“Không... Không, điều này sao có thể? Ta không tin!” Tề Tĩnh An lắc đầu phản bác theo bản năng, không muốn tin chân tướng quá mức “Đảo điên” này, nhưng trong lòng hắn lờ mờ rõ ràng, Hạ Hầu Tuyên không hề giống như đang nói giỡn, hơn nữa lấy thân phận của đối phương, cũng không cần thiết phải đùa hắn như vậy.
“Ngươi không tin?” Hạ Hầu Tuyên dừng một chút, cũng không tiếp tục giải thích gì, mà là cười nhạt nói: “Ta ra ngoài cửa chờ một lát, đợi ngươi sửa sang lại dáng vẻ xong, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Tam điện hạ chân chính. Về phần chuyện của hai chúng ta... Ngày khác lại nói tiếp đi.” Hắn nói xong thì xoay người đi tới cửa, thản nhiên bước ra ngoài, lại rất săn sóc mà đóng cửa lại, có ý để Tề Tĩnh An một mình yên lặng một lát, thoáng bình phục lại tâm trạng, sắp xếp lại suy nghĩ.
Nhưng hiển nhiên Hạ Hầu Tuyên đánh giá thấp mức độ bị kích thích của Tề Tĩnh An: Người trong lòng đột nhiên thay đổi giới tính, chuyện như vậy đổi lại là ai cũng không có cách nào cười nhạt cho qua được đúng không?!
... Không, không thể nói là không có, vẫn có “Tráng sĩ” có thể thản nhiên tiếp nhận người trong lòng thay đổi giới tính, chính là thư sinh ngu ngốc trong thoại bản mà trước đó mới bị Tề Tĩnh An khinh thường...
Lại một lần nữa nghĩ tới câu chuyện tình yêu được lưu truyền rộng rãi đó, ngoại trừ cười khổ thì Tề Tĩnh An cũng chỉ có thể cười khổ: Trước đó, hắn thật sự không thể nào nghĩ đến, cốt truyện tương tự như thoại bản truyền kỳ lại xảy ra ở trên người hắn! Chuyện lạ nữ phẫn nam trang lại có thể thật sự tồn tại! Hơn nữa nữ nhân giả thành nam nhân còn có thể giả đến mức giống như vậy, khiến người ta hoàn toàn không phân biệt được! Cái này cũng quá vớ vấn rồi? Trời cao nói linh tinh!
Sau khi cửa phòng được Hạ Hầu Tuyên nhẹ nhàng khép lại từ bên ngoài, Tề Tĩnh An lảo đảo lùi về sau vài bước, chân mềm nhũn ngồi lại mép giường, sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngẩn ngơ ngơ ngác một hồi, hai tay hắn ôm đầu, cố gắng muốn khôi phục tỉnh táo, từ trong một mớ bòng bong tìm ra chút manh mối...
Người trong lòng thẳng thắn bày tỏ muốn gả cho hắn, theo lý thuyết, Tề Tĩnh An nên từ sợ thành vui, cảm thấy cực kỳ vui mừng mới đúng. Nhưng hắn lại không hề vui mừng nổi. Bởi vì cả người đều còn ở trong trạng thái hỗn loạn, vậy nên bản thân Tề Tĩnh An cũng không nói rõ rốt cuộc tại sao hắn lại mất hứng, chỉ biết là cảm giác bây giờ của hắn rất kỳ cục, cực kỳ kỳ cục, trong lòng trên mặt đều là kỳ cục!
Thử nghĩ xem, tình huống của Tề Tĩnh An so với thư sinh ngốc nghếch trong thoại bản vẫn chênh lệch rất lớn... Đối với thư sinh mà nói, bất kể đồng môn mà hắn mến hộ là nam hay nữ, bọn họ cũng có thể tương thân tương ái, ngươi ngâm thơ ta ca hát, ngươi vẽ mày ta đánh đàn, ngươi bắt bướm ta vẽ tranh, phu thê là tri kỷ của nhau. Thậm chí, đồng môn là một mỹ nhân mềm mại dịu dàng, còn có thể làm hiền thê lương mẫu, sinh con dưỡng cái cho hắn... Như vậy, thư sinh ngốc ngếch kia đương nhiên thấy vui mừng.
Mà Tề Tĩnh An thì sao? Đối với hắn mà nói, Hạ Hầu Tuyên không chỉ là người trong lòng của hắn, mà còn là minh chủ hắn nhận định, là nơi gửi gắm lý tưởng của hắn; hắn mến mộ Hạ Hầu Tuyên, nguyện một đời theo đuổi, cúc cung tận tụy vì đối phương, hy vọng cùng nhau tạo ra một thời thịnh thế, cùng người trong lòng lưu danh sử sách... Chứ không phải muốn Hạ Hầu Tuyên gả cho hắn, làm hiền thê lương mẫu sinh con dưỡng cái cho hắn! Điều này thật sự quá đảo điên rồi!
... Một khi chuyện này xảy ra, có thể nói là hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch cuộc đời của Tề Tĩnh An, làm sao hắn có thể vui mừng, sao có thể không kỳ cục cho được?!
Buồn bực nện lên nệm giường một cái, ánh mắt lại một lần nữa liếc thấy tượng gỗ nhỏ nằm bên gối đầu, Tề Tĩnh An dưỡi tay lấy nó vào trong tay, hung hăng trợn mắt nhìn mấy lần, thấy tượng gỗ nhỏ kia hoàn toàn “Không hề cử động”, nụ cười bên môi vẫn giống như trước, hắn thật sự hận không thể ném tên này xuống đất giẫm đạp mấy cái dưới chân, giẫm bẹp thì thôi! Nhưng vừa mới vung tay muốn ném đi, Tề Tĩnh An lại lập tức không nỡ, cuối cùng vẫn để tượng gỗ lại chỗ cũ, thở dài một cái thật sâu.
Việc đã đến nước này, hắn nên làm cái gì? Hắn còn có thể làm gì đây? Căm phẫn quyết liệt, thay minh chủ chắc chắn là không được, Tề Tĩnh An không có tâm địa ác như vậy, cũng không nghĩ trên đời này còn có ai có thể hợp ý hắn như Hạ Hầu Tuyên. Nếu không... Cứ dứt khoát làm phò mã? Người trong lòng thay đổi giới tính cũng vẫn là người trong lòng!
...Mới là lạ ấy, nghĩ một chút đã thấy cực kỳ kỳ cục, đến lúc bọn họ thật sự vào động phòng, thật là có bao nhiêu lúng túng chứ?!
Vài ngày trước, mặc dù Tề Tĩnh An có thể vô cùng thản nhiên tiếp nhận tình cảm của hắn đối với Hạ Hầu Tuyên, cũng không vì bản thân mến mộ một nam tử mà cảm thấy kinh hoàng xấu hổ, thấp thỏm luống cuống, cũng vì tuy hắn có suy nghĩ không nên có với Hạ Hầu Tuyên, cũng không hề có ý suồng sã: Lúc ấy hắn nghĩ, có thể có một người như thế, vừa là minh chủ hắn thật lòng thần phục, cũng là người trong lòng hắn mến mộ, cái này thì có gì không tốt? Từ đó về sau, hắn có thể đối xử với người này một cách toàn tâm toàn ý, thậm chí không cần lấy vợ sinh con, vì việc khác mà phân tâm, tốt biết bao...
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi.
Thoáng tưởng tượng ra cảnh Hạ Hầu Tuyên mặc áo cưới đỏ thẫm gả cho hắn một cái, khóe miệng Tề Tĩnh An giật giật, vẻ mặt dở khóc dở cười, khó chịu giống hệt như tâm trạng của hắn. Không yên lòng đứng dậy, hắn bắt đầu sửa sang lại trang phục, rửa mặt buộc tóc. Sau khi đơn giản xử lý tốt hình tượng bản thân, hắn hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng sải bước ra ngoài.
Phía bên này, Hạ Hầu Tuyên đứng trong hành lang ngoài cửa, nhưng cũng không đợi vô ích. Không bao lâu sau khi hắn đi ra, Lư tú tài ở phòng sát vách cũng bước ra, vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt Lư tú tài sáng lên như hai cái đèn lồng nhỏ: Đáng tiếc hôm nay Hạ Hầu Tuyên xuất cung rất gấp, không dẫn theo em gái Tú Di, vì vậy đôi mắt của Lư tú tài trở lại độ sáng bình thường, không có cách nào tiếp tục chiếu sáng hành lang nữa.
Nhưng mà bọn hắn vẫn có một cuộc trò chuyện khá vui vẻ với nhau, Lư tú tài cũng không phải một con ngống ngốc nghếch, bằng không sao có thể cua được Tú Di... Dù gì em gái này cũng lớn lên cũng Hạ Hầu Tuyên, mắt nhìn người không kém. Cho nên khi Tề Tĩnh An đi ra cửa phòng thì đã nhìn thấy Hạ Hầu Tuyên và Lư tú tài đứng rất gần, trò chuyện rất vui vẻ, không khí rất nhẹ nhàng.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Tề Tĩnh An cảm thấy có chút kỳ quái, giống như có chút ê ẩm, lại giống như không phải như vậy... Người này hắn đã quen biết gần ba tháng, là tri kỷ của nhau, thật sự là trưởng công chúa ư? Thanh niên tuấn tú tài trí hơn người, tự nhiên phóng khoáng, bất cứ lúc nào cũng có thể trò chuyện vui vẻ với nam nhân này thật sự là một nữ hài tử?
“Điện hạ...” Tề Tĩnh An cúi đầu gọi một tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người này, nói: “Chúng ta đi thôi.” Bây giờ sắc mặt hắn không tệ như trước, nhưng cũng không khá hơn là bao. Lư tú tài nhìn ra cảm xúc của bạn tốt có chút không đúng, môi khẽ mấp máy, nhưng ngại Hạ Hầu Tuyên ở bên cạnh, cuối cùng hắn vẫn không hỏi gì, hàn huyên mấy câu rồi trở lại phòng.
Rồi sau đó, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An cùng nhau rời khỏi khách điếm, đi trong chợ đêm náo nhiệt. Tâm trạng Tề Tĩnh An không cao, không muốn nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì mới phải; Hạ Hầu Tuyên vốn định tự nhiên gợi chuyện, nhưng nghĩ lại thấy mình thân là công chúa, hình như nên thoáng “Dè dặt” một chút... Vậy nên hai người bọn họ rơi vào một khoảng lặng buồn bã.
Trước mắt chợ đèn hoa sáng như ban ngày, bên tai liên tục vang lên tiếng hò hét, Tề Tĩnh An âm thầm lùi về phía sau Hạ Hầu Tuyên nửa bước, bỗng dưng nhớ tới bọn họ từng có một lần cùng nhau đi dạo chợ vào ban ngày, khi đó hai người bọn họ còn đang trong “Thời gian ngọt ngào” chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, dọc đường nói chuyện trời đất, rất vui sướng, còn ăn chung đồ ăn vặt đầu đường, xem một lão bá kỹ thuật rất cao siêu thổi đồ chơi làm bằng đường... Cũng chính lúc đó, khiến Tề Tĩnh An cảm thấy vị “Tam điện hạ” này thân thiện ôn hòa, đối xử với người khác chân thành, từ đó càng ngày càng khăng khăng một lòng. Lúc ấy hắn còn từng nghĩ, chợ đêm kinh thành sẽ náo nhiệt hơn, nếu đến lúc đó hai người bọn họ cùng nhau đi dạo chợ đêm, nhất định sẽ càng thú vị, càng vui vẻ hơn... Lại không nghĩ rằng kết quả cuối cùng là như vậy, đúng là cuộc đời như một vở kịch.
Ngược lại Hạ Hầu Tuyên không có nhiều tình cảm văn nghệ như vậy, hắn đang nghiêm túc tự hỏi: Khi nào thì nói chân tướng “Thật ra mình vẫn là một nam nhân” cho Tề Tĩnh An là thích hợp nhất? Thân phận công chúa bại lộ sớm hơn mấy tháng so với kế hoạch, hắn còn rất nhiều chuyện không nói rõ ràng với đối phương, đệm lót nên làm cũng chưa làm được, hơn nữa Tề Tĩnh An còn có khả năng lập tức rời đi kinh, vậy nên bây giờ rõ ràng không thích hợp “Ném kế hoạch “, việc cấp bách là giữ Tề Tĩnh An lại trước đã... Nên làm gì mới phải đây?
Cứ như vậy, hai người trầm ngâm đi tới đi lui rồi đi đến trước cửa một tòa đại trạch viện, thị vệ giữ cửa đi xuống bậc thang, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Hầu Tuyên liền ngậm miệng... Đây là một trong những biệt viện của Hạ Hầu Trác, mặc dù Hạ Hầu Tuyên chưa từng tới, nhưng bằng gương mặt này của hắn chính là giấy thông hành tốt nhất, người gác cổng có ngu đi nữa cũng có thể đoán ra được hắn là trưởng công chúa điện hạ... Cửa lớn mở ra, Hạ Hầu Tuyên dẫn theo Tề Tĩnh An bước qua bậc cửa, một tiểu thái giám “Ôi chao” tiến lên đón, kinh ngạc nói: “Sao công chúa điện hạ lại tới? Khách quý khách quý, mời theo nô tài, Tam điện hạ đang ở phòng khách, Kỷ thiếu gia cũng ở đây...”
Trong sân vốn quanh quẩn âm thanh đàn sáo lả lướt, lúc này dừng lại. Cửa phòng khác vẫn mở rộng, từ sân bên này có thể nhìn rõ trong sảnh có mười mấy nhạc cơ vũ nương, mặc lụa mỏng trong suốt, dáng người hấp dẫn...
Tiểu thái giám dừng lại, vội nói: “Cái này, Kỷ thiếu gia không thường xuyên tới... Ừm, là rất ít, cực kỳ ít.”
Hạ Hầu Tuyên cười như không cười liếc tiểu thái giám một cái, không hề nói gì, dáng vẻ đoan trang, vẻ mặt tự nhiên đi về phía phòng khách. Bước chân Tề Tĩnh An hơi chậm lại, nhất thời hiểu ra gì đó trong giọng nói của tiểu thái giám.
Hai người một trước một sau đi tới trước cửa phòng, còn chưa bước vào, thì có hai người khác vội vã đón, chính là Hạ Hầu Trác và Kỷ Ngạn Bình. Hôm nay Hạ Hầu Tuyên xuất cung muộn, nhất định sẽ không kịp quay lại hoàng cung, vậy nên hắn dứt khoát tới chỗ này của Hạ Hầu Trác cọ một đêm, dù sao cũng ca ca ruột, cho dù chuyện này lan truyền ra bên ngoài cũng không gây ra chuyện lớn gì.
Tuy nhiên Hạ Hầu Tuyên cảm thấy không sao cả, nhưng Hạ Hầu Trác lại không nghĩ như vậy: Vốn hắn đang cùng biểu ca Kỷ Ngạn Bình vui vẻ uống rượu thưởng thức dáng người nổi bật của đám vũ nương... Kết quả muội muội đột nhiên tới, cái này thật sự là rất lúng túng.
Dĩ nhiên, còn có một người lúng túng hơn cả Hạ Hầu Trác, đó chính là Kỷ Ngạn Bình... Từ mấy năm trước cô cô của hắn Thụy phi đã ám chỉ với hắn, một ngày nào đó muốn gả biểu muội cho hắn. Mà quả thật Kỷ Ngạn Bình cực kỳ có thiện cảm với biểu muội, thật ra hắn không hay làm chuyện tìm hoa mua vui, chỉ thỉnh thoảng cùng biểu đệ chơi một chút, cũng coi như là một loại phương thức trao đổi tình cảm với anh em tốt. Ai ngờ hôm nay lại bị Hạ Hầu Tuyên bắt gặp, khiến mặt hắn lập tức đỏ bừng, bước đi cũng cùng tay cùng chân.
“Sao muội muội lại tới đây? Không phải là mẫu phi cho ngươi đến giục ta hồi cung chứ?” Gò má Hạ Hầu Trác đã ửng hồng, miệng lưỡi nói có hơi to, xem ra đã uống nhiều rượu, nhưng thần trí vẫn xem như tỉnh táo, ánh mắt cũng rất rõ ràng, có thể thấy được tửu lượng của hắn không thấp.
Hạ Hầu Tuyên cười khẽ một tiếng, trêu ghẹo nói: “Ca ca say à..., vào giờ này, cửa cung cũng đã khóa lại rồi, chẳng lẽ ta tới giục ngươi cùng ta đi leo tường thành à?”
“Oh, “ Hạ Hầu Trác dừng một chút, có chút chợt hiểu, lại có chút kinh ngạc nói: “Vậy sao tối nay ngươi không hồi cung?”
Hạ Hầu Tuyên hơi cúi đầu, giả bộ dáng vẻ có chút ngượng ngùng, giọng nói cực kỳ mềm mại: “Ừm, ta thấy chợ đêm náo nhiệt, nên đi dạo một lát, kết quả không kịp hồi cung, không thể làm gì khác là tơi nương tự chỗ ca ca... Nói không chừng sáng mai mẫu phi sẽ giáo huấn ta, ca ca phải nói tốt giúp ta đó nha.”
Thấy điệu bộ này của Hạ Hầu Tuyên, ba người có mặt đều có phản ứng khác nhau: Hạ Hầu Trác hơi ngẩn ra, xương trên người Kỷ Ngạn Bình cũng mềm nhũn một bên, mà Tề Tĩnh An thì cảm thấy... Là lạ, dạ dày hắn cũng có chút không thoải mái.
Hạ Hầu Tuyên “Hành động” như vậy cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì thật ra hắn và Hạ Hầu Trác không có giao tình gì, trước kia cũng ít qua lại, lờ mà lờ mờ đến cửa quấy rối chuyện tốt của người ta, nếu không “Mềm mại”, thì nói không được rồi? Về phần biểu hiện nữ tính trước mặt Tề Tĩnh An như vậy... Ừ, hắn cũng không muốn, nhưng kỹ năng diễn xuất quá tốt, anh em ráng xem đi.
“A, ồ!” Sau khi phản ứng kịp, Hạ Hầu Trác liền gật đầu, nói: “Vậy thì... Ta lập tức kêu người chuẩn bị một gian phòng cho ngươi, ngươi... Aizzz, vị bên cạnh ngươi là ai? Cũng muốn ở chỗ này à?” Nhộn nhạo cả đêm biến thành lúng túng cả đêm, quả thật Hạ Hầu Trác có hơi mất hứng, nhưng dù nói thế nào, muội muội ruột đã nũng nịu với hắn, hắn thân là ca ca cũng không thể quá hẹp hòi, cứ như vậy đi.
“Thảo dân Tề Tĩnh An, gặp qua Tam điện hạ.” Đến đây thì cho dù Tề Tĩnh An không muốn tin tưởng Hạ Hầu Tuyên là một nữ hài tử đi nữa thì cũng không thể không tin: Tam điện hạ chân chính ở trước mắt, công chúa lớn lên như vậy cuối cùng cũng không có khả năng là một nam nhân đúng không?!
Tề Tĩnh An đã chấp nhận số phận, nhưng thấy rõ ràng dung mạo của Hạ Hầu Trác tương tự Hạ Hầu Tuyên như vậy, phong cách lại khác nhau một trời một vực, vừa nhìn đã biết là một công tử quần là áo lụa vô dụng, hắn lại không khỏi ngầm cười khổ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra nhã nhặn nói: “Thảo dân và công chúa bèo nước gặp nhau, từng có vài lần duyên phận. May mắn được công chúa giúp đỡ một hai, vô cùng cảm kích. Nay cũng vô tình gặp được công chúa trong chợ đêm, đặc biệt đưa đến đây, bây giờ liền cáo lui, không dám quấy rầy Điện hạ.”
Hạ Hầu Trác nghe được hai chữ “Thảo dân” này, thì không có chút hứng thú nào với Tề Tĩnh An nữa. Hắn thờ ơ gật đầu một cái, đang muốn phân phó tiểu thái giám đưa Tề Tĩnh An ra cửa... ngược lại Kỷ Ngạn Bình, hắn lộ ra ánh mắt cảnh giác nhìn Tề Tĩnh An, giọng điệu mang chút không tốt nói: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, tự có hộ vệ đi theo, căn bản không cần những người không có nhiệm vụ đưa tiễn...”
“Này, biểu ca, thật ra ta để hắn theo tới đây.” Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: “Nhắc tới cũng thú vị, mấy lần trước vô tình gặp được, vị Tề công tử này vẫn tưởng ta là Tam điện hạ, hôm nay ta tỏ rõ thân phận với hắn, hắn còn không tin, vậy nên ta dẫn hắn tới đây gặp ca ca một chút... Ha, dáng vẻ của ta và ca ca giống nhau, hơn nữa ta đóng giả nam nhân cũng rất giống, có đúng không?”
“Ha ha, công chúa và Tam điện hạ là huyết mạch chí thân, dáng vẻ quả thật tương tự, “ Kỷ Ngạn Bình gật đầu cười nói: “Nhưng giữa nam nữ khác biệt rất lớn, ngoại trừ những người có mắt không tròng, ai cũng có thể phân biệt được hai huynh muội các ngươi.” Hắn nói mà liếc Tề Tĩnh An một cái, rõ ràng là thái độ không thân thiện.
Bỗng chốc, Tề Tĩnh An nổi cơn tức giận, nhưng hắn lập tức cố gắng đè xuống, phụ họa cười nói: “Dạ dạ dạ, thảo dân có mắt không tròng, có mắt không tròng...” Thấy hắn như thế, Kỷ Ngạn Bình càng không để hắn vào mắt, chỉ lo ghé vào trước mặt Hạ Hầu Tuyên trước mặt, muốn tìm cơ hội lấy lòng.
Tề Tĩnh An âm thầm mỉm cười, xoay người rời đi, nhưng ra đến trước cửa viện, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn... chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng có thể biết được thái độ của Hạ Hầu Tuyên đối với Kỷ Ngạn Bình thoạt nhìn rất ôn hòa, thật ra thì rất qua loa... Tâm trạng của Tề Tĩnh An lập tức tốt lên, nhất thời hạ quyết tâm, cho dù kỳ cục thế nào, chức phò mã của trưởng công chúa hắn cũng chắc chắn làm! Cũng không thể để hoa nhài cắm bãi cứt trâu được!