi nói sau.

Lam Ngưng tuy rằng tâm không cam lòng tình không muốn, nhưng cuối cùng vẫn phải theo phụ thân rời đi.

Đợi cha con bọn hắn rời đi, Lệ Vô Địch quay đầu nhìn Bạc Bảo, phát hiện sắc mặt của nàng cực kì âm trầm.

Bạc Bảo trong mắt mang theo oán hận, nhìn hắn liếc mắt một cái. “Hừ!” Đưa cho hắn một cái hừ lạnh, nàng liền dẫn theo làn váy rời đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Lệ Vô Địch thấy nàng tức giận, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.

“Nơi nào nhìn không thấy ngươi!” Bạc Bảo thở phì phò đi thẳng ra bên ngoài.

Ách, hắn lại trêu chọc ai sao?

“Ngươi nữ nhân này...... Ta đều đã làm cho ngươi hết giận, ngươi còn không biết phân biệt như vậy, khóc lóc om sòm, ngươi rốt cuộc có đem ta để vào mắt hay không...... Uy! Uy uy!”

Hắn nhìn bóng dáng của nàng rống to, nàng vẫn như cũ không quay đầu lại nhìn hắn mà cứ rời đi.

Con bà nó! Từ sau khi nàng vào Sơn Phong Trại, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không đã mất đi khí thế sơn đại vương, như thế nào nàng vẫn không để hắn vào mắt đây?

Lệ Vô Địch đứng tại chỗ, thấy bóng dáng nàng càng lúc càng xa, miệng lại không kiên nhẫn phát ra tiếng mắng thầm thì.

Cuối cùng, hắn chạy nhanh cước bộ, đuổi theo bóng dáng của nàng.

Đáng chết, hắn thật sự là đã có thói quen thích bị coi thường nha!

Bạc Bảo này một mạch, giận đến mấy ngày.

Khi đó nghe được Lệ Vô Địch muốn lo lắng hôn sự cùng với Lam Ngưng, nàng suốt một đêm đều không ngủ được.

Mấy ngày nay, nàng vừa thấy hắn liền làm bộ mặt thối cho hắn xem, nếu không chính là mắng hắn, bởi vì nàng tâm tình không tốt, tạm thời không muốn thấy hắn.

Nàng cũng không nói được rốt cuộc vì sao tâm tình mình lại không tốt, nhưng có thể xác định là, nàng rất ý kiến chuyện hắn muốn thành thân.

Nàng đương nhiên rất ý kiến!

Hắn ở một đêm trước ngày nàng thành thân liền bắt nàng đi, luôn miệng nói không bao lâu sẽ thả nàng, nhưng mà hắn lại “Trông coi tự đạo”, cướp đi trong sạch của nàng.

Cướp đi trong sạch của nàng không nói, thế nhưng trước mặt của nàng muốn cùng nữ nhân khác thành thân?

Hắn nghĩ đầu của nàng dùng để trang trí sao? Vẫn cho rằng nàng độ lượng giống như biển cả rộng lớn? Không, nàng nghĩ, nhất định là đầu óc của hắn đơn giản giống như khỉ, chỉ biết dùng nửa người dưới mà suy nghĩ!

Nếu hắn thích dùng nửa người dưới mà suy nghĩ, vậy nàng cũng không cần độ lượng, dù sao nàng cũng không phải là nữ nhân khoan hồng độ lượng.

Đời này, nàng ngàn tính vạn tính, chính là không tính đến chính mình muốn nam nhân Lệ Vô Địch này, đem kế hoạch của nàng toàn bộ quấy rối loạn.

Nếu hắn thầm nghĩ muốn tìm kiếm khoái cảm nhất thời, như vậy nàng sẽ làm cho hắn trả giá đại giới!

Tóm lại, nàng nguyên bản muốn lấy kim sơn ngân khố lấy mà không được, cũng chỉ có thể hướng hắn xuống tay, trước tiên phải điều tra rõ nhà của hắn có bao nhiêu tài sản, sau đó mới lo lắng nên hay không lưu lại, cùng với nữ nhân cạnh tranh hắn!

Đúng, nàng liền hướng phòng thu chi Lệ Vô Địch mà đến, hảo hảo tính toán một chút xem nhà của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, làm cho nàng hiểu được chính mình có hay không nên lưu lại.

Bạc Bảo hạ quyết tâm, liền trực tiếp hướng phòng thu chi đi đến.

Hành lang gấp khúc, nàng thấy Ngao Hữu Kiền hai tay ôm một đống sổ sách đi tới, cơ hồ che khuất tầm mắt của hắn.

“A! Bạc Bảo cô nương.” Ngao Hữu Kiền vừa thấy người đến là nàng, không quên cùng nàng chào hỏi.

Bất quá, sau khi gật đầu, sổ sách trên tay hắn cũng nhanh như chớp mà rơi xuống.

Bạc Bảo thấy, liền ngồi xổm xuống thay hắn nhặt lên.

Nhìn sổ sách này, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng giảo hoạt, khóe miệng khó có khi xuất hiện nụ cười.“Đây là sổ sách?”

“Đúng vậy.” Hắn gật gật đầu.“Cuối tháng, sổ sách đều cho đại vương xem qua, thỉnh cô nương giúp ta đặt ở trên cùng, đa tạ.”

Bạc Bảo khẽ lên tiếng, liền đem mấy cuốn sổ sách kia đặt ở trên cùng đống sổ sách.

“Bạc Bảo cô nương, ta đi trước.” Ngao Hữu Kiền cùng nàng từ giã, vội vàng muốn đem sổ sách đưa đến chỗ Lệ Vô Địch.

Bạc Bảo thấy hắn đi xa, liền quay đầu nói với Phân nhi: “Phân nhi, ngươi đi phòng bếp phân phó bọn họ chuẩn bị cho ta một chút điểm tâm được không? Ta muốn đến đình lý ăn.”

“Dạ.” Khó có được dịp tiểu thư ra khỏi phòng hít thở không khí, Phân nhi không có gì nghi ngờ, mỉm cười làm lễ xong liền xoay người tránh ra.

Bạc Bảo thấy bên mình đã không còn người nào, mới đưa tay lấy sổ sách giấu ở ống tay áo rộng thùng thình.

Nàng vừa rồi chỉ mới tính toán, đã có người đưa lên cửa, vậy nàng liền thoải mái nghiên cứu một phen.

Vì thế, nàng chạy nhanh cước bộ, tìm một nơi bí ẩn, bắt đầu lật xem sổ sách, xuất ra bản lĩnh đọc nhanh như gió, ở trong lòng thầm tính toán.

Sau đó nàng lật nhanh vài tờ, bỗng nhiên thấy trên giấy có dấu bút năm vạng lượng cực kì bắt mắt.

Năm vạn lượng? Nàng hơi hơi khép mi. Sơn trại lý đột nhiên lại ghi số tiền lớn như vậy, cũng chưa từng nghe nói có người bị mất trộm hoặc là bị cướp bóc a.

Phượng Húc Nhật?

Nàng nhìn thấy khoản tiền phía dưới có ghi tên, mà tiền trả ngân hàng tư nhân cũng là ngân hàng tư nhân của Phượng phủ.

Phượng Húc Nhật cùng Lệ Vô Địch quen biết? Chẳng lẽ...... Bạc Bảo nghĩ như vậy, liền chạy nhanh đi đối chiếu xem khoản tiền nhập vào thời gian nào.

Quả nhiên, thật đúng là mấy hôm trước ngày nàng thành thân.

Đáng giận! Chẳng lẽ hết thảy đều vị hôn phu của nàng giở trò quỷ sao?

Nếu hắn không muốn cưới nàng, thì chỉ cần nói thật ra, vì sao muốn đi một vòng lớn như vậy, còn thanh toán năm vạn lượng cho Lệ Vô Địch, bắt nàng tới sơn trại “làm khách” đây?

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình thế nhưng mạc danh kỳ diệu thành quân cờ của người khác.

Đáng chết, Lệ Vô Địch căn bản là lừa nàng!

Không nghĩ tới cuộc sống của nàng luôn bình tĩnh, bởi vì ngoài ý muốn dính vào Phượng Húc Nhật cùng Lệ Vô Địch, mà nổi lên phong ba lớn như vậy.

Nguyên lai nàng bị xem là khỉ con mà đùa giỡn!

Phượng Húc Nhật, Lệ Vô Địch...... Bạc Bảo khóe miệng nháy mắt giơ lên nụ cười lạnh, thì ra tất cả đều là âm mưu!

Ngay cả Lệ Vô Địch cướp đi trong sạch của nàng, cũng là kế hoạch tốt của bọn họ sao?

Thật hay! Bọn họ đều cảm thấy nàng dễ chọc sao? Bạc Bảo đem sổ sách khép lại, hạ quyết tâm muốn thay chính mình đòi lại cái công đạo.

Phượng Húc Nhật, một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại tất cả!

Về phần Lệ Vô Địch......

Nàng nhất định bắt hắn trả giá đại giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.