Năm phút sau đã tới thành nam, nơi đây là nơi sầm uất nhất nhưng cũng là nơi rối loạn nhất thành phố chợ đêm. Người đến người đi, tiếng rao hàng lộn xộn, tiếng tranh cãi thậm chí còn có tiếng rên rỉ từ trong phòng phát ra. Nơi đây có vẻ giống khu ổ chuột hơn là trung tâm giao dịch nô lệ.
Hầu hết cửa hàng tại thành nam đều thấp bé lòe loẹt, bề ngoài trưng bày bảng hiệu đổi màu sắc như cầu vồng, các mẫu hình chiếu luôn biến hóa sao cho càng thêm thu hút. Nếu tinh mắt còn có thể thông qua cửa kính hơi mờ trông thấy nam nhân nữ nhân các tộc ăn mặc thiếu vải đang làm đủ loại tư thế làm người xịt máu mũi. Minh Khang cảm giác mình như như sư phụ đi vào động bàn tơ, bị ép khô mới được phép rời đi.
Cũng may nơi này trị an còn có thể, để cho nơi lộn xộn này nằm trong trật tự mà không phải là hỗn loạn tưng bừng. Nếu không hắn nghĩ có lẽ nơi đây đúng là khu ổ chuột.
Đi theo phía sau Văn Sơn, Minh Khang tiến đến một cửa hàng nhỏ có ba tầng lầu, vừa bước vào bên trong một tên béo mũm mặt mày cá trê tiến lên săn đón “Hoan nghênh quý khách quang lâm.”
Văn Sơn lúc này tiến lên chắp nối “Béo lão bản, ta mang đến cho ngươi một vị khách quý, không phải là người bình thường.”
Béo lão bản hiểu ngay, Văn Sơn ý bảo Minh Khang không phải người bình thường Chức Nghiệp giả, ngươi có thể chém nhưng đừng làm quá nếu không mất cả chì lẫn chài.
Thế nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, không phải người bình thường cũng chia ba bảy loại. Minh Khang trông rất tuổi trẻ cộng thêm ánh mắt tò mò đã biết là sơ ca mới ra đời, loại này công tử ca có thể chém mạnh nhưng yêu cầu hàng hóa phải đủ chất lượng. Hắn tuy tham lam nhưng cũng không là ngu ngốc dùng hàng thứ cấp đi lừa loại cậu ấm cô chiêu này, nếu không thì phiền phức nhiều lắm.
Đã có suy tính trong lòng, béo lão bản cười híp mắt tiếp đón “Chú em đến tiệm ta là đến đúng chỗ, không phải nói ngoa chứ tại đây ngươi muốn mua loại hàng hóa nào đều có, bao đến hài lòng mới thôi!”
Nhìn tên béo lão bản, Minh Khang cũng không tính câu giờ m nói luôn ra yêu cầu của mình “Là nữ, xinh đẹp, tư chất Lv2 trở lên, có thiên phú nghề nào đó càng tốt, có yêu cầu cũng được nhưng nhất định phải trung tâm.”
Nhìn qua đã biết tên Béo lão bản này coi hắn như dê béo. Thế nhưng có sao đâu, loại gian thương này là hắn thích nhất và cũng là dễ tiếp xúc nhất trong các loại người. Chỉ cần ví đủ dày mọi yêu cầu cho dù coi như vô lí cũng được thỏa mãn.
Béo lão bản bày một bộ mặt làm khó nói “Chú em yêu cầu hơi cao thế nhưng.” Nói rồi giơ hai ngón tay xoa xoa.
Minh Khang cười trừ ra bộ hào sảng vung tay lên “Tiền không là vấn đề.”
Minh Khang bắt đầu nhập vai cậu ấm nhiều tiền, hắn muốn tên Béo lão bản đưa ra hàng tốt. Lúc này nếu ngập ngừng đi ăn hàng second hand là cái chắc. Buôn bán nô lệ không có kẻ nào là người hiền lành. Hắn không tin mình đấu trí có thể thắng mấy tên gian thương này nên cách nhanh nhất là nện tiền.
“Đảm bảo quý khách hài lòng.” Tên béo lão bản thay đổi như người yêu cũ trở mặt rồi đưa tay chỉ đường “Đi theo ta.”
Ba người nối đuôi nhau đi vào tầng hầm. Nơi đây có rất nhiều căn phòng nhỏ đang hoặc nằm hoặc ngồi các sinh linh lớn, bé, già trẻ, nam, nữ các tộc đều có. Hầu hết sinh linh nơi này đều là người bình thường, quần áo rách nát, khuôn mặt ố vàng cùng ánh mắt chết lặng, thậm chí nơi này còn thấy cả loài người ở đây.
Minh Khang đoán nơi này buôn bán đều là tù nhân chiến tranh hoặc thần hệ nào đó dị giáo đồ. Bọn họ bị bắt không bị xử quyết mà được buôn bán như nô lệ.
Thử hỏi khi liên minh loài người hoặc thần hệ chiến thắng đoạt tới một hành tinh nào không lẽ muốn đồ sát toàn bộ sinh linh trên hành tinh đó?
Tô điểm cho đẹp nói một cách hoa lệ giết sạch mọi sinh linh là hành vi tà ác tàn nhẫn vô nhân đạo. Giữ lại cũng không được, đây chẳng khác nào ôm boom hẹn giờ. Bán về cho thương nhân nô lệ mới là lựa chọn tốt nhất. Đây đều là tiền, không ai ngu đến mức muốn chê tiền đi ôm một trái boom.
Đi theo Béo lão bản đến cuối hành lang, hắn xoay chốt ngầm mở ra một trong hai cánh cửa đi xuống sâu hơn tầng hai.
Nơi đây chỉ có vài chục căn phòng nhưng sinh linh trong phòng này ăn mặc hay khí sắc đều tốt hơn bên trên rất nhiều. Béo lão bản cũng không dừng lại tầng này mà tiếp tục mang mọi người đi xuống.
Đến tầng ba Béo lão bản mới giới thiệu hàng hóa của mình. Nơi đây nô lệ có tù nhân chiến tranh, cũng có tự nguyện bán mình vì lí do nào đó. Điểm chung của nô lệ nơi này là rất nóng bỏng xinh đẹp và đều có tư chất.
Tâng ba chỉ có mười gian phòng, đi qua béo lão bản giới thiệu Minh Khang cũng không tìm được người hầu vừa ý mình. Không phải tư chất hơi thấp, tính tình không an phận thì là yêu cầu vô lí. Hắn quay phàn nàn.
“Béo lão bản, chỉ có chừng này thôi sao?”
Béo lão bản chợt giật mình, xem ra vị không thiếu gia này yêu cầu rất cao a. Thế nhưng hắn thích, loại khách hàng này không thường gặp. Làm một lần sinh ý ăn cả tháng là nói khách hàng như này.
Hắn lại tiếp tục đi tới một hốc tối bí mật mở cửa. Tiếp xuống một tầng hơi nhỏ, chỉ có ba gian phòng. Béo lão bản niềm nở đi tới giới thiệu.
Gian phòng đầu tiên là một cô gái giống như tiên tộc, không sai tiên tộc hay còn gọi là tinh linh, Elf là một cao đẳng chủng tộc bá chủ trong vũ trụ.
Nàng có mái tóc màu xanh nhạt, cái tai nhọn, ngũ quan diễm lệ, làn da không tì vết cùng vóc người tuyệt hảo. Nói chung không hổ là cao đẳng chủng tộc tên.
“Đây là một bán tinh linh, con lai giữa tinh linh tộc cùng Satyr tộc, lv2 tư chất, trời sinh sinh mệnh hệ pháp thuật cùng thuật bắn tên, là bị đuổi ra khỏi tinh linh tộc rồi bị lính đánh thuê bắt được.” Như nghĩ đến điều gì Béo lão bản lại bổ sung “Nàng là hàng nguyên kiện, các lính đánh thuê cũng không đụng tới nàng.”
Minh Khang cười cười không nói. Béo lão bản ý gì hắn biết, hắn cũng không lo người hầu mình còn trinh trắng hay không nhưng với tinh linh lại không được. Đây là chung thủy nổi tiếng chủng tộc, nếu như không còn trinh trắng đúng là ít ai dám mua các nàng. Lúc đó các nàng sẽ hắc hóa thành hắc ám tinh tinh cũng không chừng.
Tiếp tục đi tới là một cô gái cực kỳ nẩy nở, khuôn mặt ngốc manh lười biếng, làn da màu nâu khỏe mạnh, dài tai cùng đuôi thú, trên cổ tay, cổ chân còn có lông bao quoanh. Đây rõ ràng là một người gấu. Minh Khang hơi lấy làm kỳ, chủng tộc này có thể ra được một kẻ xinh đẹp như vậy cũng là hiếm thấy.
Béo lão bản nhìn nàng đầy thương hại giới thiệu “Nàng là người gấu tộc, lv2 tư chất, là bị lính đánh thuê lừa dối mang đi, yêu cầu duy nhất là cho nàng ăn no thì được rồi.”
Cuối cùng một gian phòng chứa một cô gái khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng, dáng người uyển chuyển rất mê người, làn da hơi xám trắng cùng đôi tai mèo, sau mông chiếc đuôi đung đưa qua lại cho thấy nàng đang nghỉ ngơi, đúng là vưu vật trời sinh.
“Đây là Cửu vĩ u minh miêu, trời sinh thích khách, lv3 tư chất, là tự nguyện bán mình” Nói đến đây lão béo hơi ngập ngừng một chút “Thế nhưng nàng yêu cầu chủ nhân cung cấp đủ tài nguyên tu luyện và không để mình ngủ cùng ai.”
Nói xong Béo lão bản còn thấp thỏm nhìn Minh Khang, món hàng này thật là không khó bán. Thế nhưng muốn bán giá cao lại cực khó. Nếu không thì với sự xinh đẹp cùng lv3 tư chất nàng đã là bánh trái thơm ngon bị giành mua mà không đến phần con tôm nhỏ như hắn xuất hàng. Hắn đúng là lo lắng Minh Khang không hiểu chuyện lại yêu cầu nữa, vậy thì hắn cũng bó tay. Đây đã là nô lệ tốt nhất mà hắn có.
Thấy khách hàng không có phản ứng gì tên béo mới thấp thỏm dò hỏi “Quý khách! Hàng hóa nơi đây có làm ngươi hài lòng?”
Minh Khang cũng đang suy tính về vấn đề tài nguyên của mình. Hắn mua nô lệ chủ yếu dùng để giúp hắn mở cửa hàng buôn bán đồ đạc luyện kim, cùng bồi dưỡng đoàn đội của mình sau này đi thám hiểm. Solo giống như độc hành hiệp tuy tốt nhưng cực kỳ dễ chết. Vũ trụ không phải chơi nhà chòi, hơi không cẩn thận lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập xung quoanh.
Mà hắn bởi vì bí mật nhiều lắm, không thể hợp thành đội với người khác nên cách duy nhất là tự mình bồi dưỡng. Vừa trung thành, vừa đáng tin lại xinh đẹp có thể sướng mắt.
Nhưng vấn đề ở đây là hiện tại các nàng là cao cấp nghề nghiệp, gia đình hắn có thể cung ứng nổi tài nguyên tu luyện, thế nhưng sau này lên siêu phàm thì chưa chắc. Cái này phải dựa vào hắn rồi, nhờ vào kiến thức học được trong thế giới phù thủy chế tạo đồ luyện kim kiếm tiền có lẽ đủ để mấy người tu luyện.
Nghĩ nghĩ Minh Khang tiến lên phía trước hỏi “Ta có thể đồng ý yêu cầu của các ngươi, thế nhưng.” Hơi kéo dài một chút hắn chăm chú nhìn các nàng mới tiếp tục nói “Ta yêu cầu các ngươi kỳ kết khế ước linh hồn, các ngươi có đồng ý?”
“!!!” Cả ba đều hơi gục đầu suy nghĩ. Gấu cô nương trước hết đứng lên hỏi “Ngươi sẽ không đánh ta chứ?”
“Không! Ta có thể viết trên khế ước.” Hắn ngay lập tức cam đoan.
“Có thể ăn no không?”
“Có thể, ngươi muốn ăn bao nhiêu tùy thích.”
“Có mật ong không, có cá không?”
“Có, ngươi muốn bao nhiêu đều được” Hắn đã bắt đầu hiểu tại sao cô nàng này bị lừa bán. Ăn hàng.
“Ta, ta có thể ngủ lười không?”
“Có....không thể, tu luyện là không thể nào lười biếng.” Minh Khang giật mình, không nghĩ tới tẹo nữa là bị cô nàng này cho vào chòng. Đúng là không thể khinh thường ai cả. Ngay cả nàng ngốc cũng có thể biến hóa ranh mãnh lừa người.
Gấu cô nương lè lưỡi làm mặt xấu rồi gật gật đầu “Ta đồng ý.”
“Ta cũng không có ý kiến.” Mèo cô nương lạnh lùng nói một câu rồi nhắm mắt lại.
“Ngươi có thể để ta trở lại quê hương sao?” Bán tinh linh cô nàng hơi do dự một chút nhưng rồi cũng quyết tâm nói ra yêu cầu của mình.
Minh Khang hơi chần chờ một lúc nói “Ta không cam đoan, ta chỉ có thể nói là lúc nào đủ mạnh sẽ để ngươi về thăm quê hương mà thôi, ngươi không thể ở lại đó.”
Nghe xong nàng không thất lạc mà lại thở phào nói “Ta cũng đồng ý.”
Nếu như Minh Khang vừa rồi đồng ý với yêu cầu của nàng nàng chắc chắn sẽ không đi theo hắn. Bởi nàng biết yêu cầu trả lại tự do cho nàng là không thể nào. Mà hắn cũng như nàng mong muốn, chỉ cho nàng một hy vọng trở về thăm nơi sinh ra nàng, như vậy đủ rồi.
Nàng có thể từ chối nhưng điều đó đồng nghĩa với không biết tương lai. Taikntrong tộc nàng được nghe kể nhân loại có một số có các loại ham muốn biến thái. Ở lại đây với tương lai không biết còn không bằng đánh cược một lần, đánh cược một phen Minh Khang là một chủ nhân tốt.
Minh Khang gật đầu quay người nhìn đang cười híp mắt béo lão bản hỏi “Tất cả bao nhiêu?”
“250k bản nguyên chắc giá.” Béo lão bản xoa xoa tay lộ bản chất gian thương.
Minh Khang chém đinh chặt sắt nói “150k.”
Béo lão bản ngay lập tức kêu rên van nài “Cái này không được đâu quý khách, các nàng đều xinh đẹp, tư chất cao hơn nữa là nguyên kiện. 150k còn không đủ giá ta mua các nàng a. Quý khách lần đầu tiên tới đây ta có thể bớt cho ngươi 20k, 230k bản nguyên.”
“150k, nếu không đồng ý ta quay đầu rời đi.” Minh Khang lại khẳng đinh một lần nữa.
“210k, 210k được không. Ta tự mình làm chủ bớt cho ngươi 40k coi như quà gặp mặt, ý ngươi như thế nào?”
Minh Khang xoay người giả bộ rời đi thì béo lão bản lao tới giữ tay hắn lại “150k, 150k được rồi, ta chịu lỗ vốn bán cho ngươi, người bạn này ta kết.” Lúc nói chuyện còn giả bộ mười phần đau nhức.
“Ngươi ta đều biết cái giá này ngươi sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát, đừng giả bộ nữa, mang khế ước của các nàng ra.” nói rồi Minh Khang bắt đầu kết nối máy truyền tin lập tức trả tiền cho béo lão bản.
Máy truyền tin lên cấp có khác, công năng lập tức chuyển đổi từ tay thao tác sang ý nghĩ thao tác thật đúng là thuận tiện.
Nhận được tiền béo lão bản lại diễn kịch trở mặt từ thịt đau chuyển sang cười lớn trong chớp mắt. Thật đúng là nhân sinh như một vở kịch, toàn bộ đều nhờ vào diễn. Tiếp theo hắn lấy khế ước của các nàng, bonus thêm ba tờ linh hồn khế ước đưa cho Minh Khang.
Cả hai đều hiểu béo lão bản ăn được đầy bồn đầy bát nhưng không nói ra. Một cặp lv2 song sinh trứng cũng mới chỉ 14k bản nguyên, bên ngoài có bán người hầu xinh đẹp lv2 cũng chỉ cần 10k giá này là đủ, lv3 nhiều hơn nữa cùng lắm khoảng 50k.
Thế nhưng các nàng đắt giá ở chỗ độ hiếm thấy cùng cấp độ có sẵn không phải bồi dưỡng. Tinh linh không cần phải nói, có hàng là bán được, lv3 tư chất cũng giống vậy cứ xuất hiện là bị mang đi liền. May mắn mèo cô nương yêu cầu cùng giá tiền làm người ta khó chấp nhận mới đến phiên hắn. Còn gấu cô nương tuy không tính là hàng hiếm nhưng đủ trung thành dễ nuôi. Cho ăn là được.