Editor: Anh Anh
“Ôi...”
Vào giờ sửu, đêm thu se lạnh. Kèn lệnh cảnh báo đột nhiên vang lớn, đánh thức Hạ Hầu Tuyên và những người khác trong doanh trại đang trong giấc mộng.
“Có kẻ địch tấn công!”
Một chiêu lý ngư đả đỉnh* nhảy xuống giường, Hạ Hầu Tuyên vốn mặc chiến bào chìm vào giấc ngủ dưới sự trợ giúp của Nhược Nghiên khoác áo giáp lên bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó hắn một tay nhấc thương Lê Hoa lên, một tay dắt Nhược Nghiên muội tử vọt ra khỏi lều: Vào lúc này, bên ngoài doanh trại đã cực kỳ hỗn loạn, ngựa hí ầm ĩ, binh đao loạn lạc, tiếng la giết hết đợt này đến đợt khác, Hạ Hầu Tuyên tinh mắt nhìn thấy có kẻ địch thừa dịp hỗn loạn mà phóng hỏa, một số xe ngựa chở đầy lương thảo đã bị đốt cháy...
*Lý ngư đả đỉnh: Một động tác võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy
Trong lòng rét lạnh, Hạ Hầu Tuyên vội vàng tập hợp nhân mã của mình lại một chỗ: Bởi vì thân phận quý giá, kể cả lều của quan phụ thuộc của hắn cũng ở trong doanh địa, mà phần lớn cấm vệ quân đều ngủ ở xung quanh, vì vậy nhanh chóng tập hợp xong mọi người.
Cho đến lúc này, kẻ địch vẫn chưa giết đến trung tâm doanh trại, Hạ Hầu Tuyên có thể đoán được nhân số của kẻ địch cũng không nhiều, muốn ỷ vào đánh lén và hủy sạch lương thảo, không tạo được uy hiếp quá lớn với tính mạng của bọn họ. Nếu như thế, Hạ Hầu Tuyên nhanh chóng đưa ra quyết định, trước tiên bố trí Trần Thục Dao dẫn Nương Tử Quân ở lại trong doanh địa bảo vệ Nhược Nghiên và quân y hậu cần, sau đó chia 600 cấm vệ quân làm bốn đội, do hắn, Tề Tĩnh An, Kỷ Ngạn Bình và Hứa Thắng mỗi người dẫn một đội, đi ra bốn phương tám hướng tiếp viện cho bên ngoài doanh trại.
Lại nói, rốt cuộc kẻ địch có lai lịch gì?
Vấn đề này không chỉ Hạ Hầu Tuyên đang suy nghĩ, mà tất cả mọi người ở đây đều nghi ngờ: Chẳng lẽ người Tây Man có thể vòng qua đại doanh Hưng Khánh, nơi có hàng vạn binh mã đóng quân mà chạy tới đây cướp lương thảo?
Chuyện này sao có thể chứ... Nếu bọn họ xuất phát từ phía đại doanh Hưng Khánh, vận chuyển lương thực để tiếp viện cho tiền tuyến, vậy thì nửa đường gặp phải người Tây Man mai phục cũng không có gì lạ, dù sao cướp lương thảo là một trong những kế sách cực kỳ thường gặp trong chiến tranh; nhưng bọn họ lại vận chuyển lương thực từ phía hậu phương, vẫn còn trong lãnh thổ của Đại Ngụy... Dưới tình huống như vậy mà còn bị dạ tập, há chẳng phải nói kẻ địch đã vượt qua đường biên giới rồi?!
Thật đúng là chuyện lạ, Quách Lệnh Tuần và mấy vạn binh mã ở đây cũng không phải người mù hay kẻ ngốc, không có lý nào lại mặc một nhóm quân địch vượt qua biên cảnh dưới mí mắt của bọn họ, tới cướp đốt lương thảo triều đình chi viện cho bọn họ?!
Nói tóm lại, đây thật sự là một cuộc dạ tập vô cùng kỳ lạ không thể giải thích được. Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là giết lùi kẻ địch, giữ được lương thảo, chuyện chưa nghĩ ra thì chờ sau này lại nghĩ tiếp.
“Giết...”
Tiếng kèn lệnh cảnh báo vang lên còn chưa tới một khắc đồng hồ, Hạ Hầu Tuyên đã dẫn theo 150 cấm vệ quân chạy đến phía đông ngoài doanh trại, gia nhập cuộc chiến, bắt đầu đối đầu trực diện với kẻ địch:
Đám đột kích là một nhóm người mặc trang phục màu đen bó sát người, thắt lưng treo nỏ tay, tay cầm loan đao chém ngựa, bọn họ không cưỡi ngựa, dưới màn trời tối đen như mực lén bước đi mà đến, chia ra đánh lén doanh trại từ bốn phương tám hướng, mỗi một chỗ cũng chỉ có hơn trăm người.
Tuy nhiên, đừng thấy số lượng những người áo đen kia ít, trang phục cũng không giống quân đội chính quy, nhưng thực lực của bọn họ không hề tầm thường... Cấm vệ quân Hạ Hầu Tuyên mang tới cộng thêm binh lính gác đêm cũng gần hai trăm người, gần như có ưu thế gấp đôi về số lượng, còn là kỵ binh và bộ binh, theo lý thuyết nên thắng lợi một cách dễ dàng mới đúng... Ai ngờ sau khi hai bên tiếp chiến, bên phía Hạ Hầu Tuyên lại cảm thấy trầy trật!
Chỉ thấy những người áo đen kia dùng chiêu thức “Chém chân ngựa, bổ một đao”, gần như chỉ trong nửa khắc đã giết bảy bảy tám tám binh sĩ trong hàng đầu tiên thúc ngựa xông tới; hơn nữa nhóm người áo đen còn có thân thủ linh hoạt, khiên những binh sĩ ngồi trên lưng ngựa khó có thể dùng trường thương đâm trúng bọn họ, ngược lại rất dễ trở thành cái bia của nỏ tay...
“Xuống ngựa kết trận!” Hạ Hầu Tuyên quát lớn một tiếng, chỉ huy các cấm vệ quân xuống ngựa kết thành vòng trận đối địch hoả lực đồng loạt, khiến tình thế trong sân cuối cùng cũng thoáng nghiêng về phía bọn họ. Nhưng sức chiến đấu của kẻ địch vẫn rất mạnh, còn mang theo khí thế thấy chết không sờn, vậy nên hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.
“Tướng quân cẩn thận!” Tần Liên Hoành nhào tới hất bay một mũi nỏ mà người áo đen bắn về phía Hạ Hầu Tuyên, nhắc nhở: “Những người này giống thích khách hơn là quân sĩ, cực kỳ có sở trường đánh lén!”
Hạ Hầu Tuyên nặng nề gật đầu, tiếp tục dồn toàn bộ tâm trí của hắn vào chiến trường, cũng không nói lời nào. Theo cái nhìn của hắn, quả thật những người áo đen này không phải quân sĩ bình thường, nhưng cũng không phải thích khách, hẳn là “Lính đặc chủng” được huấn luyện đặc biệt: Lính đặc chủng xưa nay đều không hiếm thấy, cũng không bừa bãi vô danh, sách sử ghi lại hãm trận doanh, tử sĩ doanh, tiên đăng doanh... Cũng từng là lính đặc chủng uy danh hiển hách, có tác dụng chiến lược đặc biệt, thậm chí có thể đảo ngược thắng bại của một trận chiến lớn.
Vốn dĩ, cấm vệ quân trực thuộc hoàng đế Đại Ngụy cũng xem như là một đội quân lính đặc chủng. Nhưng vài chục năm nay gần đây, liên tục mấy đời hoàng đế Đại Ngụy đều không đặc biệt chọn lựa lương tướng tới thống lĩnh và huấn luyện cấm vệ quân, ngược lại để một vài người tầm thường ngồi không ăn bám, đến nỗi sức chiến đấu của lính cấm vệ giảm dần theo năm tháng... Tới hôm nay, nhóm thân binh của Hạ Hầu Tuyên so với đám “Lính đặc chủng thật sự” đen thui này, đúng là có thể phân chia cao thấp, khiến người ta phải thổn thức.
Sức chiến đấu của binh lính dưới quyền và kẻ địch có sự chênh lệch rõ ràng, tuy Hạ Hầu Tuyên có năng lực, nhưng cũng rất khó chiếm được nhiều chỗ tốt, chỉ có thể lợi dụng ưu thế về số lượng và nghệ thuật chỉ huy để đọ sức với quân địch.
Cũng may bên phía Hạ Hầu Tuyên không đánh bao lâu, cấm vệ quân cũng chưa tổn thất quá nhiều, Trần Trường Thanh đã tập hợp những thân binh còn lại của mình chạy tới... Mặc dù phần lớn thân binh của ông phân tán ở bốn phương tám hướng doanh trại chịu trách nhiệm gác đêm, nhưng ông vẫn tập hợp được 300 - 400 người tới chi viện, đây tuyệt đối là ưu thế áp đảo về số lượng, cho dù những người áo đen kia có thực lực “Chém chân ngựa” cao hơn nữa, cũng bị vó ngựa giẫm chết như thường... Vậy nên Trần Trường Thanh vừa đến thì Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không còn áp lực nữa.
“Trần tướng quân, kẻ địch còn dư lại giao cho ngươi, cố gắng giữ lại một vài người sống để tra hỏi...” Hạ Hầu Tuyên chỉ huy cấm vệ quân nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, lên ngựa một lần nữa, nhường vị trí cho đám người Trần Trường Thanh.
“Hừ, đương nhiên ta biết nên làm thế nào, Hữu tướng quân vẫn nhanh đi trợ giúp nhóm quan phụ thuộc của ngươi đi, nhất là cái tên họ Kỷ ấy!” Trần Trường Thanh liếc Hạ Hầu Tuyên một cái, thúc ngựa lên trước, giơ roi cao giọng nói: “Các huynh đệ, bao vây đám tạp nham này lại, một tên cũng không được thoát!”
“...Giết!”
“Cấm vệ quân nghe lệnh, hỏa tốc chạy tới tiếp viện cho phía Nam; Liên Hoành, ngươi dẫn bọn họ.” Phía Nam chính là chỗ của Kỷ Ngạn Bình, sau khi Hạ Hầu Tuyên hạ mệnh lệnh này, thì bản thân cũng quay đầu ngựa chạy về phía Bắc: Phía Bắc là đội ngũ của Tề Tĩnh An.
“Hả?!” Tần Liên Hoành hơi ngẩn ra, vội vàng duỗi tay chỉ vào mười cấm vệ quân nói: “Các ngươi theo sau bảo vệ Tướng quân, những người còn lại đi theo ta!” Hắn thúc vào bụng ngựa, dẫn đội gấp rút chạy về phía Nam, không hề chậm trễ một chút nào, nhưng trong miệng hắn lại không nhịn được lẩm bẩm: “Ai được lòng tướng quân hơn thật sự quá rõ ràng rồi, vậy mà tên họ Kỷ kia còn khoác vai ta khoe khoang gì mà biểu ca biểu muội thanh mai trúc mã, vớ vẩn...”
Sự thật đúng như Tần Liên Hoành nghĩ, sao biểu ca có thể so sánh được với “Phò mã tương lai hiền huệ” được? Đương nhiên là Hạ Hầu Tuyên nhớ mong Tề Tĩnh An hơn.
Nhưng biết rõ tình hình chiến đấu bên phía Kỷ Ngạn Bình nguy hiểm hơn, sao Hạ Hầu Tuyên có thể thấy chết mà không cứu chứ? Lấy tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không vì tình cảm mà thiên vị mất đi lý trí, vậy nên hắn phái nhân mã qua giúp biểu ca. Về phần Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên tin vào bản lĩnh của hắn, cho dù hoàn toàn không có tiếp viện thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng Hạ Hầu Tuyên cũng phải đích thân qua xem mới có thể yên tâm.
“Tĩnh An...” Ai ngờ tình huống lại rất không thích hợp, Hạ Hầu Tuyên vừa chạy về phía Bắc một đoạn, thì phát hiện thế lửa ở hướng này mãnh liệt hơn phía Đông rất nhiều, làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên nhanh chóng che khuất tầm nhìn của hắn. Tim chợt chùng xuống, hắn thúc ngựa lên trước, xông vào làn khói dày đặc cố gắng tìm người.
“Điện hạ?” Tiếng Tề Tĩnh An nhanh chóng truyền tới, chỉ thấy trên mặt hắn phủ một mảnh vải ướt, giọng nói có hơi lúng búng, nhưng trạng thái của hắn so với Hạ Hầu Tuyên bị khói xông trực diện tốt hơn nhiều, “Bên này khói quá dày đặc, chúng ta đến bên kia đi!”
Hai người cưỡi ngựa rời khỏi phạm vi khói dày bao phủ, Hạ Hầu Tuyên ho khan vài tiếng, cảm thấy hơi khó thở, cau mày hỏi: “Sao thế, tại sao thế lửa bên này lại lớn như vậy? Ta còn tưởng ngươi bị thiêu rụi rồi!”
Tề Tĩnh An gỡ miếng vải ướt trên mặt xuống, thấy mặt Hạ Hầu Tuyên xám xịt vì bị khói hun, ngay cả hốc mắt cũng hơi ửng hồng, trong lòng rất cảm động, nhỏ giọng nói: “ 'Tuyên muội' đối xử với ta thật tốt.”
Hạ Hầu Tuyên ho càng mạnh hơn, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Thấy tình huống này, Tề Tĩnh An vội vàng nói sang chuyện khác, giải thích: “Thế lửa bên này mạnh như vậy là vì ta để các cấm vệ quân đẩy những xe lương bị bắt lửa bao vây kẻ địch, đồng thời ném đuốc về phía đối phương... Những người đó vì đốt lương thảo mà đến cho nên chắc chắc mang theo không ít lưu huỳnh cỏ khô trên người, rất thích hợp dùng hỏa công để đối phó với bọn họ... Cuối cùng hiệu quả cũng thật sự không tệ, những người áo đen đó gần như chết sạch, cấm vệ quân không bị tổn hại mấy.”
“Làm rất tốt!” Hạ Hầu Tuyên miễn cưỡng khôi phục lại hơi thở, khen một tiếng, lại lắc đầu khẽ thở dài: “Ta thật sự không nghĩ tới biện pháp hỏa công, vậy nên vừa phí tâm chỉ huy kết trận, lại chạy tới lo lắng cho ngươi một trận vô ích... Khụ, kết quả ngươi còn cố ý chọc tức ta, thật là không phúc hậu.”
Tề Tĩnh An thầm buồn bực: Sao ta lại không hiền hậu, cũng lắm cũng chỉ là không trang trọng... Hơn nữa ta cũng không cố ý trêu chọc, rõ là cảm thấy rung động mà bật thốt lên, dù cho 'Tuyên muội' tính cách rộng rãi cũng không xấu hổ, không nên tức giận mới phải chứ? Loại phản ứng này thật sự có chút kỳ lạ.
Nhưng dù Tề Tĩnh An buồn bực, thì vẫn thành thành thật thật nhận sai, nữ hài tử ấy à, vốn là phải dỗ dành... Sau khi nhận sai, hắn lại chuyển đề tài, “Có lẽ chỗ khác cần tiếp viện, chúng ta dẫn người đi xem thử?”
Nói tới chính sự, Hạ Hầu Tuyên lập tức vứt cái rối rắm nho nhỏ về vấn đề xưng hô ra sau, “Không cần, Liên Hoành dẫn người qua chỗ Ngạn Bình rồi, Trần tướng quân sẽ đi tiếp viện cho Hứa Thắng, chúng ta dẫn người bắt đầu chữa cháy đi, sau đó kiểm tra lại lương thảo tổn thất một chút...”
Trận Dạ Tập này coi như đến đây là chấm dứt, nhưng cũng để lại những nghi vấn không nhỏ: Rốt cuộc những người áo đen đó có lai lịch gì? Cuối cùng Trần Trường Thanh cũng không thể lưu lại một người còn sống... Bọn họ là tử sĩ thật sự, hoặc chết trận, hoặc tự vẫn, tóm lại không bắt được ai.
Đối với lần này, Trần Trường Thanh rất phiền muộn, hơn nữa, càng khiến ông phiền muộn hơn là lương thảo bị tổn thất hơn một nửa: Hết cách rồi, mặc dù bọn họ phản ứng coi như kịp thời, nhưng lương thảo vốn là hàng hóa dễ cháy, hơn nữa hiện tại còn đang là tiết trời cuối thu, sức gió rất lớn, vậy nên thật sự bị tổn thất không ít.
Ngoài ra thân binh của Trần Trường Thanh cũng bị chết gần một nửa, nhân số từ tám trăm xuống còn bốn trăm, ngược lại, cấm vệ quân của Hạ Hầu Tuyên vẫn còn lại hơn bốn trăm người, nếu tính cả Nương Tử Quân, đã có thể vượt qua cả Trần Trường Thanh rồi.
Đương nhiên Hạ Hầu Tuyên cũng không thèm để ý đến vượt qua hay không vượt qua, lúc này tâm trạng hắn tràn đầy cảnh giác, bởi vì hắn biết rõ, nếu không có tài lực hùng hậu chống đỡ, thì rất khó huấn luyện ra lính đặc chủng được... Cho dù không phân tích phong cách hành sự của những người áo đen kia, chỉ đơn giản nhìn vào dáng vẻ của bọn họ cũng thấy không giống người Tây Man, vậy thì rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ?
Cuối cùng, đám người bọn họ mang theo lương thảo còn dư lại và mấy cỗ thi thể của người áo đen để nghiên cứu sâu hơn, tăng tốc chạy tới đại doanh Hưng Khánh.
... Cuối cùng cũng đến.
Nhưng chào đón bọn họ là vẻ mặt còn đen hơn cả Trần Trường Thanh của đại tướng quân Quách Lệnh Tuần... “Tả Hữu Tướng quân, lương thảo thiếu hơn một nửa, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, hai người các vị đều đã không làm tròn bổn phận, nhất định phải xử theo quân pháp!”
Tác giả có lời muốn nói: Khà khà khà, xử theo quân pháp ~ Đánh pp (Mông) khá là tình thú - Nở một nụ cười không hiền hậu