Trộm Long Tráo Phượng

Chương 43: Chương 43: Tạm biệt




Editor: Anh Anh

“Thì ra trong Thương Lê Hoa của điện hạ còn giấu huyền cơ như vậy.” Tề Tĩnh An cực kỳ tò mò nhìn chằm chằm vào đầu thương có thể tháo rời và bắn ra mấy lần, sau khi định thần lại, phát hiện ánh mắt của Hạ Hầu Tuyên vẫn dừng ở nơi quân định đang chậm rãi rút lui, hình như còn không để ý tới mình đang nói cái gì... Nghĩ đến “Người đó” trong miệng Hạ Hầu Tuyên, trong lòng Tề Tĩnh An không khỏi sinh ra chút buồn bực: Aizzz, vừa rồi hắn thật sự đã bắn nhầm người!

Nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bọn họ, Tề Tĩnh An liền đưa tay ra chọc chọc lên mặt của Hạ Hầu Tuyên, bĩu môi nói: “Đừng nhìn nữa, người phía dưới đã nhỏ như kiến rồi, chẳng lẽ ngươi có Thiên lý nhãn, còn có thể phân biệt được con kiến vương mà ngươi ' nhớ nhớ nhung nhung ' à?”

Ai ngờ Hạ Hầu Tuyên vẫn không thèm nhìn Tề Tĩnh An một cái, vẫn nhìn chằm chằm vào trận địa quân địch phía dưới như cũ, chỉ nghiêm nghị nhỏ giọng nói: “Đừng đùa, Tĩnh An giúp ta cùng ghi nhớ đội hình của bọn họ, cẩn thận một chút.”

Tề Tĩnh An chớp chớp mắt, không nói hai lời làm theo, men theo tầm mắt của người trong lòng nhìn xuống phía dưới, chăm chú quan sát. Nửa khắc đồng hồ sau, hắn cực kỳ khẳng định nói: “Đã nhớ rõ, Điện hạ có dự định gì không?”

Lúc này Hạ Hầu Tuyên mới nghiêng đầu nhìn Tề Tĩnh An, thấy gương mặt đối phương bị chiến hỏa và khói thuốc súng hun đến xám xịt, nhọ nhem như một con mèo hoa bị uất ức, nhưng vẫn “Hiền huệ săn sóc” như thế, vẻ mặt Hạ Hầu Tuyên nhất thời dịu đi, nhưng giọng hắn vẫn nghiêm túc như cũ: “Ta chuẩn bị lập tức dẫn đội lên đường, chặn đánh một lần nữa trước khi bọn họ về trại!”

Tề Tĩnh An lấy làm kinh hãi, trợn tròn mắt nhìn sang, nhưng không đợi hắn nói chuyện, Hạ Hầu Tuyên lại nói: “Các huynh đệ chúng ta thương vong bao nhiêu?”

Tề Tĩnh An thở nhẹ thở ra một hơi, bình tĩnh trả lời: “Vừa rồi mới chỉ thống kê sơ lược, tử trận hơn 700, bị thương hai, ba nghìn người, tuy nhiên phần lớn đều là vết thương ngoài da không động đến ngũ tạng và tứ chi, người bị thương cơ bản chỉ cần băng bó nghỉ ngơi một lát là có thể tiếp tục tái chiến.” Bởi vì trước đó đội ngũ của bọn họ xông thẳng vào trận địa của kẻ địch, điên cuồng chém giết một vòng, vậy nên phàm là những huynh đệ bị trọng thương đều đã bàn giao. Nhưng thời gian bọn họ đâm thủng trận địa quân địch không quá dài. Vậy nên số người thương vong cũng không quá nhiều, so với thành quả chiến đấu của bọn họ, thì đây đã có thể coi là một trận đại thắng rồi.

Hạ Hầu Tuyên thoáng lộ ra vẻ mặt hài lòng, gật đầu nói: “Ngươi lập tức đi truyền lệnh, để các huynh đệ bị thương tạm thời nghỉ ngơi trong khu rừng này một lát, tiện thể tạo ra chút động tĩnh đánh lừa quân địch, chờ đến khi quân địch rút lui đến một khoảng xa, lúc thám báo của bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng thấy được cổng thành Ninh Kinh, các huynh đệ sẽ từ từ tiến vào thành, tóm lại phải cố gắng để kẻ địch cho rằng tất cả chúng ta đều đã vào thành... Về phần các huynh đệ không bị thương tích gì, thì lặng lẽ lên ngựa đi theo ta.”

Tề Tĩnh An xoay người theo bản năng, nhấc chân định rời đi, nhưng lại không khỏi nhíu mày nói: “Ngươi thật sự muốn đích thân dẫn người đi chặn giết à? Có mạo hiểm quá không, dù sao vừa đánh nhau một trận, tất cả mọi người khó tránh có chút mệt mỏi... Trong binh thư ta chưa từng thấy ai làm giống như ngươi.”

“Ngay cả ngươi cũng không ngờ ta định làm như thế, vậy thì kẻ địch càng không ngờ tới hơn, điều ta muốn chính là hành động bất ngờ này.” Hạ Hầu Tuyên cười một tiếng, rồi lại thu lại nụ cười, kiên định nói: “Hơn nữa kẻ địch công thành nửa ngày chắc chắn mệt mỏi hơn chúng ta nhiều, cơ hội tốt thì không thể để lỡ, đi truyền lệnh thôi.”

Người yêu đã hạ quyết tâm, Tề Tĩnh An cũng không nói thêm gì nữa, hắn quả quyết nhận lệnh rời đi, nhanh chóng tổ chức được một đội ngũ 3000 - 4000 người, hơn nữa còn để binh sĩ bọc vó ngựa lại, cho ngựa ngậm sắt, chuẩn bị đầy đủ cho một cuộc tập kích bất ngờ.

Bởi vì Lăng Viễn bị một vài vết thương nhỏ trong trận chiếc trước đó nên Hạ Hầu Tuyên để hắn lại, những người do hắn dẫn cũng bị thương. Vốn theo tính cách của Lăng Viễn, hắn vẫn muốn cậy mạnh, nhưng vừa rồi hắn cầm gậy răng sói đập vỡ khoảng trăm cái đầu người, thật sự tốn rất nhiều sức, không thể tiếp tục tái chiến, thế nên cuối cùng vẫn đàng hoàng ở lại trong rừng nghỉ ngơi.

“Lên đường...” Hạ Hầu Tuyên ra hiệu cho quan truyền lệnh báo xuống, lệnh kỳ chuyển động, một đội nhân mã lập tức lặng lẽ băng qua khu rừng, đi về phía bắc, lộ tuyến của bọn họ gần như là song song với đường rút lui của đại quân Bắc Yến.

Về phía đại quân Bắc Yến vốn được xưng là 30 vạn, trên thực tế chỉ có 25 vạn binh sĩ... Đây đã được xem như là “Điểm danh vô cùng chính xác” rồi, nếu theo thói quen của Đại Ngụy, 25 vạn binh mã sẽ phải được xưng là 50 vạn đại quân. Mà trong trận chiến công thành ngày hôm nay, đại quân Bắc Yến đã điều động khoảng 22 vạn người, vốn bọn họ ôm kỳ vọng một lần hành động đánh hạ thành Ninh Kinh, ai ngờ lại thua trận ngoài dự đoán, đến nỗi hiện tại bọn họ chỉ còn lại mười lăm mười sáu vạn người, ngay cả chủ tướng đại soái cũng đều bị trọng thương, tinh thần tổn hại rất nhiều... Với Hạ Hầu Tuyên mà nói, đây quả thật là một thời cơ tốt để thừa thắng xông lên, đúng không?

Vào lúc này, ở phía bên kia, mười mấy vạn đại quân Bắc Yến kết thành đội hình vòng tròn, bên ngoài là khiên, ở giữa là thương, phía sau là cung, từ từ lui ra khỏi tầm mắt của tháp quan sát trên tường thành Ninh Kinh.

Tuy bọn họ tơi tả mà về, nhưng việc phòng thủ của đại quân Bắc Yến vẫn khá là chặt chẽ, toàn bộ đều nhờ và sự chỉ huy thỏa đáng của thứ soái bọn họ... Không nghi ngờ gì nữa, vị thứ soái này chính là thanh niên dẫn tới sát tâm của Hạ Hầu Tuyên, mà hắn còn có một thân phận khác là con thứ Trịnh Kỳ Anh của quốc chủ Bắc Yến.

“Nhị Điện hạ, chắc chắn Ngụy quân không thể đuổi theo đánh chúng ta, cứ để đại quân đi nhanh hơn một chút, nếu không đến khi trời tối chúng ta cũng không thể trở về đại doanh được đâu!” Ở trung tâm của quân trận Bắc Yến, một tướng lĩnh Bắc Yến có bộ râu quai nón, mặc bộ giáp nặng màu đồng ngồi trên lưng ngựa nói như vậy, ánh mắt và giọng nói của hắn đều đầy vẻ lo âu.

Trịnh Kỳ Anh trong bộ giáp vàng kim, ánh mắt lạnh lùng liếc tên râu quai nón một cái, lạnh nhạt nói: “Thà tối nay ngủ ở nơi hoang dã, cũng không thể để đại quân sơ hở chồng chất hoảng hốt trốn về!” Nói tới đây, tay hắn siết chặt dây cương, khống chế con ngựa dưới thân, để tốc độ của nó di chuyển thật chậm giống như bà cụ đang tản bộ.

“Nhị Điện hạ, bây giờ không phải lúc khoe khoang năng lực lý luận suông của ngài!” Một tướng lĩnh mặc giáp nặng màu đồng khác âm trầm nói: “Ngài và đám thân binh của ngài có thể tiếp tục lề mề, đi tới sáng mai cũng chưa trở về doanh trại được cũng không sao, nhưng thương thế của đại soái không thể chậm trễ, đại quân phải tăng tốc!” Nói xong, hắn đột nhiên tăng âm lượng, lớn tiếng nói: “Truyền soái lệnh... Toàn quân tăng tốc!”

Ngay khi tiếng kèn lệnh vang lên, Trịnh Kỳ Anh “Xoẹt” một tiếng rút bội kiếm ở bên hông hắn ra, trở tay đâm vào ngực tên tướng lĩnh mặt ngựa kia!

“Keng!” Tướng lĩnh mặt ngựa suýt chút nữa thì bị Trịnh Kỳ Anh một kiếm giết chết, may nhờ có râu quai nón phản ứng khá nhanh, giơ chùy đồng trong tay lên cản lại giúp hắn...”Nhị Điện hạ! Ngài làm cái gì vậy?!” Râu quai nón kinh ngạc chất vấn.

“Tả tướng quân dám cả gan tự ý truyền soái lệnh, luận tội phải chết!” Trịnh Kỳ Anh cũng không thu kiếm, ngược lại còn thay đổi chiêu chức, tránh khỏi chùy đồng, tiếp tục đâm tới tướng lĩnh mặt ngựa.

“Trên người đại soái vẫn còn đang cắm một mũi tên! Nếu ông ấy tỉnh lại, nhất định sẽ truyền soái lệnh không khác gì ta!” Tướng lĩnh mặt ngựa tức giận gầm lên, ngay sau đó cười lạnh nói: “Nhị Điện hạ, rốt cuộc là ngài muốn giết ta, hay là muốn để đại soái, cũng chính là cậu của Đại Điện hạ vì chữa trị chậm trễ mà chết?!”

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Trịnh Kỳ Anh lập tức lạnh lẽo như vụn băng, hắn nhìn chằm chằm vào tướng lĩnh mặt ngựa, mà tên tướng lĩnh mặt ngựa cũng đối mắt với hắn không hề sợ hãi, ngay cả râu quai nón cũng mang vẻ mặt đầy nghi kỵ nhìn Trịnh Kỳ Anh... Cuối cùng, đại quân Bắc Yến vẫn tăng tốc, còn trận hình của bọn họ thì hiển nhiên cũng bị rối loạn.

Khi mặt trời lặn xuống phía dưới đường chân trời, chỉ còn lại một chút đỏ sẫm từ phía chân trời làm bừng sáng cả vùng đất, đại quân Bắc Yến cách doanh trại của bọn họ chỉ hơn mười dặm, thế nên gần như tất cả mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm... Hôm nay bọn họ thật sự cực kỳ mệt mỏi, cơ thể mệt mỏi, tinh thần càng mệt mỏi hơn, người người đều hận không thể vừa vào doanh trại là ngục đầu xuống ngủ, vì vậy nhìn thấy doanh trại đang đến gần, tâm trạng của bọn họ bắt đầu thả lỏng cũng là điều đương nhiên.

Nhưng đúng lúc này, một đội kỵ binh đột nhiên từ chếch đằng trước xông ra chém giết!

“Có địch tấn công...!”

Đám binh sĩ Bắc Yến đi đầu không thể tin nổi: Phía trước không phải là hướng đi về doanh trại à? Sao lại có kẻ địch xông tới? Chẳng lẽ ngay cả đại doanh cũng đã bị kẻ địch công phá rồi?!

Vừa nghĩ như thế, nhuệ khí của bọn họ lại càng không còn được nổi một nửa, chỉ có số ít khiên binh vẫn kiên trì chống đỡ phía trước, trong khi đó phần lớn khiên binh còn lại thì vừa hét lên “Kẻ địch tấn công”, vừa nhấc chân chạy về phía sau... Cứ như vậy, bọn họ ngược lại mở đường cho đội kỵ binh của Hạ Hầu Tuyên, dẫn tới thương trận và cung trận đều bị tách ra.

Xung phong! Giết địch! Với tình huống này, tinh thần các huynh đệ Hạ Hầu Tuyên lại càng lên cao, la hét lao về phía trước! Lần này người dẫn đội là Lục Thiên Thạch, công phu của hắn cũng không hề thua kém đệ đệ của mình, hơn nữa hắn còn thông minh hơn, đặc biệt dẫn đội đến chỗ sơ hở lớn nhất của quân địch xung phong liều chết, rẽ ngang rẽ dọc, không bao lâu đã đục thông một đường thẳng vào trong trung quân!

“Nhận lấy cái chết đi!” Lần này, Hạ Hầu Tuyên vọt thẳng đến trung quân mặt đối mặt với Trịnh Kỳ Anh... Lợi dụng khoảnh khắc ngựa mắc sai lầm, hắn không hề chớp mắt đâm liên tục ba phát thương... Trịnh Kỳ Anh giơ kiếm lên cản lại được hai phát thì toàn bộ cánh tay phải bị phản lực làm cho tê dại không chịu nổi, vì vậy hắn ngửa người ra sau né tránh theo bản năng, ai người phát thương thứ ba của Hạ Hầu Tuyên lại đâm thẳng xuống cổ con ngựa mà hắn đang cưỡi!

“Híiiii...” Con ngựa kêu cực kỳ thảm thiết, quăng Trịnh Kỳ Anh ngã khỏi ngựa, lúc này Hạ Hầu Tuyên đã xông về phía trước, không thể quay đầu lại giết hắn, nhưng Tề Tĩnh An lại đúng lúc theo tới... Hắn cũng xuất bản lĩnh giữ nhà ra, chỉ thấy dây cung buông lỏng, ba mũi tên đồng thời được bắn ra!

Thực tế thì độ chính xác của ba mũi tên không so được với một mũi tên, nhưng thắng ở chỗ phạm vi công kích lớn, khiến kẻ địch khó có thể tránh né, bởi vì Tề Tĩnh An cũng không cách nào dự đoán đường điểm rơi sau khi ngã ngựa của Trịnh Kỳ Anh, thế nên hắn chỉ có thể đưa ra phương hướng đại khái bằng cảm giác rồi thi triển “Phạm vi công kích“... Về phần có trúng hay không, vậy thì phải xem ý của ông trời. Sau khi bắn tên, Tề Tĩnh An không có thời gian để xem kết quả chiến đấu, mà đuổi theo Hạ Hầu Tuyên vọt ra khỏi trận địa địch.

Trước đó ở dưới thành Ninh Kinh, đội kỵ binh của Hạ Hầu Tuyên xuyên thùng đại quân Bắc Yến từ phương ngang, còn lần này lại đục thông theo chiều dọc... Trong vòng chưa đầy nửa ngày hoàn thành hai trận đánh úp, hơn nữa cả hai lần đều rất thành công, sự nghiệp vĩ đại này có thể ghi danh sử sách rồi!

Khi tia sáng cuối cùng biến mất ở phía chân trời, Hạ Hầu Tuyên dẫn theo nhóm huynh đệ của mình đi mất, để lại một đống người Bắc Yến hoảng hốt kêu la... Thật ra trong hai lần đánh úp này, người Bắc Yến thật sự bị đội ngũ của Hạ Hầu Tuyên giết chết cũng không nhiều, bởi vì dù sao giữa hai bên cũng tồn tại khoảng cách khổng lồ về nhân số. Nhưng cũng chính vì sự chênh lệch quá lớn về nhân số, thế nên hai lần hành động của Hạ Hầu Tuyên mới có thể trở thành một đả kích tinh thần cực kỳ lớn với người Bắc Yến, hơn nữa sự dũng cảm của hắn cũng xứng đáng được lưu danh!

“Hay cho một trưởng công chúa Đại Ngụy...” Trong bóng tối, thừa dịp ngọn đuốc xung quanh còn chưa thắp lên, Trịnh Kỳ Anh kéo mũi tên đâm trúng chân hắn ra rồi đi đến bên cạnh một cái xe ngựa tạm thời bị người ta lãng quên, thầm vươn tay thò vào trong rèm xe, chạm vào lồng ngực vẫn còn đang phập phòng, ngay sau đó lại sờ tới đuôi một mũi tên... Trịnh Kỳ Anh tàn nhẫn ấn mạnh đuôi mũi tên kia xuống!

“... Đa tạ ngươi đã giúp ta diệt trừ tên đại soái gây cản trở này!”

Tác giả có lời muốn nói: Tề tiểu meo meo: Vì sao tình địch còn chưa chết _【 Khụ khụ, đó chỉ là một kẻ địch bình thường, đừng có mơ mộng quá nhiều nữa các bé con thuần khiết à ╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.