Editor: Anh Anh
Trong nháy mắt, thời gian như dừng lại, nét mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức khó mà hình dung... Kinh ngạc, bàng hoàng, khẩn trương, kích động...
Đâu chỉ nhân sinh muôn hình vạn trạng.
Một khắc sau, thời gian bắt đầu chuyển động lại, Kỷ quý phi đột nhiên hồi phục tinh thần, đôi mắt trừng lớn, lông mày dựng thẳng, âm thanh bén nhọn như đao, quát lên: “Là ngươi!”
Người tới là ai? Chỉ thấy người nọ đứng ngay trước giường Hoàng đế, vẻ mặt thậm chí còn cứng ngắc hơn cả Hoàng đế bị trúng gió... Chính là thủ lĩnh lính cấm vệ, Hứa Thắng.
Vừa rồi Hứa Thắng đang tuần tra gần đó, nghe thấy tiếng kêu của Vương tổng quản, hắn lập tức phi tới, lại thật sự không ngờ trong tầm củng của hoàng để đang diễn ra một trò đùa kinh người như vậy!
“Kỷ nương nương... Ngài cần gì phải như thế?”
Giọng Hứa Thắng khàn khàn, trong ánh mắt cũng giấu vài phần xoắn xuýt: Tuy trong lòng hắn coi đại nghĩa “Trung Quân Ái Quốc” là điều quan trọng nhất để trở thành một nam nhi dựng thân hậu thế, nhưng hắn cũng không phải người không có đầu óc hay đầu óc chậm chạp, vậy nên đứng trước tình huống phức tạp này, hắn rối rắm...
Rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào đây? Chẳng lẽ hắn còn có thể xem Kỷ quý phi và vợ chồng Tam hoàng tử thành phản tặc bắt lại à?
Nếu trực tiếp ỷ vào võ lực làm bừa, quả thật Hứa Thắng có thể làm được, nhưng tiếp theo thì sao? Nâng Ngũ hoàng tử còn tấm bé kiến thức nông cạn núi dựa thì đã đổ lên ngôi vị hoàng đế, hay để lão hoàng đế trúng gió chủ trì triều chính?... Điều này hiển nhiên đều không thích hợp!
Ngẫm lại mà xem, trước mắt Đại Ngụy đang đồng thời giao chiến với hai nước láng giềng, nếu triều đình xảy ra biến động lớn, để đám kẻ địch nắm được cơ hội phản công, vậy thì sẽ ra sao?!
Còn nữa, lấy giao tình của Hứa Thắng và Hạ Hầu Tuyên, hắn vốn nghiêng về phe Tam hoàng tử, thậm chí triều hội hôm nay vừa kết thúc, hắn đã coi Hạ Hầu Trác như chủ quân mới rồi, sao có thể ngờ chỉ trong chớp mắt đã ầm ĩ ra một chuyện như vậy? Lúc này đây, lão hoàng đế còn chưa thoái vị, từ “Đạo đức nghề nghiệp” mà nói, Hứa Thắng nên hiệu trung với ông, nhưng từ phương diện khác mà nói, hắn...
“Hứa Thống lĩnh,“ Nghe được sự do dự trong giọng nói của Hứa Thắng, trong lòng Kỷ quý phi hơi bình tĩnh lại, ánh mắt thâm trầm chợt nhìn về phía Hứa Thắng, ý vị sâu xa nói: “Bây giờ ngươi lập tức rời đi, chúng ta coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Hứa Thắng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía lão hoàng đế hô hấp dồn dập: Mặc dù trước đây Hoàng đế da dẻ nhăn nheo, sắc mặt vàng vọt, nhưng khi mặc hoa phục ngồi trên long ỷ vẫn có mấy phần khí thế, còn dáng vẻ bây giờ của ông, mắt lệch miệng méo, hơn nữa cả người đang phát run... Cũng không biết là vì tức giận hay sợ hãi, tóm lại Hoàng đế thoạt nhìn chính là một ông lão gần đất xa trời vừa đáng thương vừa đáng buồn.
“Kỷ nương nương, hiện tại mọi người lập tức rời đi, ta cũng có thể như hôm nay không có chuyện gi xảy ra.”
Đương nhiên Hứa Thắng không thể cứ thế mà rời khỏi, cho dù không đề cập tới đạo đức nghề nghiệp, cũng không nói tới lương chi làm người của hắn, chỉ bằng nếu hắn cứ đi như vậy, lão hoàng đế chết chắc, còn Tam hoàng tử sau khi lên ngôi há có thể bỏ qua cho hắn chắc?
Tuy Hứa Thắng vẫn chưa nghĩ ra cách gì tốt để giải quyết vấn đề phức tạp trước mắt, hắn chỉ nghĩ đơn giản, đầu tiên phải để Hoàng đế sống, Hoàng đế còn sống hắn mới có thể sống; tiếp đó hắn cũng không muốn quậy đến mức triều đình đại loạn, có biện pháp gì có thể vẹn toàn đôi bên được không đây?
Bản thân không thể nghĩ ra cách gì, không bằng hỏi người thông minh hơn mình... Hứa Thắng đã thầm đưa ra quyết định trong lòng, trước tiên phải vượt qua cửa ải này đã, sau đó đi tìm Phò Mã bàn bạc thật kỹ lưỡng, hỏi thử xem Phò Mã định giải quyết chuyện lung tung rối loạn của nhạc phụ và nhạc mẫu như thế nào...
“Hứa Thống lĩnh, có lẽ ngươi nói đúng, chúng ta lập tức rời đi là biện pháp dàn xếp ổn thỏa tốt hơn. Tuy nhiên, ta thật sự hy vọng ngươi thân là người biết chuyện, quả thật có suy khĩ nhân nhượng cho khỏi phiền, nếu không, nếu đến tai trên dưới triều đình dân chúng khiến gà chó không yên, vậy thì đối với ai cũng không có chỗ tốt.”
Mắt thấy Hứa Thắng quyết tâm bảo vệ lão hoàng đế, Kỷ quý phi âm thầm cân nhắc “Lực chiến đấu” giữa hai bên, trong lòng biết rõ “Cả nhà bọn họ cùng tiến lên” cũng chưa chắc có thể động được một cánh tay Hứa Thắng, lại nghĩ đến các cấm vệ quân đang tuần tra gần đây... Bà cũng chỉ có thể tạm thời mềm xuống.
Tuy nhiên, chịu thua là một chuyện, uy hiếp cũng không thể thiếu, bằng không bọn họ vừa đi, Hứa Thắng quay đầu đưa lão hoàng đế đi ra mắt quần thần, vậy thì phe Tam hoàng tử thật sự xong đời.
Thật ra lúc này Kỷ quý phi mới âm thầm hối hận: Vừa rồi bà thật sự quá vọng động, vốn hoàn toàn có thể dùng chút biện pháp vòng vèo để giải quyết lão hoàng đế, không cần thiết phải trực tiếp động thủ.
Nhưng nói đi nói lại thì, Kỷ quý phi đột nhiên kích động như vậy cũng có thể hiểu được, cái cảm xúc mừng rỡ kinh hãi giận dữ lên xuống đó, đủ để phá tan thần trí của một người. Hơn nữa Hoàng đế tỉnh lại vào lúc này, quả thật gây bất lợi cho bà: Đứng ở góc độ hoàng đế mà nghĩ, cho dù ông ta thật sự bị trúng gió, sau này khó mà khôi phục bình thường, phải nhường lại ngôi vị hoàng đế, nhưng không phải ông ta mới hôn mê có một ngày à, đâu phải mười ngày nửa tháng, kết quả Tam nhi tử của ông ta đã không kịp chờ đợi mà muốn thay thế mình rồi, Hoàng đế có thể vui lòng được sao?
Một khi Hoàng đế không vui lòng, thì sẽ xảy ra biến số, nếu ông hoàn toàn tê liệt thì thôi đi, đằng này vẫn còn một ngón út có thể cử động được... Nghìn vạn lần đừng xem thường công dụng của một ngón út, chỉ cần đây là ngón út của hoàng đế, cũng đủ để người có lòng xuất ra đủ loại chiêu trò... Vậy nên Kỷ quý phi mới lập tức nóng ruột, Từ Yến Du cũng bộc phát, nói đơn giản, bọn họ đều vì muốn ổn định quyền thế và địa vị của “Mẫu nghi thiên hạ“.
“Mạt tướng tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện của Kỷ nương nương và Tam điện hạ, chỉ mong mọi người có thể nể tình phu thê, phụ tử, để bệ hạ yên ổn làm Thái Thượng Hoàng dưỡng thọ thôi.”
Hứa Thắng nói như vậy, chỉ mong đám người Kỷ quý phi mau chóng rời đi, thứ nhất hắn rất muốn lập tức đi tìm Tề Tĩnh An bàn bạc, thứ hai nhìn dáng vẻ sắc mặt của Kỷ quý phi, trong lòng thật sự khó chịu, kìm nén đến sợ... Chuyện ngày hôm nay đã phá vỡ chút nhận thức và ranh giới đạo đức cuối cùng của hắn, vậy nên hiện tại đầu óc của hắn rất loạn, tâm trạng cũng rất loạn, ngay cả cái mặt gỗ cũng sắp không giữ được.
Kỷ quý phi gật đầu, còn thoáng cong khóe miệng tỏ vẻ hài lòng, “Aizz, thật ra phe ta chỉ kích động quá mà thôi, ngươi cũng biết, nữ nhân trong hậu cung đều không dễ dàng...” Nói xong, bà từ từ đi tới cạnh giường, dưới cái nhìn sói mói cảnh giác của Hứa Thắng, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, nhìn thẳng vào ánh mắt vừa hận vừa sợ của lão hoàng đế, thở dài sâu kín: “Bệ hạ, ta đã tặng hết hơn hai mươi năm thanh xuân tươi đẹp cho ngài, ta đối với ngài, sao có thể không có tình cảm chứ?”
Hoàng đế trừng mắt nhìn, hiển nhiên cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Không chỉ Hoàng đế, những người khác cũng hơi ngớ ra: Rốt cuộc trong hồ lô của Kỷ quý phi đang bán thuốc gì vậy? Sao đột nhiên phong cách lại thay đổi?
“Thế nhưng trong hậu cung muôn hoa đua thắm khoe hồng, ta cũng không muốn làm một đóa hoa từ từ khô héo, lòng dạ chỉ có thể cứng rắn lại, càng ngày càng trở nên bạc tình vô nghĩa, để đáp trả lại sự bạc tình vô nghĩa của ngươi đối với nữ nhân chúng ta...”
Kỷ quý phi nói tiếp, giống như một thiếu nữ ai oán muốn kể lể tâm sự, khiến mọi người không kịp phản ứng rốt cuộc đây là tình huống gì; ngay cả hoàng đế cũng không chú ý, Kỷ quý phi dịu dàng buồn bã kể lể, rồi “Rất tự nhiên” nắm lấy tay của ông...
“Ôi!” Vương tổng quản đột nhiên kêu thét lên một tiếng, bởi vì ông ngồi dưới đất, tầm mắt hơi thấp, vậy nên là người đầu tiên phát hiện ra giữa ngón tay Kỷ quý phi lóe lên ánh sáng sắc lạnh...
Vậy nhưng nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, khi Vương tổng quản kêu thành tiếng, Hứa Thắng đã không kịp ngăn cản... Kỷ quý phi dùng một thanh dao nhỏ dùng để sửa móng tay cứ thế tước đi ngón út duy nhất có năng lực hành động của Hoàng đế!
Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người, Kỷ quý phi thản nhiên đứng dậy, dùng khăn tay cẩn thận gói lại mẩu ngón tay út bị cắt đứt, sau đó khẽ mỉm cười, nói: “Hứa Thống lĩnh, chúng ta rời đi trước, nhớ lấy lời ngươi đã nói, coi như không xảy ra chuyện gì... Quân tử nhất ngôn Tứ Mã Nan Truy nhé.”
Hứa Thắng đột nhiên biến sắc, rốt cuộc cũng không giữ được gương mặt gỗ của mình, nhưng việc đã đến nước này, dù hắn thật sự muốn xem đám người Kỷ quý phi thành phản tặc bắt lại, thì cũng mất đi “Nhân chứng” quan trọng nhất, vậy nên hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn nữ nhân đáng sợ kia chậm rãi rời khỏi tẩm cung của hoàng đế... Giống như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Hầu Trác bị Từ Yến Du lôi kéo, cũng theo sau Kỷ quý phi rời đi, nhưng hai mắt hắn vô thần, cả người có vẻ ngu si đần độn, hiển nhiên đã bị đả kích... Đợi đến ngày lên ngôi có thể khôi phục được hay không cũng khó nói.
“Trời ạ, trời ạ, bệ hạ đáng thương của ta...” Vương tổng quản cầm bàn tay thiếu một ngón của Hoàng đế, cả bàn tay phải đều bị máu tươi nhuộm đỏ, gào khóc thành tiếng.
Tay đứt ruột xót, Hoàng đế đau đến mức nước mắt giàn giụa, há mồm thở dốc, hổn hà hổn hển, liền khàn khàn phun ra hai chữ không rõ... “Độc Phụ!”
Vương tổng quản và Hứa Thắng đều sững sờ, “Bệ hạ ngài có thể nói chuyện được rồi?” Dùng một ngón út đổi được năng lực nói chuyện... Hình như cũng không thiệt lắm?
Hoàng đế phẫn hận lẩm bẩm một trận, nhưng bởi vì đầu lưỡi của ông còn chưa linh hoạt, vậy nên cụ thể ông nói thầm những gì, Hứa Thắng và Vương tổng quản một câu cũng không nghe ra được. Nhưng bọn họ đều hiểu, hiện tượng Hoàng đế mở miệng nói chuyện báo trước tương lai tuyệt đối sẽ không yên ổn!
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Tam điện hạ chuẩn bị lên ngôi, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bãi nhiệm chức vụ của Hứa Thống lĩnh, thế thì chúng ta cũng chỉ có thể mặc người chém giết rồi!”
Nói đi nói lại, không cần biết tương lai bất ổn cỡ nào, thì cũng còn lâu lắm. Làm cách nào vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất, Vương tổng quản vừa băng bó vết thương cho Hoàng đế, vừa mặt ủ mày chau đặt câu hỏi với Hoàng đế và Hứa Thắng.
Hoàng đế mờ mịt trừng mắt nhìn, sau đó giống như Vương tổng quản cùng đưa mắt nhìn về phía Hứa Thắng.
“Mạt tướng định đi tìm Phò Mã nói rõ tình huống, tin rằng nhất định hắn sẽ có biện pháp tốt!”
Tác giả có lời muốn nói: Xông tới không phải phò mã nữa rồi~ Càng không thể là công chúa đâu =w= Mọi người đoán sai hết rồi hê hê ~