Trộm Long Tráo Phượng

Chương 6: Chương 6: Xem mắt




Editor: Anh Anh

Nhìn sắc mặt của Thụy phi và Hạ Hầu Trác, lại nghe Thụy phi phân phó, Hạ Hầu Tuyên đại khái có thể đoán được giữa hai mẹ con này xảy ra chuyện gì: Hẳn là Thụy phi chọn trúng một nàng dâu tốt, liền hẹn với người ta chiều mai “Xem mắt” ở Chùa Đại Tướng Quốc, kết quả Hạ Hầu Trác giở chứng không muốn đi, Thụy phi tức giận dâng trào, đầu óc nóng lên, mới nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu là đẩy Hạ Hầu Tuyên đi gánh trách nhiệm... Dù thế nào đi nữa thì dung mạo hai huynh đệ bọn họ cũng rất giống nhau đúng không?

... Đùa gì thế?!

Không nói đến xem mắt thay căn bản là lừa gạt tình cảm của thiếu nữ thuần khiết, chuyện không có đạo đức tổn hại nhân phẩm như thế Hạ Hầu Tuyên tuyệt đối sẽ không làm; chỉ nói nếu Hạ Hầu Tuyên thật sự đi, hắn lại nên biểu hiện như thế nào?

Nếu là giả trang bộ dáng ẻo là, còn không bằng Hạ Hầu Tuyên không đi. Nhưng nếu biểu hiện ra khí độ bất phàm, rất có khí khái nam nhi, chờ tương lai Đại tiểu thư Trần gia này gả cho Tam điện hạ chân chính, có thể không sinh ra hoài nghi với trưởng công chúa là hắn sao? Phải biết, sức mạnh của tâm lý ám thị là rất lớn, ví dụ như người trong hoàng cung đều biết Hạ Hầu Tuyên là công chúa, vì thế nên cho dù hắn biểu hiện “Giống như nam nhi” như thế nào, thậm chí còn mặc nam trang xuất cung dạo phố, người khác cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện “Giả gái“... Nhưng Đại tiểu thư Trần gia thì sao? Nếu như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đối phương liền tự mình bày tỏ rằng hắn là một nam nhân, tương lai rất có thể nàng sẽ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, vậy thì thật sự là phiền toái lớn!

Còn nữa, mặc dù bởi vì “Nam nữ hữu biệt” với Hạ Hầu Trác, hai người không lớn lên cùng nhau mà quan hệ nhạt nhẽo, nhưng ca ca mình là hạng người gì, Hạ Hầu Tuyên vẫn có chút hiểu biết: Bình thường vô năng không có lòng cầu tiến thì tạm thời không đề cập tới, liên quan lớn nhất với chuyện trước mắt này chính là... Hạ Hầu Trác là một tên háo sắc, là người “không được nhất trong những người không được” khi chọn làm chồng.

Nhất là mấy năm gần đây, Hạ Hầu Trác tiến vào thời kỳ phản nghịch thời kỳ trưởng thành, thường xuyên ngâm mình trong thanh lâu sở quán không hồi cung, lại còn nuôi không ít tỳ nữ đào kép tươi đẹp trong biệt viện... Lần này có chút bất mãn với Thụy phi, nhưng thiếu niên mà, tâm tính không ổn định là có thể hiểu được, huống chi “Chuyện phong lưu” ở thời đại này cũng không thể coi là vết nhơ lớn gì, chỉ cần Hạ Hầu Trác không làm chuyện ác như cướp đoạt dân nữ, bức người lương thiện làm kỹ nữ, Thụy phi cũng sẽ không quá quản hắn, tránh để vì “Chút chuyện nhỏ này” mà làm hỏng tình nghĩa mẹ con.

Suy nghĩ một chút cũng đúng, suy tính từ góc độ “Sách lược”, Thụy phi thay vì tiêu phí công phu đi quản thúc Hạ Hầu Trác, còn không bằng tìm cho hắn một nàng dâu hiền: Có gia thất, thì bản tính phong lưu của Hạ Hầu Trác chắc cũng có thể thu lại một chút chứ? Cho dù không thu được, đó cũng là chuyện của nương tử hắn rồi, Thụy phi mới lười quan tâm, bà chỉ để ý gia thế con dâu có tốt hay không, có thể giúp Hạ Hầu Trác đi lên ngôi vị hoàng đế hay không mà thôi.

Như vậy có thể thấy được, nếu Hạ Hầu Tuyên đi làm “Mối” thay ca ca, chỉ sợ đến cuối cùng hai đầu đều không được cám ơn, vừa dẫn đến oán giận của ca ca, lại dẫn đến hận thù của tẩu tử, tội gì phải tự làm khổ mình chứ?

Dĩ nhiên Thụy phi sẽ không để ý Hạ Hầu Tuyên có gặp xui xẻo hay không, cho nên hắn chỉ có thể từ góc độ “Có thể bại lộ bí mật” để khước từ chuyện này... Ngay từ lúc Hạ Hầu Tuyên lên tiếng phản bác, đặc biệt nhấn mạnhb ốn chữ “Giả trang ca ca” này, đồng thời ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Thụy phi, bộ mặt biểu cảm nặng nề.

Thụy phi thấy thế ngẩn ra, thoáng tỉnh táo lại, cũng lập tức ý thức được không ổn, bà đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại bị Hạ Hầu Trác giành trước một bước...

Hạ Hầu Trác quay đầu sang nhìn về phía Hạ Hầu Tuyên, kinh ngạc nói: “Thì ra muội muội mặc nam trang vào có bộ dáng này, thật sự vô cùng giống với ta, vậy thì tốt, Đại tiểu thư Trần gia thấy ngươi không phải chẳng khác nào gặp được ta à?”

“Nói hươu nói vượn!” Thụy phi hừ một tiếng, cau mày nói: “Muội muội ngươi là nữ hài tử, sao có thể thay ngươi được? Ta để cho nàng đi gặp Đại tiểu thư Trần gia, là muốn để các nàng làm quen với cô tẩu* tương lai một chút, nói với nhau chút chuyện riêng tư của nữ hài tử, cũng không có nghĩa là nàng đi thì ngươi cũng không cần đi! Hai tháng này ngươi ở trong nội cung tu thân dưỡng tính thật tốt cho ta, chăm sóc thân thể cho tốt lại đi gặp người ta, không cho phép đi ra ngoài bừa bãi nữa... Nhìn bây giờ ngươi giống bộ dáng gì, tuổi còn trẻ, đi hai bước lại phải thở gấp ba cái, thân thể của bản thân mình con không biết yêu quý? Thiệt thòi cho cái bề ngoài của ngươi!”

Đoạn thoại này của Thụy phi, nửa trước hiển nhiên là nói cho Hạ Hầu Tuyên nghe: “Muội muội” không thể thay thế ca ca, hàm ý quá là rõ ràng.

Nhưng Hạ Hầu Tuyên không thèm để ý, hắn không phải là đứa bé khuyết thiếu tình yêu thương, dù Thụy phi tuyệt tình thế nào cũng không thể làm tổn thương đến trái tim kim cương của hắn... Trên thực tế, ngược lại trong lòng hắn thoải mái một chút: Nghe ý của Thụy phi là để cho hắn lấy thân phận công chúa đi gặp đại tiểu thư Trần gia, không cần làm thế thân của ca ca, lừa gạt tình cảm của người khác, vậy thì dễ hơn rất nhiều.

Mà trong lúc nói chuyện với Thụy phi, Hạ Hầu Trác vẫn mím miệng, đứng cúi đầu, đợi bà nói xong, hắn hơi bĩu môi, ngẩng đầu lên, trong giọng nói đè nén không kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, nói cách khác là hai tháng nữa mới đến phiên ta, hiện tại ta không có chuyện gì, đúng không? Vậy nhi thần cáo lui trước.” Hắn nói mà dừng một chút, bản thân cũng cảm thấy giọng điệu không ổn, lại bổ sung thêm một câu: “Mẫu phi người cũng đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, chú ý giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn!”

Dứt lời, Hạ Hầu Trác có chút tùy ý chắp tay, xoay người đi ra ngoài.

“A Trác!” Thụy phi gọi một tiếng, Hạ Hầu Tuyên lanh mắt thấy biểu cảm của bà thoáng hiện vẻ dữ tợn, nhưng bà vẫn không nói gì nặng, ngược lại hòa hoãn giọng, khẽ thở dài: “Thôi, ngươi về tẩm cung nghỉ ngơi đi, chuyện ngày mai ngươi cũng không cần quan tâm, ta với muội muội ngươi bàn bạc tiếp...A Trác, ta làm mẹ chung quy là yêu thương ngươi, chỉ mong ngươi đừng oán ta phiền ta.”

Bước chân Hạ Hầu Trác dừng lại một chút, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, sau đó bước ra khỏi cửa, bóng lưng hòa vào trong màn đêm.

Nghe tiếng bước chân của Hạ Hầu Trác dần dần đi xa, Thụy phi và Hạ Hầu Tuyên bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, không khí trong chính điện Thụy Khánh cung xuất hiện ngưng trệ trong chốc lát.

Một lát sau, Thụy phi nói: “Ngày mai nên làm thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?” Bà nói lời này, trong giọng nói lộ ra chút mệt mỏi, đồng thời còn mang theo mấy phần... Tín nhiệm đối với năng lực của Hạ Hầu Tuyên mà ngay cả chính bà cũng không thể nhận ra được.

Hơi suy nghĩ một chút, Hạ Hầu Tuyên trầm ngâm nói: “Mẫu phi nói đại tiểu thư Trần gia, là trưởng tôn nữ của Trấn Bắc hầu à? Nữ hài tử xuất thân Quân Tước thế gia, nhi thần định trò chuyện với nàng một chút về mã cầu, hoặc thảo luận một chút về đại thắng Bình Ninh quan, đó là chiến dịch kinh điển của Trấn Bắc hầu... Mẫu phi nghĩ thế nào?”

Thụy phi trầm mặc một hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Ngươi xem đó mà làm đi, lấy bản lĩnh của ngươi, dỗ dành một tiểu cô nương vui vẻ, chắc là rất đơn giản.”

“Mẫu phi khen nhầm rồi, nhi thần lớn như vậy cũng chưa từng dỗ được mấy tiểu cô nương, kinh nghiệm chắc chắn là kém xa ca ca, ngộ nhỡ để lại ấn tượng xấu cho đại tiểu thư Trần gia, kính xin mẫu phi đừng trách.” Đời trước Hạ Hầu Tuyênvẫn luôn một lòng đặt vào sự nghiệp, không có thời gian cũng không có hứng thú với mấy chuyện kia, hơn nữa vẫn không gặp được đối tượng kết hôn thích hợp, cuối cùng hắn mang theo danh tiếng “Kim cương vương lão ngũ” mà chuyển kiếp... Tình hình sau khi chuyển kiếp thì càng không cần phải nói nữa, một công chúa như hắn cua em gái kiểu gì đây? Dù sao cũng không thể đùa giỡn cung nữ chứ? Thế nên bản lĩnh dỗ nữ hài tử của hắn căn bản không trải qua kiểm tra đo lường thực tiễn, nhiều nhất là dựa vào bản lĩnh nghe lời nói và đoán sắc mặt trộn lẫn thôi.

Quan trọng hơn là, Hạ Hầu Tuyên không hề hi vọng vị Trần đại tiểu thư kia gả cho Hạ Hầu Trác, thứ nhất, ca ca hắn không phải là loại phu quân tốt đẹp gì, thứ hai... Khỏi cần nói, Hạ Hầu Tuyên và “phe Tam điện hạ” cũng không phải là chân chính một lòng, phe Trấn Bắc hầu có thế lực khổng lồ trong quân đội, nếu thật sự để bọn họ kết thành thân gia với Thụy phi, tương lai nói không chừng ngược lại làm cho Hạ Hầu Tuyên ngã dập mặt.

“Chỉ cần ngươi làm hết sức, việc thành hay không ta đều sẽ không trách ngươi,“ Nói một nửa, đuôi mắt Thụy phi nhếch lên, nheo mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên, còn nói: “Chỉ là, nếu ngươi có thể khiến Trấn Bắc Hầu phủ coi trọng cửa hôn sự này, hôn sự của ngươi và tên tú tài nghèo kia, ta không những không can thiệp, ngược lại còn ở trước mặt hoàng thượng gõ trống trợ giúp... Ngươi tự xem mà làm đi.”

Câu “Xem làm” thứ hai trong lời nói của Thụy phi, nhả chữ có vẻ nặng hơn rất nhiều so với chữ thứ nhất, ánh mắt Hạ Hầu Tuyên lóe lên, khom người chắp tay nói: “Mẫu phi yên tâm, nhi thần biết nên làm thế nào.”

Làm một cái lễ chắp tay vô cùng tiêu chuẩn, cung kính mà nói một tiếng “Sắc trời không còn sớm, nhi thần cáo lui, không quấy rầy mẫu phi nghỉ ngơi”, Hạ Hầu Tuyên cũng xoay người rời khỏi Thụy Khánh cung.

Màn đêm bao phủ cả vùng đất, một ngày hơi dài cuối cùng đã trôi qua.

Ngày kế, bởi vì triều hội, thế nên sáng tinh mơ sau khi Hạ Hầu Tuyên rời giường, không đi thỉnh an Thụy phi, mà trực tiếp đến Ngự Thư Phòng sửa sang lại tấu chương... Các đại thần lên triều, đều sẽ dâng trước một quyển sổ con, nhóm cung nhân sẽ chuyển đến để trong ngự thư phòng; các quan viên chỉ khi gặp chuyện lớn quan trọng mới có thể tấu thẳng trên triều đình, trực tiếp báo cho Hoàng đế, cũng cùng các đại thần thảo luận hoặc biện luận với nhau... Cái này giống như giao bài tập trước, lại tiếp tục tham dự lớp thảo luận, nếu như trong “Bài tập” mấy lần trước có chỗ cần tỉ mỉ nói rõ, cũng sẽ để tới “Lớp học” lần này cùng nhau thảo luận.

Từ mấy tháng trước Hạ Hầu Tuyên bắt đầu ôm bắp đùi Hoàng đế, mỗi lần Hoàng đế vào triều, hắn sẽ ở Ngự Thư Phòng sửa sang lại tấu chương: Đầu tiên quét qua tất cả sổ con một lần, phân loại thành từng chồng xong; trong quá trình sắp xếp sổ, đồng thời Hạ Hầu Tuyên cũng tự hỏi chuyện nhắc tới trong sổ con nên xử lý như thế nào, vì vậy “Trình tự làm việc” tiếp theo chính là kẹp một tờ giấy nhỏ vào mỗi bản tấu chương, viết một vài thứ không vượt khuôn khổ, kiến nghị nhỏ thích hợp, hoặc tỏ ra không hiểu nói ra một vài vấn đề nhỏ có thể “Dẫn dắt” hoàng đế... Cứ như vậy, hiệu suất hạ triều của Hoàng đế sau này đề cao rất lớn, cho nên ông có thể không thích “Nữ nhi tốt” tri kỉ này sao?

Hơn nữa kiến nghị nhỏ của Hạ Hầu Tuyên cũng rất đáng tin, dần dà, thậm chí Hoàng đế lệ thuộc vào cảm giác “Tham khảo đáp án để làm bài” này: Thành thật mà nói, Hoàng đế và đại thần, đều có chút giống như học sinh, hơn nữa còn không nói chính xác ai giống học sinh hơn ai, ai mới thật sự là người ra quyết định...

Sắp xếp sổ con xong, chờ sau khi Hoàng đế hạ triều trao đổi với ông một chút, cùng nhau ăn một bữa cơm nữa, xấp xỉ đã sắp qua giờ Tỵ, đến trưa rồi. Kế tiếp Hoàng đế muốn nghỉ trưa, mà Hạ Hầu Tuyên ăn mặc trang điểm, xuất cung xem mắt... Không đúng, là gặp tẩu tử.

...Hình thức xem mắt đầu năm nay dĩ nhiên không phải là một đôi nam nữ chưa cưới ngồi mặt đối mặt, nói chuyện gia đình nói chuyện nghề nghiệp nói chuyện tiền lương nói chuyện sở thích. Dưới tình huống bình thường, đều là nữ hài tử của nhà quan lại đi cùng vú già đến Chùa Đại Tướng Quốc lễ Phật, mà “Đối tượng xem mắt” cũng “Hết sức tình cờ “, “Khéo léo đúng dịp” đi đến Chùa Đại Tướng Quốc, hai người gặp mặt nhau một lần, nói vài lời vô nghĩa linh tinh không dinh dưỡng như “Khăn tay của tiểu thư bị rơi”, “Cây quạt của công tử bị rớt“...

Thế nên xem mắt trên thực tế cũng không nhìn ra được gì.

Tuy nhiên, loại hình tượng túng dục quá độ giống như Hạ Hầu Trác, vú già có kinh nghiệm đều có thể nhìn ra: Trên thực tế, những vú già kia mới thật sự là nhân vật chính của buổi xem mắt, sau khi về đến nhà, chỉ cần họ nói mấy câu đánh giá linh tinh như “Người nọ vừa nhìn đã biết là kẻ phong lưu bại hoại”, “Ánh mắt người kia đảo loạn tâm thuật bất chính” với chủ nhà, mối hôn sự này gần như thất bại rồi.

Thụy phi cũng biết chút nội tình này, cho nên bà thấy bộ dáng kia của Hạ Hầu Trác thì mặt tối sầm lại, dứt khoát không để cho hắn đi xem mắt.

Mà Hạ Hầu Tuyên lại khác, nhìn hình tượng của hắn, đây là tích cực hướng vế phía trước cỡ nào chứ, thanh niên tốt tuấn mỹ như ánh mặt trời đấy... Không đúng, đây rõ ràng là cô nương tốt hiên ngang mạnh mẽ, sáng sủa thân thiện, thế nên để hắn đi “Xem mắt thay đại huynh”, thật sự là vô cùng thích hợp.

Hơn nữa Hạ Hầu Tuyên là công chúa Điện hạ, hắn gặp mặt với Đại tiểu thư Trần gia, đương nhiên không cần phải xấu hổ ngượng ngùng nói nhảm, trực tiếp có thể nắm tay nói nhỏ... Không thành cô tẩu cũng thành bạn tâm giao!

Cứ thế, đoàn người Hạ Hầu Tuyên mới đến Chùa Đại Tướng Quốc, liền được mấy vú già sáng mắt nghênh đón vào sương phòng phía sau: Lúc này hắn vẫn mặc nam trang, thật đúng là giống với câu nói kia của Hạ Hầu Trác, thấy được “Muội muội” thì chẳng khác nào gặp được ca ca... Mấy vú già kia cảm thấy không hài lòng mới lạ, bị dung mạo và khí độ của Hạ Hầu Tuyên chói hoa mắt, nước miếng của các nàng cũng sắp chảy ra!

Nhưng Hạ Hầu Tuyên không chú ý, thị vệ phân tán bốn phía cũng không kịp nói với hắn: Ngay từ lúc hắn đi qua chợ, Tề Tĩnh An đã nhìn thấy hắn, sau đó một đường đi theo.

...

Chùa Đại Tướng Quốc là nơi nào? Thắng cảnh xem mắt nổi tiếng đấy, Hạ Hầu Tuyên đã đến nơi này, còn được một đám vú già mang nụ cười phơi phới trên môi vây quanh đi về phía sau, sao Tề Tĩnh An có thể không biết tình huống là thế nào chứ?

Thấy một màn như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy trong lòng rất không có tư vị, rồi lại nói không được đến tột cùng là vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.