Hơn nữa không giống Eric, tiểu thành chủ Louis còn nhỏ sống quoanh nhung lụa và các lời nịnh nọt tâng bốc. Từ đó xa hoa đồi trụy ăn chơi thành chủ theo thời thế ra đời. Đây đúng là quý tộc bất học vô thuật cũng là mong muốn của các tổ chức đang khống chế Syln thành ngoại trừ người của Eric.
Eric biết người em trai thành chủ của mình có bao nhiêu cân lượng. Từng có lúc để trả ơn lão thành chủ thu nhận hắn đã cố gắng giáo dục tân thành chủ nhưng điều này là vô nghĩa. Hắn không hiểu được người em trai này đang nghĩ gì.
Eric không biết là theo tinh thần một khi tuyên thệ trung thành của thế giới này thì vinh quang của chủ nhân là tất cả đối với bề tôi. Thành chủ vô năng làm cả tòa thành luôn trong bộ dạng u ám. Đây là lý do vì sao hắn thu được nhiều kẻ trung thành đi theo như vậy.
Đến phòng ăn chính, nơi đây đã dọn sẵn sơn hào hải vị khắp cả bàn ăn. Tay gấu, vây cá chỉ là món bình thường nhất Eric nhìn thấy tại đây, phía trên còn có gan tử hồ ly, đùi man ngưu nướng, trứng cá mặt quỷ... Mỗi một món cũng là từ ma thú làm ra. Tính sơ qua ở đây thành tiền cũng đủ cho một gia đình bình thường ba người ăn uống chơi bời một năm không hết. Thật xa xỉ.
Bước đến cạnh thành chủ ngồi xuống và đánh giá phòng ăn hiện tại, phía đối diện hắn ngồi ba khuôn mặt vừa xa lạ lại rất quen thuộc. Đó là sứ giả của ba nước, Titus sứ giả của Oden, Chad sứ giả của Luther, Victor sứ giả của Lotus.
Titus, thân hình béo mập cùng với khuôn mặt luôn nở nụ cười giả tạo, là một kẻ khôn ngoan cùng sắc bén khác hẳn với vẻ bề ngoài. Eric nhớ được đã gặp hắn nhiều lần, ngay từ trước khi lão thành chủ mất cũng đã biết mặt tên này.
Chad, một gương nặt khá quen thuộc, thân hình cũng bình thường, hành động cũng không có gì điểm sáng. Nghe nói hắn được đưa đến đây làm sứ giả là do tranh đoạt quyền lực con thừa kế hầu tước thất bại.
Victor, một khuôn mặt lạ hoắc khuôn mặt râu quai nón, thân hình cao lớn lực lưỡng nhưng đôi mắt rất tinh ranh mà nhanh nhẹn. Đây cũng không phải kẻ lương thiện gì.
Thấy hắn đi đến ba người cũng chỉ gật đầu như chào hỏi. Ai cũng không nói gì, chỉ có tiếng hầu gái dọn ra từng bộ đồ ăn bằng bạc cùng ly pha lê. Sau khi rót đầy một ly rượu đỏ phía sau mỗi người còn đứng hai người hầu gái để tiện hầu hạ. Eric cũng có Anna và Eve. Thành chủ phía sau còn bonus thêm cả Martha hầu gái trưởng của phủ thành chủ. Đây là người của hắn được đưa vào để bảo vệ người em trai Louis khỏi bị ám sát.
Làm chủ nhà theo lễ nghi đến lúc này Louis sẽ phải mời khách một ly rượu đỏ coi như chào hỏi nhưng hắn chẳng thèm quan tâm để người hầu chọn món mà mình thích ngồi ăn. Ba người sứ giả cũng không ngại gia nhập vào bữa tiệc ăn uống, đối với bọn hắn mãi đã trở thành thói quen người thành chủ bất học vô thuật này.
Bên trong phòng ăn chỉ còn tiếng nhai nuốt, phía sau Eric Anna cùng Eve đã cúi gập đầu xuống không nhìn rõ khuôn mặt. Lão quản gia Henry đi khắp phòng mỉm cười rót rượu đãi khách, Martha hầu gái trưởng thì cắt nhỏ đồ ăn chia ra đĩa để các hầu gái bưng đến cho người cần.
Không khí tĩnh lặng đến quái dị như đang đè nén dù cho mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Đợi đến khi mọi người lửng bụng Titus là người lên tiếng.
“Louis thành chủ, chúng ta quen biết đã lâu từ lúc lão thành chủ còn sống ta thường tới đây...”
Eric không kiên nhẫn khoát tay cắt đứt Titus định nói. Em trai không được hắn đành lên thay “Được rồi không cần dài dòng, các ngươi đến vì chuyện gì chúng ta biết. Thế nhưng mùa vụ vừa qua là đến mùa thú triều, chúng ta cần tiền để mua sắm vũ khí áo giáp cần thiết để giữ vững thành trì. Không có nhiều tiền đưa cho các ngươi.”
“Eric thống lĩnh không thể nói như vậy, chúng ta cũng để lại phần lớn tiền cho các ngươi mua vũ khí và áo giáp đó thôi. Hay là Eric thống lĩnh muốn nuốt riêng khoản tiền này mà lấy cớ.” Victor nghe Eric nói xong thì lên tiếng châm chọc.
“Ngươi! Năm ngoái chúng ta thiệt hại hơn hai ngàn binh lính cần bổ sung quân bị rất nhiều. Tiền trợ cấp, tiền chiêu binh, tiền huấn luyện, tiền trang bị. Số tiền các ngươi để lại là bao nhiêu?” Eric gân xanh trên trán nổi lên gầm thét.
Chad thấy vậy cũng lên tiếng “Ta biết, ta biết các ngươi gặp khó khăn nhưng chúng ta cũng có khó khăn. Cyrus vương quốc đang khai chiến cùng với thú tộc, bọn hắn đã gửi thư thông báo yêu cầu các nước xung quanh tới trợ giúp. Chúng ta cũng rất cần khoản tiền này.”
Dừng một chút hắn tiếp tục nói “Hơn nữa ngươi cũng có thể tiết kiệm rất nhiều bằng việc dừng tiền trợ cấp người nhà binh lính đã chết. Bọn chúng chết thì chết rồi đâu có lợi ích gì mà cần giúp đỡ. Dù sao đó chỉ là một đám dân đen.”
“Bành!!!” Eric tức giận vỗ mạnh bàn đứng dậy. Khuôn mặt cực kỳ âm trầm lạnh giá.
Đằng sau hắn Anna, Eve, lão Henry đều lấy ra vũ khí của mình. Titus, Chad, Victor đi theo hộ vệ cũng xông lên. Không khí trong phòng giương cung bạt kiếm lúc nào cũng có thể đánh nhau.
Lúc này tiểu thành chủ Louis mới đứng ra giảng hòa “Eric đại ca, bọn họ nói đúng lắm. Làm gì phải vì mấy đứa dân đen mà đánh nhau, chúng ta có thể giảm bớt tiền tri trả cho binh sĩ tử vong đưa cho bọn họ được mà.”
Sau đó Louis quay sang ba tên sứ giả trấn an “Ba vị sứ giả, không nên nóng giận. Chúng ta chắc chắn sẽ nộp lên đầy đủ tiền bảo vệ theo như đã hứa.”
Eric hít thật dài xong phun ra một hơi rồi quay đầu rời đi đồng thời cũng phân phó lão Henry “Lấy cho bọn họ.” Anna và Eve nhìn nhau một chút rồi theo sau.
Ba tên sư giả nhìn nhau mỉm cười thắng lợi khoat khoát tay để hộ vệ lui về sau. Trước khi đi còn không quên châm chọc “Cám ơn Tiểu thành chủ đại nhân thông cảm, chúng ta đi.”
Trở về phòng ngủ Eric khuôn mặt lập tức từ âm trầm chuyển qua toe toét cười. Hắn nhìn Anna Và Eve khoe khoang “Các ngươi thấy ta diễn thế nào? Không có sơ hở gì chứ?”
Thấy hắn vui cười như đứa trẻ thì Anna và Eve khuôn mặt cũng bớt lạnh giá nhưng hai người vẫn còn tức giận. Anna xông lên nói.
“Cậu chủ, chúng ta có thể để Địa Ngục.” Nàng đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
“Rồi tiếp theo đâu? Cướp về số tiền này làm gì? Sau đó ba cái công quốc hợp nhau tạo áp lực hoặc là thẳng thắn tấn công chúng ta?” Eric nhìn nàng hỏi.
Eve cũng tức giận nói “Cậu chủ, bây giờ với sức mạnh của chúng ta có thể xâm chiếm ba cái công quốc xung quoanh chứ? Làm gì phải nhẫn nhịn bọn họ?”
“Chiếm đóng ba cái công quốc rồi sao nữa? Vương quốc đâu? Đế quốc đâu? Chúng ta có thể dễ dàng chiếm đóng ba cái công quốc nhưng sẽ gây chú ý cho vương quốc xung quanh, thậm chí có thể hợp lực tiêu diệt chúng ta. Bọn họ sẽ không để nguy cơ rình rập xung quanh mình mà không thèm để ý.”
“Hơn nữa em trai ta Louis...” Nói đến đây Eric dừng lại thở dài.
Anna lập tức bất bình “Vậy chúng ta phải nhẫn nhịn bọn hắn sao?”
Eric bật cười tiến lên vuốt đầu nàng nói “Ngươi có thể đem chuyện này nói cho Rywin, hắn sẽ có cách để chúng ta lấy lại số tiền này mà không có sơ hở gì.”
Hai nàng nghe được hắn giải thích mới vui vẻ ra mặt. Thật đúng là lo bò trắng răng.
Sau khi giải quyết vấn đề tâm lý của hai cô nàng Eric ngồi lên giường vỗ vỗ ý bảo hai người cũng ngồi lên theo.
“Các ngươi cùng lên đây đi.”
Anna và Eve khuôn mặt lập tức hồng thành trái cà chua. Hai người cúi đầu làm đà điểu tiến đến bên cạnh hắn, Eve nói.
“Cậu chủ, xin thương tiếc chúng ta, nhẹ nhàng một chút được không?“.
Eric nhìn hai trái đào mật ngon miệng, cả người trở nên khô nóng, thằng em có vẻ muốn chào cờ. Thế nhưng hắn vẫn nhớ việc chính. Nuốt một ngụm nước miếng cho thanh tỉnh Eric mới búng một cái vào trán hai cô nàng.
“Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ muốn trợ giúp các ngươi lên cấp thôi. Đừng lằng nhằng lên đây đi.”
Anna và Eve nghe thế mặt càng đỏ không dàm ngẩng đầu lên đi đến bên giường ngồi xuống. Nhìn lúc này các nàng càng thêm mê người làm Eric tim đập rộn lên, thầm hô má ơi xuân này con không về.
Hai nàng mỗi người mỗi vẻ khác nhau hấp dẫn không chịu nổi. Anna thì anh khí bừng bừng xuân sắc. Không giống lúc mặc giáp, khi nàng mặc đồ thường thì đường cong lả lướt hiện ra thật khỏe mạnh. Eve hiền dịu nhẹ nhàng, làn da trắng như trứng gà bóc cùng bộ ngực ngoài tầm với.
Thầm hô không ổn lúc này Eric tập trung tinh thần niệm phật pháp 'săc tưc thị không, không tức thị sắc. Sắc sắc sắc không, không không sắc sắc' nhiều lần mới bình ổn trong lòng.
Để hai nàng ngồi khoanh chân, thẳng người. Hắn đặt tay lên đầu hai nàng truyền cho mỗi người mười điểm bản nguyên.
Trong phòng lập tức truyền ra mấy tiếng rên rỉ kiều diễm làm người đỏ mặt. Eren không dám nhìn, không dám nghe quay đầu rời đi. Hắn sợ ở đây thêm một lúc hắn sẽ hóa thân dê cụ đi kiếm cỏ non ăn. Đây là lần thứ ba hắn thầm than trong năm phút 'mẹ nó đây là dụ người phạm tội mà.'