Editor: Anh Anh
Mặc dù không xác định được rốt cuộc nhị hoàng tử nảy sinh nghi ngờ. phát hiện ra gì đó, hay là có suy nghĩ gì khác, nhưng nếu biểu hiện của hắn đã “Không thân thiện” như thế, vậy thì cũng không cần phải khách sáo với hắn nữa rồi, hừ.
Tề Tĩnh An nghĩ đến đây, con ngươi đảo một vòng, rồi cười ha ha đến bên cạnh Hoàng đế, nói vài câu khiếm tốn như kế hoạch ban đầu, bày tỏ “Hiển nhiên” là hắn trèo cao, vậy nên hắn vừa cảm thấy may mắn vì công chúa vừa mắt mình, càng biết ơn hoàng đến đã tác thành cho bọn họ... Cứ như thế, sau khi dỗ cho Hoàng đế mặt mày hớn hở, Tề Tĩnh An lại thay đổi cách nói chuyện, còn nói Hoàng đế rõ ràng là một từ phụ kiêm minh quân cực kỳ hiếm có, vậy mà thái tử lại không biết quý trọng, gây ra họa lớn ngày hôm nay, thật đúng là khiến người ta cảm thấy khó hiểu...
Nhưng thái tử đã ra đi rồi, suy nghĩ của hắn cũng trở thành điều bí ẩn, cho dù sau này mọi người có thể đưa ra đủ loại suy đoán suy luận, cuối cùng cũng không có cách nào đối chất với hắn như nha môn thẩm án, bắt hắn nhận tội hối lỗi.
“Hừ, cái tên nghiệt xúc đó đã đền tội rồi thì thôi, nhưng ở đây còn có một tên nữa!” Vừa nghe thấy Tề Tĩnh An nói như thế, Hoàng đế lập tức nhớ đến sự tồn tại của nhị hoàng tử, ánh mắt nhất thời như dao găm bắn về phía góc tường...
Bởi vì trước mắt còn rất nhiều việc quan trọng hơn việc xử lý nhị hoàng tử nhiều, vậy nên Hạ Hầu Tuyên chỉ để lại mấy lính cấm vệ trông giữ nhị ca của hắn, tạm thời không rảnh để ý tới đối phương; còn Hoàng đế thì sao, vì trong khoảng thời gian ngắn chịu quá nhiều kích thích, lúc này ông vừa mừng, vừa sợ, hơn nữa thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên cũng ném con trai thứ hai của mình ra sau đầu.
Lúc này, dưới lời cảm khái ẩn chứa ý nhắc nhở của Tề Tĩnh An, cuối cùng Hoàng đế cũng từ đứa con thái tử nghiệt súc liên tưởng đến tên nghịch tử nhị hoàng tử này... “Lão Nhị, những ngày qua, trẫm tự hỏi đối xử với ngươi không hệ tệ bạc, sủng ái ngươi hơn cả những huynh đệ khác... Nhưng ngươi thì sao? Ngươi báo đáp trẫm thế nào? Lại dám đi theo đám phản nghịch! Tội không thể tha! Bây giờ ngươi còn lời nào muốn nói không?”
Hoàng đế vỗ mạnh lên bàn một cái, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện dáng vẻ đứa con trai thứ hai của ông thật sự cực kỳ thê thảm: Trên cánh tay vẫn còn cắm mũi tên mà Tề Tĩnh An bắn ra, máu tươi nhuộm đỏ gần nửa người, cả người đều có vẻ tiều tụy không chịu nổi... Loại hình tượng không có chút uy hiếp nào này khiến Hoàng đế không khỏi sụp bả vai xuống, vẻ mặt không còn dữ tợn như vậy nữa.
Thấy vậy, Tề Tĩnh An thầm hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần tàn khốc.
Nói thật, dáng vẻ này của nhị hoàng tử rất có tính mê hoặc, nếu hắn biểu diễn một màn nước mắt nước mũi trước mặt Hoàng đế, nói không chừng thật sự có thể lừa gạt được ông. Hơn nữa, “Sở trường” của nhị hoàng tử không phải là giả bộ đáng thương à?
“Xin phụ hoàng bớt giận, nếu tức giận quá làm tổn thương cơ thể mình thì thật không đáng, có lẽ nhị ca thật sự có nỗi khổ tâm gì đấy? Hắn ép phụ hoàng đi về phía đại ca, có thể cũng vì bắt giặc phải bắt vua trước chăng?” Không đợi Hạ Hầu Viên nói gì, Tề Tĩnh An đã nói lý do duy nhất có thể tẩy trắng cho đối phương ra trước, hơn nữa vẻ mặt còn cực kỳ chính trực, thậm chí so với nhị hoàng tử thê thảm còn đáng tin cậy hơn... Xùy, ngươi biết giả bộ đáng thương, thì ta cũng biết giả vờ ngay thẳng, xem ai cao hơn ai!
“Bắt giặc phải bắt vua trước?” Hoàng đế nhíu mày, lập tức nhớ lại động tác thô lỗ mà tuyệt tình cùng với những lời cực kỳ vô liêm sỉ của Hạ Hầu Viên khi kề dao găm vào cổ mình, rồi còn biểu hiện vội vàng kích động từng bước đẩy ông về phía thái tử, rõ ràng xem vị quân phụ là ông này thành đối tượng bắt giặt phải bắt vua trước mà?!
Ngay sau đó, Hoàng đế lại nghĩ tới mũi tên chuẩn xác của con rể và tư thế oai hùng vũ dũng một thân một mình xung phong liều chết của nữ nhi thì xúc động thở dài, vỗ vỗ bả vai Tề Tĩnh An, nói: “Tĩnh An à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá chính trực lương thiện, đã đến lúc này rồi mà còn nói chuyện thay đám nghịch tử này...”
Liếc thấy vẻ mặt méo mó và đôi mắt bốc lửa trợn trừng của nhị hoàng tử, trong bụng Tề Tĩnh An thầm vui mừng, ngoài mặt thì lại vẫn lộ ra vẻ xấu hổ, khom người chắp tay nói: “Phụ hoàng nói đúng lắm, Tĩnh An trẻ tuổi kiến thức nông cạn, vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá lý tưởng, cảm thấy người một nhà nên hòa thật vui vẻ... Aizz.”
... Hoàng đế sao có thể không cảm động vì một Tề Tĩnh An hiền lương chính trực như vậy? Nhất là khi hôm nay ông liên tiếp bị hai đứa con trai phản bội, biểu hiện của con rể tốt hiển nhiên đã đâm trúng tim ông.
Nghe Hoàng đế liên tục khen hắn là “Đứa bé ngoan”, Tề Tĩnh An mặt dày, tiếp tục nói ra những lời buồn nôn với Hoàng đế, sau đó mới cáo từ rời đi: Lý do của hắn là Thụy phi và Tam hoàng tử bị trọng thương tới bây giờ vẫn đang chờ trong ngự hoa viên, hắn thân là con rể và em rể sao có thể không qua giúp bọn họ được?
Hơn nữa Tề Tĩnh An còn nhân cơ hội chỉ ra “Thiếu sót” của Hạ Hầu Tuyên: Trước đó công chúa điện hạ nóng lòng đến cứu giá, chỉ thu xếp sơ qua cho mẫu phi và ca ca, bây giờ lại đi chiêu hàng phản tặc, triệu tập đại thần, quét sạch cung đình, hẳn đã hoàn toàn quên mất mẫu phi vẫn còn ở trong ngự hoa viên lo lắng hãi hùng, tính mạng của ca ca thì bị đe dọa... Điều này rõ ràng là không thỏa đáng, vậy nên hắn nhất định phải đi bù đắp thiếu sót này thay cho nàng dâu của mình.
Hoàng đế liên tục gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó xua tay để Tề Tĩnh An rời khỏi Nhân Nguyên Điện.
Đưa mắt nhìn bóng lưng tuấn tú thẳng tắp của Tề Tĩnh An dần biến mất, trong lòng Hoàng đế thầm nghĩ: Tiếp theo ông phải tính sổ với con trai thứ hai của mình, phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt nhất định sẽ ầm ĩ không vui, để con rể chính trực tiếp tục đứng một bên nhìn cũng không hay, vẫn nên rời đi thì tốt hơn; hơn nữa thật ra ông rất hài lòng với “Thiếu sót” này của nữ nhi, điều này nói rõ địa vị quân phụ trong lòng nữ nhi cao hơn mẫu phi và ca ca nhiều... Sau khi trải qua chuyện thái tử bức vua thoái vị và nhị hoàng tử kèm hai bên, Hoàng đế thật sự không hi vọng nữ nhi tài giỏi trong tay nắm giữ binh quyền qua lại quá thân thiết với Tam hoàng tử, tốt nhất là hai huynh muội bọn họ trở mặt rạn nứt, vậy thì ông có thể hoàn toàn yên tâm.
Về phần con rể chính trực muốn đi giúp Thụy phi và Tam hoàng tử, đó vốn là chuyện phải làm, Hoàng đế cũng không vì vậy mà khó chịu. Không thể không nói, lời nói và việc làm của Tề Tĩnh An ở trước mặt quân vương cực kỳ đúng mực vừa phải, tuyệt không thể tả.
Vội vã trở lại Ngự Hoa Viên, Tề Tĩnh An giúp Thụy phi nâng Hạ Hầu Trác về tẩm điện, mời ngự y tới khám bệnh bốc thuốc cho Hạ Hầu Trác, còn để lại một vài cấm vệ quân, cùng với Lỗ Định Dương bảo vệ hai mẹ con bọn họ... Sau khi mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Tề Tĩnh An mới quay đầu đi tìm Hạ Hầu Tuyên.
Lúc này đã là ban đêm, bên phía công chúa điện hạ cũng bận rộn xong, nhân mã từ đại doanh Kinh Giao đã vào cung, bắt đầu tuần tra càn quét khắp nơi; còn Hoàng đế đang ở Cần Chính Điện nghị sự với đám đại thần, thảo luận từng chuyện lớn xảy ra hôm nay.
“Ngươi nói là, vẻ mặt của nhị ca khác thường, có thể đã phát hiện ra gì đó, vậy nên chúng ta phải ra tay trước để chiếm lợi thế?”
Phía bên này, Hoàng đế và các đại thần đang trao đổi ý kiến; bên kia, công chúa và phò mã cũng đang kề tai nói nhỏ với nhau... Đợi sau khi tất cả những chuyện khẩn cấp đểu đã xử lý xong, Hoàng đế mới chợt phát hiện nữ nhi lao khổ công cao vẫn mang dáng vẻ “Quần áo xốc xếch”, trong bụng rất áy náy, vội vàng cho hắn quay về tẩm cung sửa sang, nghỉ ngơi. Trên đường trở về Phượng Nghi cung, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An chạm mặt, hai người liền tay nắm tay cùng đi.
“Ừ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai bảo ngươi bị thái tử... Cơ chứ?!” Tề Tĩnh An buồn bực xụ mặt, “Cũng tại ngươi, nếu không một người chính trực lương thiện như ta sẽ không mở miệng muốn giết người, ngậm miệng muốn giết người đâu.”
Hạ Hầu Tuyên buồn cười nói, “Ta bị thái tử gì cơ? Lời này nghe thật kỳ quái, giống như ta bị tổn thất nặng vậy.” Hắn quay mặt sang nhìn phò mã của mình, rặng mây đỏ rực chiếu rọi trên mặt Tề Tĩnh An, sự ấm áp thấm sâu vào đáy lòng Hạ Hầu Tuyên, hắn dịu dàng nhỏ giọng nói: “Biết ngươi một lòng vì ta... Ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi không chính trực không thiện lương.”
Tề Tĩnh An trợn mắt, “Thôi, ít nói những lời buồn nôn này với ta đi, vừa rồi lúc ngươi nói chuyện với cha ngươi ta đã nổi hết cả da gà rồi, ngươi còn nói nữa là ta lại muốn phun... Đúng rồi, sau khi rời khỏi Nhân Nguyên Điện, cha ngươi và nhị ca ngươi đã nói những gì, ngươi có dò được tin gì không? Hạ Hầu Viên sẽ không có cơ hội tố cáo hắc trạng của ngươi chứ? Ta đã dồn hắn đến góc tường rồi...”
Hạ Hầu Tuyên “Ừ” một tiếng, gật đầu nói, “Phụ hoàng cũng không dám ở một mình với nhị ca, vậy nên ta có rất nhiều nguồn tin, nội thị, cấm vệ quân, cung nữ, thậm chí còn có nhóm phi tần của phụ hoàng... Vậy nên chuyện trong Nhân Nguyên Điện, gần như từng câu của mọi người ta đều biết rõ.” Hắn nói mà lại không nhịn được mỉm cười, “Cũng là lời nói của ngươi thú vị nhất, hầu như mỗi một câu đều mang hai nghĩa, vẩy mực lên người nhị ca, trước đó ta còn nghĩ không biết rốt cuộc ngươi và hắn có thù gì mà lại đi bôi đen hắn như vậy.”
Hạ Hầu Tuyên thầm cảm thấy buồn cười, Tề Tĩnh An hẳn là “Đen cao cấp” trong truyền thuyết, trước dùng “Từ phụ minh quân” để nhắc nhở hoàng đế, nhị hoàng tử từng châm chọc ông là một phụ thân ngu xuẩn và quân chủ ngu ngốc; sau lại dùng “Bắt giặc phải bắt vua trước” mang hàm nghĩa nặng hơn để lấp kín lý do bao biện của Hạ Hầu Viên, cũng uyển chuyển chỉ ra chiến công to lớn của công chúa điện hạ là đánh chết thái tử... Chậc, phò mã hiền huệ như thế, chồng còn đòi hỏi gì nữa đây.
“Hừ, ngươi cứ quen được tiện nghi mà còn tỏ ra khoe mẽ đi, ta với nhị ca ngươi thì có thù gì? Còn không phải là vì ngươi...”
Tề Tĩnh An lầm bầm hai tiếng, cũng không hỏi tiếp sau khi hắn rời đi, rốt cuộc hoàng đế và Hạ Hầu Viên đã nói những gì nữa... Theo suy đoán của hắn, chắc là Hoàng đế đã chửi rủa Hạ Hầu Viên một trận, còn Hạ Hầu Viên thì không kịp nói nhiều thêm vài câu, “Đi sâu” vào chủ đề hơn nữa, thì các đại thần đã rối rít vào cung, vì vậy Hoàng đế cho người giải Hạ Hầu Viên đi... Nói tóm lại, chỉ nhìn một cách đơn thuần, với biểu hiện bình tĩnh này của Hạ Hầu Tuyên thì chắc chắn không có việc gì, vậy nên Tề Tĩnh An cũng lười khẩn trương, hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, sau này nên xử lý mối họa ngầm Hạ Hầu Viên thế nào, giải quyết những rắc rối đám phản tặc có thể mang đến ra sao, làm cách nào để chiếm lấy càng nhiều chỗ tốt trong sự kiện thái tử phản loạn hơn nữa... Thì cứ chờ bọn họ ngủ no đêm nay, ngày mai lại nói tiếp.
Vậy nhưng, Tề Tĩnh An nghĩ “Đẹp vô cùng”, còn thực tế, khi hai phu phu bọn họ tay trong tay trở về Phượng Nghi cung, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Hạ Hầu Tuyên vốn cũng phải cảm thấy mệt mỏi lại lên “Tinh thần” rồi...
“Ây da, đây là lần đầu tiên ngươi đến khuê phòng của ta, làm gì mà vội ngủ thế, không làm chút chuyện 'Có ý nghĩa' với ta à?” Trong chăn ấm áp dễ chịu, Hạ Hầu Tuyên cọ cằm lên cổ Tề Tĩnh An, nhiệt tình gửi lời mời. Theo quy củ mà nói, quả thật phò mã không có lý do để ở lại tẩm cung trước khi xuất giá của công chúa, bọn họ vốn nên cùng rời cung trở về phủ phò mã mới đúng, nhưng trong lòng Hoàng đế bất an, vì thế để nữ nhi con rể có năng lực ở lại trong cung cả đêm, ngộ nhỡ có chuyện gì còn có thể truyền đến được, vậy nên Tề Tĩnh An mới có được cơ hội “Đi thăm tẩm cung của nàng dâu” hiếm có này.
Chỉ là, dường như Tề Tĩnh An không thấy hiếm chút nào, “Còn khuê phòng nữa chứ, ngươi không thấy ngại à?” Hắn cũng không biết đang tức hay vui, tóm lại méo cả miệng, “Còn chuyện kia, có ý nghĩa gì đâu... Theo tập tục, lúc ở nhà mẹ không thể làm loại chuyện đó!”
“Ah, nhà mẹ?” Hạ Hầu Tuyên sờ sờ cằm, “Vậy xem nơi này thành nhà chồng ngươi là được rồi, theo tập tục thì có thể tùy tiện làm gì cũng được.”
Tề Tĩnh An tức giận vén chăn, lật người đè Hạ Hầu Tuyên lại, véo véo cái cổ của công chúa điện hạ có da mặt dày hơn cả tường thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là ngươi gả cho ta đấy, bây giờ lại lật ngược ăn vạ! Có tin ta hưu thê không!”
“Được rồi được rồi, coi như là ta sai,“ Hạ Hầu Tuyên lập tức nhận sai, giang tay ra, cười híp mắt nói: “Phò mã đừng tức giận, đến đây, chúng ta nói chuyện phải trái một chút... Theo tập tục, khi nữ nhi đã gả ra ngoài dẫn con rể về nhà mẹ đẻ thì tốt nhất không nên ngủ lại, ngủ lại cũng không thể làm chuyện khác, đó là sợ nữ nhi mang thai ở nhà mẹ đẻ, dẫn phúc con cháu của nhà mẹ đẻ sang nhà chồng... Hừm, dù sao chắc chắn ta không thể mang thai được, vậy thì không phải không có việc gì à? Ngươi cũng không thể không nói đạo lý chứ Tĩnh An.”
“...” Lấy bản lĩnh lưỡi nở hoa sen của Tề Tĩnh An, mỗi lần đối mặt “Giảng đạo lý” với Hạ Hầu Tuyên, hắn ngoại trừ đầu hàng thì cũng chỉ có thể đầu hàng.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, nhưng cuối cùng cũng trôi qua trong không khí hòa thuận vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Giết được vật hy sinh, bẫy được nhân vật phản diện, dụ được cha, còn có thể làm ấm giường... Âydô phò mã tốt thế kỷ mới =v= 100 điểm đức hạnh ~